"Ả đàn bà lười biếng chết tiệt này, ngày nào cũng nằm trong nhà ngủ không làm gì cả, chỉ biết ăn bám.

Cứ thế này thì đến gió tây bắc cũng không có mà uống."

Lý Thanh Nhan vội vàng an ủi:

"Cháu không cần uống nước đâu thím, chị dâu bụng to, ngủ nhiều là chuyện bình thường."

Kiếp trước, Toàn Tiểu Quỳnh đối xử rất tốt với cô ta, cho nên cô ta không ngại nói giúp để lấy lòng.

Còn Tống Xuân Anh, mỗi lần gặp cô ta đều soi mói đủ điều, không cho cô ta sắc mặt tốt, mắng cô ta không thể sinh con đẻ cái cho nhà họ Lưu.

Cô ta cũng rất khó hiểu, cô ta theo Lưu Khải Đăng nhiều năm như vậy, cũng không bao giờ tránh thai nhưng vẫn không thể có con.

Rõ ràng trước đây cô ta còn phá thai hai lần cho Thái Quan Hồng.

Sau đó cô ta sợ vì phá thai trước đó đã làm tổn thương cơ thể nên đã lén lút đến bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ xem báo cáo kiểm tra của cô ta xong, nói phim không có vấn đề gì nhưng không loại trừ khả năng do tổn thương cơ thể.

Vì vậy, cô ta đã giấu chuyện này, luôn cảm thấy rất có lỗi với anh ta.

Tuy nhiên lần này cô ta đã không còn sợ sệt nữa, chắc chắn cô ta có thể mang thai và sinh con cho Lưu Khải Đăng.

Như vậy, Tống Xuân Anh sẽ không thể tiếp tục hếch mũi lên soi mói cô ta nữa.

Tống Xuân Anh kéo cô ta ngồi xuống ghế, rót cho cô ta một bát nước to:

"Vẫn là cô hiểu chuyện, nào, uống cốc nước đi."

Lý Thanh Nhan cẩn thận tránh phân gà trên đất, nhìn chiếc bát trên bàn, nụ cười cứng đờ trên mặt, miệng bát không biết đã bao lâu chưa được rửa sạch, có một vòng cặn bẩn đen sì.

"Cảm ơn thím, cháu không khát ạ."

Tống Xuân Anh nắm lấy tay cô ta, bắt đầu than thở:

"Thanh niên trí thức Lý à, cảm ơn cô đã đến thăm bà già này.

Bà già tôi khổ lắm, gia môn bất hạnh lấy phải một đứa lười biếng vô dụng vào nhà, ngày nào cũng chỉ biết kéo chồng chui vào chăn.

Nếu biết trước nó có đức hạnh như vậy, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để nó bước vào cửa..."

Lý Thanh Nhan cực kỳ xấu hổ.

Kiếp trước, cô ta cũng nghe loáng thoáng về câu chuyện của chị dâu cả tốt bụng và anh cả này.

Người đàn ông mà Toàn Tiểu Quỳnh lấy trước đây bị chết đuối khi đi bơi ở sông, để lại hai mẹ con.

Sau khi ả ta góa chồng, không hiểu sao lại dan díu với Lưu Diệu Đường, bị nhà chồng phát hiện đuổi ra ngoài, còn đứa con trai thì để lại cho nhà chồng.

Lúc đó chuyện này cũng gây ầm ĩ rất lớn, mọi người xung quanh đều chỉ trỏ, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không bao dung.

Toàn Tiểu Quỳnh đành phải gả vào nhà họ Lưu.

Lúc đó Tống Xuân Anh không đồng ý, bà ta cho rằng tuy con trai mình cũng chết vợ nhưng tốt xấu gì vẫn có thể cưới một cô gái chưa chồng, làm sao có thể cưới một ả đàn bà góa chồng đã sinh con cơ chứ?

Hơn nữa bà ta cảm thấy Toàn Tiểu Quỳnh không phải là người đứng đắn, cảm thấy danh tiếng của ả ta không tốt, cưới một người đàn bà như vậy vào cửa sẽ làm bẩn gia phong.

Nhưng Toàn Tiểu Quỳnh làm sao có thể bỏ qua như vậy?

Ả ta cho rằng vỗ một bàn tay sẽ không kêu, nếu không phải vì Lưu Diệu Đường, ả ta cũng không thể bị mọi người chỉ trỏ, danh tiếng bị hủy hoại.

Vì vậy, Lưu Diệu Đường cần phải chịu trách nhiệm.

Thế là ả ta đã đe dọa Tống Xuân Anh, nếu không đồng ý cho ả ta vào cửa, ả ta sẽ đi tố cáo con trai bà ta giở trò lưu manh.

Dù sao thì mọi người đều biết hai người họ dan díu với nhau.

Tống Xuân Anh không còn cách nào khác, đành phải đồng ý cho ả ta vào cửa.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Nhan thầm mắng, Toàn Tiểu Quỳnh không phải là người phụ nữ tốt, mà người anh cả kia của cô ta cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Chỉ là cô ta không tiện nói ra những lời này trước mặt Tống Xuân Anh.

Cô ta đành phải chuyển chủ đề:

"Thím, anh Khải Đăng đâu ạ?"

Tống Xuân Anh sờ mặt, nghi ngờ nhìn cô ta:

"Cô quen con trai của tôi à?"

"Trước đây đã từng gặp, thím, thím nuôi dạy anh Khải Đăng giỏi thật đó, trong thôn không có ai bằng anh ấy."

Nghe thấy có người khen con trai mình, cuối cùng Tống Xuân Anh cũng nở nụ cười chân thành:

"Đúng vậy, Khải Đăng nhà thím từ nhỏ đã thông minh, còn hiếu thảo nữa...!Không được, con nhãi bị mù kia dám nói con trai thím như vậy, đợi nó vào cửa rồi để xem thím xử lý nó thế nào."

Mặt Lý Thanh Nhan cứng đờ:

"Không phải, chẳng phải vừa rồi Lưu A Mãn kia đã nói sẽ không gả ư?"

Tống Xuân Anh dữ tợn nói:

"Chuyện này đâu đến lượt nó lên tiếng.

Nó chỉ mạnh miệng thế thôi, đợi con trai thím về, nó vẫn sẽ chạy theo nịnh nọt thôi."

Con trai bà ta giỏi giang biết bao, không nói đến vẻ ngoài điển trai, còn là người có học thức.

Nghĩ vậy, bà ta liếc nhìn Lý Thanh Nhan, đừng tưởng bà ta không nhìn ra tâm tư của cô gái này.

Vô duyên vô cớ tặng quà lớn như vậy, còn luôn mồm nhắc đến con trai bà ta, không phải là đang để ý đến con trai bà ta à?