Cô lắc lắc đầu, tuy cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu đã tan biến nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.

Trong những cảnh tượng đó, Thẩm Triều Triều cả đời bi thảm, khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã bị lừa bán nên từ đó về sau cô không còn bước ra khỏi nhà một bước.

Năm xưa mất mẹ, ba lại hy sinh vì nhiệm vụ, sau khi bị ép đăng ký xuống nông thôn thì lại bị lãnh đạo công xã địa phương theo dõi vì dáng dấp quá nổi bật, cuối cùng lựa chọn tự sát để bảo vệ sự trong sạch.

Sau đó, bởi vì cô tự sát đã vạch trần tấm màn tội ác khiến Chu Lan ở cùng thành phố Giang Lâm xuống nông thôn dũng cảm báo cáo.

Thề sẽ đòi lại công bằng cho cô.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Triều không kìm nổi nước mắt, trong cảnh tượng đó, cô bị người khác uy hiếp trong cơn hoảng sợ, cái nhìn thờ ơ lạnh nhạt của người khác lẫn cái chết đau đớn do mất máu quá nhiều đều khiến cô tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Nếu như không phải sau này Chu Lan xuống nông thôn, cô sẽ im hơi lặng tiếng chìm vào quên lãng.

Thật đáng sợ!

Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt hai tay, thân thể không ngừng run rẩy khe khẽ, rất muốn tự nói với mình rằng đó không phải sự thật.

Nhưng hình ảnh quá mức chân thật, Thẩm Triều Triều sợ hãi bất an, chị Đại Lâm bên cạnh thấy vậy càng cảm thấy con gái nhỏ nhà họ Thẩm thật đáng thương.

Cho dù có nói chuyện với cô nhưng không được đáp lại, chị Đại Lâm vẫn hé miệng nói: "Triều Triều à, em nhìn thoáng một chút, tuy rằng trong nhà không có người lớn nhưng em cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng để ba mẹ em ở dưới đó lo lắng! "

Lời nói của chị Đại Lâm đã kéo cô trở về từ nỗi sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn sang, người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đang cười rất hiền lành, muốn nâng cô dậy nhưng rồi lại kiêng dè gì đó nên do dự động tác của mình.

Cảnh này vẫn chưa xuất hiện trong những cảnh tượng kia, có lẽ là vì cô chưa từng chú ý nhưng thay vào đó, những người xấu xa kia lại khắc ghi sâu nhất trong cô.

Vừa nghĩ như vậy, hốc mắt Thẩm Triều Triều lại đỏ lên nhưng cô không tiếp tục khóc nữa.