Lúa ngoài ruộng đã bắt đầu chuyển sang màu vàng óng, từng bông lúa nặng trĩu rũ xuống dưới.

Đội trưởng đi ra thông báo đến lúc đi gặt lúa.

Tần Hàn Thư nhớ tới bác gái ở chỗ nơi thu mua phế thải có nói vào ngày mùng tám sẽ là thời điểm gặt lúa.

Tần Hàn Thư xin nghỉ, quyết định đi một chuyến tới thị trấn vào mùng tám.

Không phải đi mua mà chủ yếu là muốn dọn dẹp lại không gian khi mấy món đồ quý giá kia được chuyển ra khỏi nhà mình.

Ví dụ như còn lại chiếc xe đạp, còn một cái đài radio, cả cái đồng hồ mà Hồ Văn Văn hay đeo với cây bút máy đã cũ.

Mấy thứ này đều là Dương Ái Trinh mua bằng tiền của cha.

Mấy thứ vụn vặt khác thì cô lập tức mang đi tiêu hủy, nếu mà bán thì hơi phiền phức và nhiều rủi ro.

Thấy Tần Hàn Thư muốn đi thị trấn, Mã Triều Dương bắt đầu ngo ngoe rục rịch nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ.

“Trong thị trấn cũng không có gì thú vị… Nếu có thể mua được một chiếc xe đạp thì đi một chuyến cũng được.

”Tần Hàn Thư khẽ nhíu mày: “Anh cũng muốn mua xe đạp?”Mã Triều Dương gật đầu: “Đương nhiên, có xe đạp thì đi đâu cũng tiện.

”Tần Hàn Thư nói giỡn: “Vậy nếu tôi may mắn gặp được người bán xe đạp thì có nên mua về cho anh không nhỉ?”Mã Triều Dương cười hỏi: “Vận khí cô tốt đến vậy sao? Thế này đi, nếu cô thật sự có thể mua giúp tôi một chiếc xe đạp thì tôi sẽ mời cô một bữa thật ngon!”Tần Hàn Thư: “Nhớ đấy nhé.

”Mã Triều Dương chỉ coi đó là lời nói đùa nên căn bản không ôm hy vọng.

***Tần Hàn Thư đạp xe tới đó, nửa đường lấy radio và các vật dụng khác ra.

Khi vừa vào thị trấn, cô tới một cửa hàng tạp hóa trước.

Trong thị trấn chỉ có duy nhất chỗ này là bán radio và đồng hồ.

Cô đến đây để tìm kiếm mục tiêu trước.

Lúc nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi nán lại chỗ quầy đồng hồ rất lâu mới rời đi, cô bèn lập tức bám theo.

Sau khi đến chỗ khu ít dân sinh sống, cô bèn gọi người phụ nữ kia lại.

“Cô muốn mua đồng hồ?”Người phụ nữ cảnh giác nhìn cô, không hé răng nói gì.

Tần Hàn Thư lấy cái đồng hồ cất trong túi rai: “Tôi đang thiếu tiền nên muốn bán nó, không cần đến phiếu, cô muốn mua không?”Ánh mắt người phụ nữ lập tức sáng lên, cô ấy sắp phải đi công tác, cần mua một cái đồng hồ mới, tiền thì đủ nhưng lại không đổi được phiếu.

Thấy cái đồng hồ trong tay Tần Hàn Thư thì có vẻ còn khá mới, bèn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”Tần Hàn Thư nói: “Một trăm đồng.

”Đồng hồ hiệu Hải Âu, bán mới là một trăm hai mươi, cộng thêm phiếu đồng hồ nữa.

Tần Hàn Thư bán một trăm thì cũng không quá đắt.

Người phụ nữ vẫn do dự nói: “Có thật sự là của cô không đấy? Không phải đồ lai lịch bất chính đấy chứ?”“Cô không lấy thì thôi.

” Tần Hàn Thư làm bộ muốn rời đi.

“Ê ê ê! Tôi đâu có nói là không lấy.

” Người phụ nữ sốt ruột vội vàng giữ chặt lấy Tần Hàn Thư.

Sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có vấn đề gì, người phụ nữ vui vẻ thanh toán tiền, bước chân lúc rời đi rất nhẹ nhàng, cảm thấy vận khí của mình hôm nay đúng là thật tốt!Dùng cách tương tự, Tần Hàn Thư bán đài radio và bút máy.

Tổng cộng được một trăm tám mươi đồng.

Mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, Tần Hàn Thư vào quán gần đó ăn bát mỳ rồi tới chỗ thu mua phế thải.

Bác gái ở đó vẫn nhớ rõ cô, vừa nhìn cô là mỉm cười, hoàn toàn khác với vẻ mặt hồi mới gặp lần đầu tiên.

Bác gái dẫn Tần Hàn Thư vào một căn nhà chứa đồ gia dụng cũ.

“Đồng chí nhỏ, chỗ đồ này tốt hơn đống gỗ lần trước nhiều, cháu có muốn lấy không? Năm mươi đồng tiền thôi.

”Gia dụng đều là đồ gỗ, chỉ là đa số đã bị cũ nát.

Hơn nữa bây giờ Tần Hàn Thư cũng không thiếu đồ gia dụng.

Thấy Tần Hàn Thư không cần, bác gái cũng không thất vọng: “Không sao, không lấy thì thôi.

”Bác gái ghé sát vào tai Tần Hàn Thư, nhỏ giọng nói: “Còn có vài món đồ nữa, cháu có muốn đi xem không.

”Bác gái lấy từ đằng sau ra một cái rương, đồ bên trong đều là đồ sứ.

.