*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân phẩm của cô gái này rất có vấn đề!Lúc này đám người mới bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ: Người ta nói thà hủy mười tòa tháp cũng không hủy một mối hôn sự, Tạ Uyển Trinh thì hay rồi.

Cô ta không chỉ hủy nhân duyên của người khác mà còn muốn mạng của người ta!Một hồi về nhà phải nói với con gái mình, trân trọng mạng sống, xa lánh Tạ Uyển Trinh!Mà mẹ Tô nghe đám người nói như thế đã không chịu nổi, bà nắm cổ tay Tạ Uyển Trinh, không nói gì đã kéo cô ta vào trong sân: "Đi, đi theo tôi gặp mẹ cô!""Xuân Linh, đừng nóng giận.

" Mấy người phụ nữ đi theo: "Chúng ta từ từ nói chuyện, đừng tức giận! "Bây giờ bà nội Tô cũng vô cùng tức giận, bà sợ con dâu của mình gây chuyện, gọi con cả của mình là Tô Đại Hà đi theo.

Trước khi đi, trong lòng đám người có một suy nghĩ: Ngọc Đào không muốn từ hôn mà bị Tạ Uyển Trinh lừa gạt.

Tạ Uyển Trinh kia rất biết giả vờ, chẳng phải người tốt lành gì.

Mai này bảo con gái mình tránh xa cô ta một chút, tránh cho nhà bọn họ cũng bị lừa gạt.

Ngọc Đào nhìn thấy mọi người rời đi, khóe miệng cong lên, khóe môi đỏ thắm nở nụ cười.

Nguyên chủ mất mạng, Tạ Uyển Trinh kia ít nhiều phải bị thiệt hại cô mới hả giận được.

Chuyện vừa xảy ra, hình tượng của cô ta bị hao tổn, công việc của cô ta bị người ta nhìn chằm chằm, mà bên Lục Vân Dương cô ta cũng nên bỏ suy nghĩ đi.

Bây giờ trong nhà chính chỉ có cô và bà nội Tô.

quay người lại, cô vội thu lại nụ cười, lộ vẻ buồn bã u sầu.

Bình thường, bà nội Tô thấy tình cảm của cô và Tạ Uyển Trinh tốt đến mức muốn mặc chung một chiếc quần, bây giờ lại không cho Tạ Uyển Trinh thể diện ở trước mặt mọi người, trong lòng bà cảm thấy kì lạ.

Song, khi nhìn mắt cô khóc sưng như bánh bao, bà cụ không đành lòng nói lời hung ác, chỉ nói: "Đừng khóc, cháu lau nước mắt đi rồi về phòng nghỉ ngơi.

"Mặc dù biết không thể nào, nhưng Ngọc Đào vẫn hỏi: "Bà nội, vậy chuyện việc hôn nhân vẫn còn chứ?".