Thời gian mà Dương Ái Trinh gửi thư là vài ngày sau khi cô đến thôn Hảo Loan.

Tính toán lại thì đây hẳn là lúc trước khi cô rời khỏi thủ đô, mọi việc đều suôn sẻ.

Tần Hàn Thư phỏng đoán, dựa theo cái tính cách cổ hủ của Dương Ái Trinh thì hẳn nên sợ hãi trước một loạt biến cố bất ngờ mới đúng chứ, không ngờ lại có tinh thần đi viết thư cho cô.

Nội dung cũng chỉ là hỏi thăm bình thường, có nhắc tới chuyện bị cướp trong nhà.

Nhìn mấy câu này thì có vẻ không nghi ngờ cô.

Chỉ là, công việc của Hồ Văn Văn gặp trục trặc, Dương Ái Trinh và người Hồ gia gần như luôn cho rằng là tại cô.

Trong thư, Dương Ái Trinh uyển chuyển nhắc tới việc này, giữa những hàng chữ đều lộ ra ý phê bình.

Cuối cùng còn nói, Hồ Văn Văn đã xuống nông thôn rồi, đang ở nông trường Hồng Tinh, cách thôn Hảo Loan khoảng sáu mươi dặm.

Vì bù bắp cho sai lầm của mình và cầu xin Hồ Văn Văn tha thứ, Tần Hàn Thư nên mua quà đi thăm Hồ Văn Văn để tạ lỗi.

Mặt Tần Hàn Thư không chút thay đổi mà vò nát tờ giấy thành một cục.

“Hàn Thư!” Mã Triều Dương ở ngoài nhà hầm gọi vào: “Tôi mới đổi được con gà mái ở nhà đồng hương, hôm nay mời cô sang ăn gà nhé!”Tần Hàn Thư đi ra ngoài, tay Mã Triều Dương đang xách theo con gà mái già, hai chân còn tung tăng nhảy nhót.

Mã Triều Dương cười nói: “Đã nói là nếu cô mua được xe đạp thì tôi sẽ đãi mà, tìm mãi dưới hang mà không thấy có gì ngon nên đành bỏ ra bảy đồng để mua con gà mái già không đẻ trứng này.

”Tần Hàn Thư bật cười: “Tôi còn tưởng anh nói chơi.

”“Sao có thể!” Mã Triều Dương quay ra nói với mọi người: “Mời mọi người cùng ăn nhé!”Tuy rằng nhìn Tần Thư Hàn có vẻ giàu nhất trong nơi tập trung thanh niên trí thức này nhưng ra tay hào phóng còn phải kể tới Mã Triều Dương nên mọi người cũng không thấy ngạc nhiên.

Nhưng đại đa số đều tự giác lấy ra chút đồ ăn, dù không thể so được với thịt gà nhưng vẫn bù đắp được về số lượng.

Mã Triều Dương còn nói rõ là Tần Hàn Thư không được mang đồ ra, bữa cơm này phải là anh ta mời cô.

Tần Hàn Thư cũng rất nghe lời mà đồng ý.

Liêu Vũ Khiết đứng dưới nhà hầm, chải lại bím tóc của mình, thấy thế bèn khó chịu nói: “Không biết còn tưởng ai đang ở cữ, gà mái già! ”Lời còn chưa nói xong, một vật thể lạ lập tức bay qua đầu cô ta, làm mấy sợi tóc trên đỉnh đầu lập tức dựng đứng.

Liêu Vũ Khiết cứng đờ quay đầu lại, phát hiện cái vật thể kia chính là một cục đá to, nếu mà khoảng cách chỉ cần chênh nhau một tí nữa thôi là sẽ đập trúng trán cô ta rồi.

Môi cô ta khẽ run rẩy, kinh sợ trừng mắt nhìn Tần Hàn Thư.

“Ngậm cái mồm thối của cô lại, nếu không cục đá tiếp theo sẽ đập vỡ trán đấy.

”Đọc xong thư của Dương Ái Trinh, tâm trạng Tần Hàn Thư vốn đang rất khó chịu, Liêu Vũ Khiết chọn đúng lúc này mà đi đâm đầu vào họng súng.

Môi Liêu Vũ Khiết mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói nổi câu nào, sắc mặt trắng bệch đi vào trong nhà, sau đó cũng không thèm đi ra.

Mã Triều Dương với mọi người cũng đã nghe nói về chuyện ngày hôm đó, nhưng nay tận mắt nhìn thấy Tần Hàn Thư động thủ thì vẫn không khỏi bất ngờ.

Mấy nam thanh niên ngoài miệng thì không nói nhưng thực tế đều cảm thấy Tần Hàn Thư là cô gái xinh đẹp, nhã nhặn nhất ở đây.

Nhưng bây giờ thấy Tần Hàn Thư ném đá đầy dứt khoát, đáy mắt còn tỏa ra sát khí lạnh lẽo, bọn họ không hẹn mà run lập cập.

Chỉ có Lâm Chi Hằng là bất ngờ nhìn Tần Hàn Thư, còn khen: “Tốt lắm, cố bồi dưỡng thêm chút nữa, có khi còn có thể trở thành tay thiện xạ bắn súng giỏi.

”Nháy mắt, Tần Hàn Thư khôi phục lại gương mặt dịu dàng, tươi cười: “Quá khen.

”Những người còn lại không khỏi tặc lưỡi, lật mặt nhanh còn hơn cả lật sách nữa.

Mọi người lại tiếp tục thảo luận về chuyện ăn gà.

.