*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọc Đào chậm rãi đến gần Lục Vân Dương, lặp lại một lần nữa: "Chính là muốn hỏi anh, có thể dạy tôi sơ cứu hô hấp nhân tạo không?”Ngọc Đào có chút lo lắng rằng anh sẽ đuổi mình ra ngoài, cô nói thêm: "Tôi nghĩ rằng sơ cứu này là rất cần thiết để hiểu, nếu không gặp phải một người như tôi trước đây và anh không có trong làng, vậy phải làm sao đây?"Nói đến chuyện mấy ngày trước của mình, cô tựa hồ có chút sợ hãi, thân thể dựa vào người đàn ông bên kia.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Lục Vân Dương hơi lui về phía sau, anh phát hiện mỗi lần cô gái tới gần mình đều ngửi thấy một loại hương thơm, loại hương này tuy rằng có chút nhạt, nhưng tựa như suối nước trong veo lăn tăn trong cơ thể đang nhộn nhạo vậy, làm cho thần kinh căng thẳng lâu dài của anh có một lát thư giãn.

Anh nhẹ nhàng rũ mắt xuống, tầm mắt đảo qua mặt cô, dường như trong đôi mắt ngăm đen của cô nhìn thấy đầy đủ "khát khao tri thức".

Lục Vân Dương cứ như vậy đứng nhìn cô, một lát sau, anh hơi quay đầu, từ trong ngăn kéo bàn phía sau lấy ra một quyển sách lật mở.

Chẳng bao lâu, anh đưa cuốn sách qua, không có biểu hiện gì: "Tự đọc đi.

"Trong nháy mắt Ngọc Đào không nói gì, cô cũng không phải muốn đọc sách, cô muốn anh dạy!Là cái loại tự mình hướng dẫn thực hành cơ!Dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông, cô chậm rãi tiếp nhận cuốn sách, cúi đầu nhìn chữ bên trên, một lúc lâu sau, đưa sách về: "Chữ trên này tôi đọc hiểu, nhưng không rõ thao tác thế nào.

”Con ngươi cô đen bóng, ánh mắt quyến rũ, chỉ nhíu mày, lông mày lập tức có phong tình lưu luyến nhàn nhạt.

Cô tận dụng tốt ưu thế của ánh mắt, không chớp mắt nhìn người đàn ông, ngón tay còn nhẹ nhàng kéo góc áo anh: "Bác sĩ Lục, anh có thể làm mẫu cho tôi xem không?”Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút giọng điệu làm nũng.

Lục Vân Dương rũ mắt xuống.

Ngoài cửa sổ ánh sáng chói mắt, cô gái đối diện cửa sổ, đôi mắt quyến rũ kia lấp lánh trong suốt.

.