----Kế hoạch rất ổn, thế nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó Trình Tranh có việc phải đến xã đi thăm một gia đình chính ủy nên không theo kế hoạch ban đầu.

Cuối cùng Nhị Nha bị một tên côn đồ cứu, ông trời còn xui khiến kiểu gì phải gả cho hắn.

Chuyện này luôn làm Vương Liên Hoa cảm thấy canh cánh trong lòng, cảm thấy tất cả đều là tại Trình Tranh hủy cuộc đời con gái mình.

bác gái Ngưu đương nhiên hiểu suy tính trong bụng bà ta nhưng cũng không vạch trần, chỉ kiếm cớ tránh Vương Liên Hoa sau đó đến nhà cung ứng.

——Từ khi xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên Giản Lộ đi chợ của những năm bảy mươi nhìn thị trấn cổ kính lại cảm thấy rất thú vị có lẽ là do ở nơi nghèo khó hơi lâu, nhìn thị trấn lại cảm giác như được đi đến thành phố lớn.

Không nói mấy thứ khác, chỉ riêng nơi cung ứng chiếm hơn bốn gian nhà gỗ luôn tấp nập người ra vào cũng khiến cô không thể rời mắt.

Trong thị trấn cũng chỉ có một nơi cung cấp đồ, ở đây có đầy đủ những đồ cần thiết, từ vải vóc, bình nước, chậu tráng men, cốc tráng men, bột đánh răng, gối! Cái gì cần thì có đều có.

"Lộ Lộ đi xếp hàng ở chỗ bán vải, mẹ và Hân Hân đi mua đồ cần thiết cho việc kết hôn.

" Trương Thúy Hà nhanh tay sắp xếp công việc, sau đó sắp xếp lại những nơi cần đến.

Con gái sắp kết hôn, bà đem theo mười đồng, phải mua chậu rửa mặt, ga giường, chăn và màn…Giản Lộ giống như lần đầu tiên vào thành phố, cảm thấy chỗ nào cũng thú vị, cô chen chúc giữa một đám phụ nữ chuẩn bị xếp hàng mua vải.

Số lượng vải vóc của bên cung cấp có hạn, màu sắc lại càng hiếm, phần lớn là xám, trắng, xanh đen, tím, rất ít màu tươi, nếu có vải màu đỏ vàng, thì nó giống như một cái bánh ngon vậy.

May mà cô và mọi người đi sớm, đến lượt Giản Lộ vải đỏ còn lại mấy thước.

Vé vải mua đồ cho chị ba là sáu mét vải đỏ, dù sao cũng là chuẩn bị cho đám cưới, giá của mấy mét vải đỏ này đắt hơn các loại vải khác, nhưng vẫn rất được ưa chuộng.

Về phần vải của mình, Giản Lộ chật chật mà lựa một màu xanh không quá đậm.

Mua vải xong, Giản Lộ mang theo một thân chiến phẩm mới thu hoạch xong, hừng hực khí thế tìm hai người đang chiến đấu ở nơi khác thế nhưng do quá nhiều người, mua gì cũng phải đợi.

Trương Thúy Hà để Giản Lộ ở bên ngoài chờ một chút, sau đó lại chen lấn mà mua.

Ôm mấy xấp vải đỏ, vải xanh, Giản Lộ đứng đợi ở bên ngoài nhà cung ứng, phố thị lúc nào cũng tấp nập, thi thoảng có công nhân nhà máy trong thành phố mặc đồng phục công nhân thống nhất đi qua, công nhân là nghề nghiệp kiêu ngạo nhất của thời đại này, bọn họ ai nấy đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trong rất có tinh thần.

Giản Lộ hào hứng bừng bừng quan sát thị trấn của những năm 70, nháy mắt thấy Vương Hà đang cúi đầu tìm thứ gì đó bên đường,"Dì Vương, sao dì lại ở đây ạ? Dì làm rơi cái gì sao?"Sắc mặt của Vương Hà có chút không tốt lắm, híp mắt nhìn thẳng xuống đất, thư bà nhờ người viết cho con trai không thấy đâu rồi Vừa rồi còn ở trong túi, thế mà lúc đến bưu điện lấy phong bì và tem, định tay sờ vào túi lấy thư lại thì không thấy đâu.

Bà lần theo đường cũ mà kiếm, lại lần đến chỗ nhà cung ứng.

.