Mấy ngày nay sau khi cô ta uống cam lộ, dáng vẻ cũng không có gì thay đổi, nhưng mà làn da lại trông trắng hơn rất nhiều, dung mạo cũng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, ánh mắt của anh Tưởng dường như dừng lại trên người cô ta nhiều hơn một chút rồi, càng đừng nói đến những nam thanh niên trí thức khác.

“Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Mai Tuyết vừa xinh đẹp lại dịu dàng, rất nổi danh đó, cho nên thanh niên trí thức Tưởng tất nhiên muốn hành động rồi.

” Chu Dĩnh Phương cười nói.

“Đúng vậy, nói đến đây, tôi thực sự rất khâm phục Dương Thụ Ảnh đấy, cô ta không biết xấu hổ thì thôi đi, sao lại có thể dại dột đến mức muốn cướp lấy thanh niên trí thức Tưởng chứ, cũng không xem đấy là người của ai, đây không phải là đang tự làm nhục bản thân sao?” Có một nữ thanh niên trí thức tên là Hạ San San không có ý tốt tạo mâu thuẫn nói.

“Hừm, cô ta thật sự là quá vô liêm sỉ! Thật mệt cô ta vẫn là bạn thân của Mai Tuyết đấy, lại còn muốn cạy góc tường của bạn thân, cũng không tự đi soi lại bản thân mình xem, cô ta xứng sao?” Hứa Mộng Kỳ cười nhạo nói.

“Đúng vậy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có chút lòng tự trọng nào không vậy?” Chu Dĩnh Phương như sợ cô ta không được chú ý, cố ý cười nói.

“Mọi người đừng nói Thụ Ảnh như vậy, dù sao tôi và cô ấy cũng từng là bạn thân, nếu như không phải anh Tưởng không thích cô ấy, thì tôi cũng rất muốn nhường anh Tưởng cho cô ấy, cũng không muốn mất đi tình bạn này, chỉ là vì sao trên đời này không có chuyện nào có thể vẹn toàn cả hai phía được?” An Mai Tuyết chậm rãi nói.

“Mai Tuyết, cô đừng có mà làm chuyện ngốc, sao thanh niên trí thức Tưởng có thể thích loại người như cô ta được chứ!” Mọi người nghe vậy thì trong lòng càng thêm bất bình, cảm thấy An Mai Tuyết đối xử tốt với Dương Thụ Ảnh như vậy, vậy mà cô ta còn có thể nhẫn tâm đến thế.

“Đúng vậy, Mai Tuyết, cô đừng tốt bụng quá, cô ta chính là dựa vào điểm này để bắt nạt cô đấy, loại người nhà quê có lòng dạ độc ác này có rất nhiều, cô vẫn nên đề phòng một chút, đừng có tiếp tục qua lại với cô ta nữa, tránh để người ta được nước lấn tới, tốt với người ta người ta còn không biết ơn.

” Chu Dĩnh Phương vội vàng nói.

Chu Dĩnh Phương vừa nói xong, mấy người liền để ý đến đằng xa Dương Thụ Ảnh đang đứng ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức.

“Tôi khinh, vừa mới nhắc đến, đúng là không biết xấu hổ.

” Chu Dĩnh Phương nhổ một ngụm nước miếng về phía Dương Thụ Ảnh.

Vốn dĩ bọn họ nói xấu sau lưng người khác nên cảm thấy chột dạ, nhưng bên bọn họ có nhiều người, lại tự cho rằng những gì mình nói là đúng, cho nên ai ai cũng trừng mắt đề phòng nhìn về phía Dương Thụ Ảnh.

“Mai Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô.

” Thụ Ảnh phớt lờ những kẻ khiêu khích này.

“Ý của cô là gì? Lại đến gây sự với Mai Tuyết sao? Nhanh cút đi, Mai Tuyết đã tuyệt giao với cô rồi, cô đừng có nhìn chằm chằm vị hôn phu của người ta nữa, cô có biết xấu hổ không thế.

” Chu Dĩnh Phương lên tiếng trước.

“Con mắt nào của cô thấy tôi đến gây sự? Chẳng lẽ kẻ làm chân chó cho người ta, thấy ai liền xông lên sủa bậy giống như cô thì không cảm thấy xấu hổ? Cô cũng không nhìn lại bản thân mình đi, đứng bên cạnh Mai Tuyết quả thực giống như đàn ông vậy, nếu tôi là cô thì cũng không có mặt mũi nào sống trên đời này nữa! Tự mình đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.

” Thụ Ảnh lạnh lùng nhìn Chu Dĩnh Phương một cái, không chút nể nang gì đáp lại cô ta.

.