Nhưng tấm ảnh này lại mất tích khi ba hy sinh vì nhiệm vụ, nào ngờ lại rơi vào trong tay quản đốc.

Cũng chính bởi vậy mà hôm nay quản đốc xưởng máy móc lại đến nhà thăm hỏi, lấy lý do cấp tiền trợ cấp cho ba cô sau khi hy sinh vì nhiệm vụ, mang một khuôn mặt giả nhân giả nghĩa nhưng động cơ lại không hề thuần khiết.

Chỉ là, Thẩm Triều Triều không dám tiếp xúc cùng người khác nên căn bản ngay cả gặp cũng không gặp được.

Vài lần liên tiếp đều là như vậy, sau đó chọc cho đối phương thẹn quá hóa giận, len lén dùng tiền thuê quân đầu đường xó chợ đến quấy rầy liên hồi, làm ầm ĩ đến độ các hộ gia đình xung quanh chỉ trỏ.

Thậm chí có một lần suýt nữa là đã lén lẻn vào trong nhà, may mắn bị hàng xóm phát hiện.

Từng người từng người phiền toái nối gót tới, nương theo các lời đồn đại truyền miệng khó nghe, bắt đầu có người dùng phân trâu phá cửa, viết mấy dòng chữ khó nhìn bằng mực nước, những thứ này không ngừng chèn ép thần kinh của Thẩm Triều Triều, cả ngày bị vây trong khủng hoảng.

Khiến một người nhát gan như cô cuối cùng cũng phải lựa chọn đăng ký xuống nông thôn, rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc chỉ là chuyển từ hang sói này sang một hang hổ khác mà thôi, cuối cùng chết thảm tha hương.

Cho nên Thẩm Triều Triều hiện tại canh giữ ở cửa, chờ quản đốc xuất hiện.

Nếu như đợi đến buổi tối mà gã vẫn chưa đến thì sẽ chứng minh là do cô nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu gã thật sự đến! Đang lúc Thẩm Triều Triều đưa ra giả thiết trong lòng thì cửa lớn bị ai đó gõ vang từ bên ngoài.

"Có ai ở nhà không?"

Trong nháy mắt, Thẩm Triều Triều theo bản năng ngừng thở, hàng mi dài run rẩy, cả người tựa như chim sợ cành cong.

Hai tay dùng sức nắm chặt mép khung cửa đến nỗi không cảm giác được gai gỗ đang đâm vào trong thịt, tất cả lực chú ý đều dồn hết ngoài cửa.

Quá giống!

Chính là âm thanh này!

Thẩm Triều Triều sợ hãi đến độ đỏ cả vành mắt, cô run giọng hỏi: "Ai đấy?