Năm 1975, đội sản xuất Điền Gia Cương vừa trải qua mấy ngày mưa xuân, cỏ xanh điên cuồng mọc lên từ mặt đất, các thành viên trong đội sản xuất cũng lần lượt sôi nổi xuống ruộng, bắt đầu cày đất, cày bừa vụ xuân.

Nhưng trong lúc mọi người tạm thời nghỉ ngơi, họ vẫn tụ tập lại với nhau bàn tán sôi nổi, họ đang nói về gia đình họ Dương sống ở phía bên kia cây liễu lớn trong làng.

"Kỳ lạ thật, hôm kia mới cưới nhau. Sáng hôm qua đã sốt cao không dậy nổi, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh lại. Mọi người có thấy chuyện này rất kỳ quái hay không?"

"Suỵt! Đừng nói nhảm nữa, cẩn thận không anh lại bị lôi đi dạo trên đường đấy!"

Nghe thấy vậy, người đàn ông kia vội vàng nói: "Tôi chỉ nói bệnh của Dương Kế Tây rất là kỳ quái, chứ không nói gì đến ma quỷ cả!"

"Suỵt! Anh vẫn còn nói nữa à!"

Lúc này, có mấy người la ó, người đàn ông tát nhẹ vào miệng mình, làm động tác ra hiệu sẽ không nói nữa.

Lúc này, trong nhà nhà họ Dương, bên cạnh cây liễu lớn, bà Dương dắt đứa cháu trai gầy gò đi đến trước cửa căn phòng xa nhất và nhỏ nhất trong nhà, đứng đó cũng không bước vào, chỉ ho khan một tiếng.

Tôn Quý Phương đang lau mồ hôi lạnh cho Dương Kế Tây với đôi mắt sưng đỏ, cô quay người lại thì nhìn thấy mẹ chồng và cháu trai đang đứng ở cửa.

Cô vội vàng lau nước mắt, hơi lo lắng khẩn trương đi đến cửa phòng: "Mẹ."

Bà Dương liếc nhìn đứa con trai thứ ba đang nằm trên giường gỗ: "Còn chưa tỉnh à?"

"Chưa ạ." Tôn Quý Phương suýt nữa bật khóc, cô lén véo mình một cái mới có thể bình tĩnh trả lời: "Chỉ là cơn sốt đã qua thôi."

Bà Dương gật đầu, lại nhìn chằm chằm vào Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cô biết mẹ chồng không thích cô, nếu không phải anh Tây tự mình dành dụm tiền sính lễ thì cô sẽ không bao giờ có thể bước vào cửa nhà họ Dương được.

Hơn nữa ngày thứ hai sau đám cưới, anh Tây lâm bệnh, gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại, mặc dù nhà họ Dương không làm trò nói trước mặt cô, nhưng cô vẫn biết hai người chị dâu nói cô khắc chồng ở sau lưng cô.

"Hôm qua mời chú Trần tới đây tốn bao nhiêu tiền?"

Chú Trần là một bác sĩ già trong thị trấn, vốn là bác sĩ làng, sau này con trai ông ấy lên thị trấn sống nên ông ấy cũng chuyển vào thị trấn.

Dương Kế Tây bị bệnh, những người trong nhà lẽ ra đều đã phải đi làm rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại bà Dương trông nom cháu trai và cháu gái, còn có cô con dâu mới Tôn Quý Phương.

Bà Dương cho rằng đó chỉ là một cơn sốt mùa xuân đơn giản, không cần tìm người đến khám nhưng Tôn Quý Phương cảm thấy bất an trong lòng nên lấy hai tệ trong số tiền hồi môn của mình đi vào trấn trên mời chú Trần đến.

Sau khi gia đình họ Dương biết chuyện cũng không nói gì, không ngờ bây giờ mẹ chồng lại đột nhiên hỏi về chuyện này.

"Hai tệ."

Tôn Quý Phương liếc nhìn sắc mặt bà Dương, nói: "Hơn nữa còn có thuốc, không tính tiền đi lại."

"Không thể nào để con dâu mới tự mình trả tiền chữa bệnh được." Bà Dương lấy ra một xấp vải nhàu nát, làm trò mở ra từng chút một trước mặt Tôn Quý Phương: "Từ trong nhà lớn ra một phần đi, nhưng cô cũng biết tình hình của nhà chúng ta rồi đấy, cũng chỉ có thể bỏ ra chút này thôi."

Vừa nói, vừa lấy ra năm tờ tiền nhàu nát đưa cho Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương không dám nhận, mẹ đẻ cô đã từng căn dặn khi cô gả đến đây, mặc dù mẹ chồng cô nhìn hiền lành nhưng thực ra bà ấy cũng không phải là một người dễ ở chung.

"Mẹ, không.."

"Nhận đi."

Đang lúc cô chuẩn bị từ chối, giọng nói có chút mệt mỏi của Dương Kế Tây từ phía sau vang lên, Tôn Quý Phương quay người, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy đến bên giường, nước mắt không kìm được rơi xuống chiếc chăn mỏng, cô giơ tay sờ vào trán Dương Kế Tây.

"Không lạnh nữa, không lạnh nữa.."

Dương Kế Tây đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh từ tối qua, cô thật sự rất lo lắng.

Dương Kế Tây đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thuý gắt gao nhìn cô thật sâu.

"Quý Phương.."

"Em ở đây, em ở đây," Tôn Quý Phương vội vàng dùng tay kia ôm lấy anh: "Anh có đói không? Uống chút nước trước đi, em đi lấy đồ ăn cho anh."

Dương Kế Tây gần như tham lam nhìn Tôn Quý Phương trước mặt, anh đã chết đã lâu, mà ở trong ký ức của anh, Tôn Quý Phương còn chết sớm hơn cả anh, có trời mới biết trong lòng anh đã đau khổ như thế nào.

Anh nhớ lại, vốn dĩ anh vui vẻ hân hoan kết hôn với Tôn Quý Phương, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh đã không thể khống chế được cơ thể mình nữa, giống như một linh hồn đang đứng ngoài quan sát cuộc sống giữa anh và vợ và con gái!

May mắn thay, ông trời có mắt để cho anh trở lại!

Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, tất cả vẫn còn kịp.