Chu Trường An vô cùng đau đầu mà nhìn vợ với con gái của mình.

Ngày đó, sau khi Chu Thụy Lan nói Tần Hàn Thư có thể là đối tượng của Chu Duy Quang thì Chu Trường An bỗng nghiêm túc suy xét hồi lâu.

Xét thấy Chu Duy Quang ở quân đội, không có cơ hội hay điều kiện để quen biết nữ đồng chí, ông ấy đã suy đoán thử ba thân thận cho Tần Hàn Thư.

Một, Tần Hàn Thư là chị em của chiến hữu của Chu Duy Quang.

Hai, Tần Hàn Thư là đối tượng của chiến hữu của Chu Duy Quang.

Ba, Tần Hàn Thư là người mà chiến hữu của Chu Duy Quang giới thiệu cho anh.

Đương nhiên, Chu Trường An đã viết thư yêu cầu Chu Duy Quang làm rõ chuyện này.

Nhưng trước khi đợiđược hồi âm thì ông ấy thấy ba khả năng này đều có thể đúng.

Hơn nữa mặc kệ là thân phận nào đi chăng nữa, có điện tín của Chu Duy Quang, Chu Trường An phải nghe lời con trai mà đặc biệt chú ý quan tâm hơn tới Tần Hàn Thư.

Chu Trường An còn căn dặn Triệu Xuân Miêu và Chu Thụy Lan, ngày bình thường nhớ âm thầm để ý nhiều hơn đến tình hình bên phía thanh niên tri thức của Tiểu Tần nhưng không cần thể hiện quá mức thân thiện.

Ai có ngờ hai người này không để lọt vào tai một chữ nào.

Để tránh đoán sai rồi sau này trở thành trò cười, Chu Trường An vội đứng lên, ngăn tầm mắt của Triệu Xuân Miêu và Chu Thụy Lan lại, ông ấy nhìn Tần Hàn Thư nói: "Tiểu Tần, yêu cầu của cháu bác đã rõ.

Một lát nữa bác sẽ tìm người đến lát sàn nhà cho cháu, còn về rèm thì chờ bác gái cắt vải xong sẽ cho người mang đến cho cháu""Hôm nay cháu cứ quay về trước nhé.

"Tần Hàn Thư mơ mơ màng màng đứng lên.

"Dưa hấu còn chưa ăn…" Triệu Xuân Miêu vốn định giữ người lại nhưng sau đó nhận được ánh mắt của Chu Trường An nên đành bỏ cuộc.

Bà ấy nhét một dĩa dưa hấu đã cắt sẵn vào tay của Tần Hàn Thư: "Vậy cháu cầm về mà ăn đi nhé.

"Cứ như vậy, Tần Hàn Thư cầm một dĩa dưa hấu rồi được người nhà họ Chu vui vẻ tiễn ra tận cửa lớn.

Mãi cho đến khi bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu ở trên người mình, cô mới bình tĩnh trở lại nhìn trong tay một đĩa dưa hấu bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc định đến đó cô đã do dự không biết có nên mang vài món gì đó đến hay không, nhưng cuối cùng nhớ đến lời của Trương Dao từng nói rằng Chu Trường An là một người cực kỳ coi trọng danh dự, lỡ như khi cô mang quà cáp đến nhà bị người khác trông thấy có thể sẽ có tác dụng ngược, nên cô đành bỏ ý định tặng quà.

Ai có ngờ cuối cùng cô lại bưng một dĩa dưa hấu từ nhà họ Chu đi ra chứ.

Chỉ là phần tình cảm này xem như nợ họ, sau này cô sẽ tìm cơ hội trả lại vậy.

Tần Hàn Thư vừa đi về vừa ăn dưa hấu lúc đi về đến thì dưa hấu cũng gần như ăn xong.

Cô cắn miếng dưa hấu cuối cùng rồi đi vào sân của nơi tập trung thanh niên trí thức, không ngờ nơi tập trung thanh niên trí thức lại nhộn nhịp như vậy.

"Giấy vệ sinh đó là tôi đặc biệt giữ lại.

Cô dùng hết của tôi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ?""Không phải chỉ một ít giấy vệ sinh thôi sao? Trông dáng vẻ keo kiệt của cô kìa kìa.

""Tôi keo kiệt á? Cô dùng đồ của tôi còn nói tôi keo kiệt?"Người đang cãi nhau là Triệu Như và Liêu Vũ Khiết.

Liêu Vũ Khiết là người tham gia vào hàng ngũ thanh niên trí thức đầu tiên, trước kia còn ở nhà của đồng hương, vừa mới chuyển đến nơi tập trung thanh niên trí thức được mấy ngày, Tần Hàn Thư chỉ mới gặp mặt trực tiếp nhưng chưa từng nói chuyện.

Liêu Vũ Khiết và Triệu Như ở cùng một chỗ, Triệu Như ngoại trừ mua một cái nồi sắt và bát, còn lại cái gì cũng chưa mua.

Còn lúc Liêu Vũ Khiết dọn đến nhà hầm thì đã mang theo một rương quần áo và đồ dùng cá nhân.

Tiếng tăm của Liêu Vũ Khiết ở trong nhóm thanh niên trí thức trước đó có từng nghe qua.

Thế nên chuyện hai người này mâu thuẫn cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nếu nhìn kỹ thì ngoại hình của Liêu Vũ Khiết trông cũng không tệ lắm, đôi lông mày mảnh, mắt nhỏ rất cổ điển lại nhã nhặn, nhưng vẻ mặt đanh đá đã hủy hoại luôn một chút diện mạo có phần xinh đẹp của cô ta.

Ngược lại Triệu Như lại đang khóc sướt mướt, dáng vẻ tội nghiệp như đang bị ức hiếp lại khiến cho người khác đồng cảm hơn rất nhiều.

Tần Hàn Thư liếc mắt một cái rồi quay đi cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

.