Nhóm dịch: Bánh BaoĐường?Tống Thanh Hàm hoài nghi mang theo cảnh giác nhìn cô một cái, trong nhận thức của anh, Túc Kiều Kiều không nỡ cho người khác uống nước đường đâu.

Còn nhớ lần năm ngoái trở về, cô ôm nước đường đi ra ngoài khoe khoang, hai đứa cháu trai của cô trông mong đi theo bên cạnh, nghĩ có thể nếm một ngụm.

Thế mà cô trực tiếp đẩy người ra, không để ý hai đứa nhỏ đau đớn òa khóc, nói thẳng đường này chỉ có cô uống không được mới có thể cho bọn họ, không cho phép bọn họ.

Dáng vẻ kia, anh vẫn còn nhớ như in.

Chắc là chiến hữu nếm được một chút vị ngọt, cố ý phóng đại đúng không?Túc Kiều Kiều bị ánh mắt Tống Thanh Hàm nhìn khiếp vía, nhưng đối mặt với quân nhân tươi cười xán lạn, cô vẫn cười gật đầu: “Mọi người chịu mệt mỏi rồi, uống chút ngọt bổ sung chút ngọt.

”“Đa tạ chị dâu!”“Không mệt không mệt.

”“Chút chuyện này còn không mệt bằng lúc chúng tôi huấn luyện.

”Mấy người anh một câu tôi một câu, không hề quan tâm khoát tay.

Tống Thanh Hàm: “! ” Dối trá!Anh nhìn mấy người tâng bốc ngút trời kia, đôi mắt híp lại, đây là lần đầu tiên anh biết mấy anh em này đều biết nạnh hót người khác nhỉ?Tưởng An nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng, nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt đại ca như có chút không vui, cậu ta theo bản năng nhìn chị dâu xinh đẹp bên cạnh, vội phản ứng lại, cười gượng nói: “Đại ca, ngại quá, chỉ lo cho mình, anh cũng uống đi.

”Nói xong, cậu ta rót cho Tống Thanh Hàm một chén đưa đến bên cạnh anh.

Đối mặt với sự nhiệt tình của đồng đội, Tống Thanh Hàm dừng một chút, nhưng rốt cuộc là ý tốt của người ta, anh vẫn nhận lấy, nói cảm ơn với cô gái mà đồng đội khoe khoang: “Cảm ơn.

”Giọng nói cứng rắn, Túc Kiều Kiều thiếu chút nữa cho rằng anh đang đòi nợ, muốn nói hay là anh đừng uống nữa, dù sao cũng không phải cho anh, là cho chiến hữu của anh.

Có điều Tống Thanh Hàm nói xong lập tức uống một ngụm canh đậu xanh lớn, vốn muốn giải khát, ai ngờ đầu lưỡi chạm tới canh đậu xanh, lại nhấm nháp ra vị ngọt trong đó.

.