Cô mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm phía trước qua khe hở của khăn quàng cổ.

Có thể phát hiện nếu có ai đó xuất hiện trước tiên!

Mà trong lúc chờ đợi, Thẩm Triều Triều nhớ lại những gì cô đã làm hôm nay, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ bước ra khỏi cửa nhà nữa, cũng sẽ không trò chuyện với bất kỳ ai bên ngoài trừ ba mẹ của mình.

Nhưng hôm nay cô đã rất dũng cảm, rất tuyệt vời!

Lần này ra ngoài nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài khiến Thẩm Triều Triều nhớ tới bản thân vô tư lự khi còn bé, khi ấy cô cũng không giống như bây giờ, trái lại còn được trưởng bối và bạn cùng lứa tuổi yêu thích vì ngoại hình đáng yêu, mỗi ngày giống như ngựa con vui vẻ dẫn theo bạn bè đi chơi khắp nơi, tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Cho đến khi một cuốn tạp chí hết hạn bị xé nát xuất hiện ở trạm phế liệu.

Sau khi cô tò mò miễn cưỡng ghép vài trang lại, lúc này mới phát hiện trên đó đều là phụ nữ xinh đẹp dáng người thướt tha, trên người mặc sườn xám màu sắc rực rỡ, thiết kế cắt may hợp với hình thể, phác họa ra đường cong dáng người, tràn ngập sức hấp dẫn, giống như một đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp.

Thẩm Triều Triều ngây người tại chỗ, ngay sau đó trong lòng cô dấy lên một ngọn lửa.

Cô cũng muốn tạo ra những bộ trang phục xinh đẹp như vậy!!!

Đây không phải nhiệt độ ba phút đột nhiên xuất hiện, mấy ngày sau Thẩm Triều Triều nho nhỏ đều nằm mơ nhìn thấy mình được đi khắp các căn phòng chất đầy vải vóc lấy không hết cùng những bộ quần áo xinh đẹp vô cùng do cô tự mình cầm kéo và kim chỉ tạo ra.

Mỗi ngày cô đều thức dậy với nụ cười trên môi.

Khi Thẩm Triều Triều nói cho mẹ biết sở thích chế tác trang phục của mình, lúc ấy Bạch Vân còn làm biên tập viên báo chí đã vô cùng ủng hộ.

Sau khi Thẩm Hà tan tầm về nhà, hai người lớn mới phối hợp với nhau, không chỉ ủng hộ trên mặt lời nói mà còn biểu hiện ra từ trong hành động, lúc này bọn họ đã đến cửa hàng mua một đống vải vóc và dụng cụ may quần áo.

Niềm vui bất ngờ to lớn trực tiếp rơi xuống người Thẩm Triều Triều khiến cô hưng phấn thét lên nhảy nhót, sau đó bắt đầu "công việc" hàng ngày của thợ may, không chỉ làm quần áo của chính cô mà ngay cả ba mẹ cũng không tránh khỏi vận mệnh làm người mẫu.

Mặc quần áo kỳ quái trên người mà còn phải khen ngợi rằng rất có sức sáng tạo.

Khi đó, cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người là bến cảng tràn ngập tình yêu.

Cho đến khi Thẩm Triều Triều cảm thấy quần áo mà mình biết quá ít nên lén lút rời khỏi nhà một mình, đến trạm phế liệu khác tìm sách, sau đó!

Nghĩ tới đây, khóe miệng bất giác nhếch lên của Thẩm Triều Triều chậm rãi hạ xuống, trái tim giống như bị siết chặt vô cùng đau đớn.

Trong trí nhớ, người phụ nữ mang theo mục đích không tốt lừa gạt cô, người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn hung ác cưỡng ép lôi cô lên xe mặc cho cô phản kháng!