“Anh không có tiền đồ nhưng vợ anh có tiền đồ.

”Lăng Quốc Đống vẫn giữ ý kiến đó, anh ta thực sự không hiểu, cuộc sống của anh ta rất tốt đẹp, sao có nhiều người cứ phải lo lắng thay anh ta vậy.

“Vợ à, anh bất tài thì em có ghét bỏ anh không?” Lăng Quốc Đống quay đầu lại hỏi cô vợ xinh đẹp nhà mình.

“Đương nhiên là không, em thích anh như vậy.

” Vạn Kim Chi có ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ anh ta, một người chồng đáng yêu như anh ta mà chạy mất thì cô ấy biết đi đâu mà kiếm bây giờ, cô ấy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rất sợ Lăng Quốc Đống sẽ không tin mình.

Người đứng bên cạnh nhìn chỉ biết thở dài ngao ngán, đặc biệt là Lăng Mỹ Lệ, cô ta thật muốn tát cho mình hai bạt tai, tự dưng lại đi giảng đạo lý với hai người ngốc, không phải người ngốc đó có bệnh mà là cô ta có bệnh.

“Cô à, khúc vải đó là ba mẹ cháu mua cho ông bà, không phải cho cô.

” Trong lòng Lăng Kiều vô cùng sảng khoái nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mơ hồ, cô ngẩng đầu hỏi mẹ ruột: “Mẹ, có phải con lầm rồi không? Có phải là sau này Điềm Điềm tặng đồ cho mẹ con cũng có thể cướp, không phải mẹ vẫn bảo đứa bé nào làm vậy đều là trẻ hư sao?”Vạn Kim Chi rất nghiêm túc trong vấn đề giáo dục con, cô ấy cẩn thận ngẫm nghĩ lời con gái nói sau đó thành thật gật đầu: “Làm như vậy đương nhiên không phải là đứa trẻ ngoan thế nên Kiều Kiều không được học theo cô con nhé, chỉ có điều cô con là con gái của bà nội, người có thể dạy bảo cô con là bà nội, nếu bà con không có ý kiến gì thì Kiều Kiều cũng không thể nói cô con là một đứa trẻ hư, biết không?”Vạn Kim Chi vô cùng tự hào, nhìn coi cô ấy dạy dỗ con gái tốt thế nào đây, học một biết mười, vì ngại ở đây có nhiều người quá chứ nếu không cô ấy sẽ hôn con gái một cái.

“Á.

” Lăng Mỹ Lệ tức đến điên người, dậm chân la hét điên cuồng, ánh mắt hung ác liếc nhìn chị dâu hai và cháu gái lớn, cô ta đẩy cả nhà anh hai đang đứng ở cửa ra rồi chạy ra ngoài.

“Được rồi, đồ đạc nhận rồi, thằng hai, mày mau đưa vợ con về đi, sau này có gì thì ít qua đây thôi, thấy chúng mày nhiều thêm một lần, tao sợ tuổi thọ lại bớt mấy năm mất.

”Từ Ái Quyên lo lắng cho con gái, sau khi nhận xong đồ nhà thằng hai đưa tới thì vội vàng đuổi theo cô ta ra ngoài, Lăng Hữu Điền cũng không nói gì, ông ta còn đang ngẫm nghĩ về gương mặt kiêu ngạo khi nói đến chuyện ăn bám của thằng hai, thằng con trai không có tiền đồ như nó sao có thể là con trai nhà họ Lăng của ông ta được, liếc mắt nhìn anh ta thêm lần nào thì lại tức hơn mấy phần.

Một nhà Lăng Quốc Đống vốn chỉ tới đây để tặng đồ, đưa xong đồ thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, bị người ta đuổi cũng không cảm thấy buồn khổ, ôm con cái ra về như không có chuyện gì xảy ra, chỉ còn lại nhà tổ họ Lăng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Triệu Mai thừa dịp Lăng Mỹ Lệ đã chạy đi, cô ta vội gắp số trứng gà trong chén cô em chồng bỏ vào bát chồng và con trai, phần cháo trong bát cô ta cũng được chia cho cả nhà ăn.

Cô ta bất mãn với nhà em dâu hai đã lâu nhưng trước đến nay chưa bao giờ cô ta thấy nhà em dâu hai lại thuận mắt như lúc này.

“Con gái chúng ta thật thông minh.

” Trên đường trở về, Vạn Kim Chi khen con gái với chồng.

Lăng Quốc Đống gật đầu, con của họ đương nhiên là thông minh.

“Điềm Điềm và Tráng Tráng cũng là những đứa trẻ ngoan.

” Vạn Kim Chi là một người mẹ rất công bằng, khen con gái lớn đương nhiên cũng phải khen cả đứa hai và đứa út.

Tiểu thái tử bỗng dưng được khen nên trong lòng vô cùng vui vẻ, hai con mắt híp lại thành hình trăng khuyết.

Trong đêm đen, cả gia đình nắm tay nhau bước đi trên con đường làng nhỏ, hôm nay lại là một ngày vui vẻ.

…Lăng Mỹ Lệ chán nản chảy ra khỏi nhà, giống như một con ruồi không đầu vậy, chỉ biết chạy ra ngoài, ngay cả bản thân mình đi đâu cũng không biết, may mà thôn Đường Thạch cũng chỉ lớn chừng đó, Lăng Mỹ Lệ cũng không ngu ngốc đến nỗi chạy ra sau núi.

Bây giờ trời cũng tối dần rồi, chỉ có ánh trăng với ánh sáng nến mờ ảo của nhà bên đường lộ ra, con đường ở thôn quê lại gập ghềnh, Lăng Mỹ Lệ cũng không dám chạy quá nhanh, sợ bị ngã, tốc độ chạy cũng chậm lại dần, chậm rãi giống như đi dạo.

.