Tô Diệu Vân cảm thấy như bị quỷ đè, đầu óc choáng váng, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, cả người mềm nhũn không thể cử động.

Giống như đang ở giữa chợ ồn ào, bên tai không ngừng có tiếng người nói:

"Sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là sinh viên đại học lười biếng duy nhất trong thôn.

"

"Không biết hai vợ chồng đội trưởng Tô có phải bị điên không, lãng phí tiền cho một đứa con gái đi học.

"

"Học đại học xong chẳng phải vẫn về thôn, mai mốt tôi cũng bảo con gái mình đừng học nữa, bây giờ bận mùa màng rồi về giúp tôi làm việc.

"

"Này! Nhà tôi có thằng Nhị Đản học cùng lớp với nó, không biết học kỳ này học được cái gì, Nhị Đản nói nó học không tốt.

"

"Cho nên mới nói tại sao Đản Đản lại nghịch ngợm trong lớp.

"

"Tôi thấy vậy, trực tiếp nói với trưởng thôn đổi người khác, Lan Huệ nhà tôi cũng được, học hết cấp ba thì kém đại học đến đâu chứ?"

"Gái lớn rồi còn không lấy chồng thì chẳng ai thèm.

"

"Cướp việc của người khác thì có thể là người tốt sao? Tôi thấy cả đời này đừng hòng lấy được chồng!"

"Số sướng! Biết đầu thai, đầu thai vào nhà đội trưởng!"

Tô Diệu Vân:! Rốt cuộc là chuyện gì mà các người nói lâu như vậy?

Cô trong mơ vật lộn mãi mà không mở được mắt nhưng lại bị mấy người này đánh thức.

Cô nhìn chằm chằm vào xà nhà đen ngòm, trên đó còn có một con nhện lớn treo trên mạng nhện, không nhúc nhích.

Mắt nhìn sang một bên thấy bức tường đất thấp, chiếc giường gỗ màu xanh và những đồ vật lộn xộn đơn sơ trong nhà.

Ánh mắt mơ màng một lúc, sau đó đầu óc như được đánh thức, ký ức ùa về như thủy triều.

Cô đến từ thế kỷ 21, là giáo sư trẻ nhất trong lịch sử của một trường đại học nông nghiệp.

Trước khi hôn mê, vì khổ sở vì thức khuya làm đề tài mà rụng tóc điên cuồng, cô đã đến một ngôi chùa mà cư dân mạng đồn rằng linh nghiệm đến mức phát khóc, cầu mong mình sớm được nghỉ hưu và có lại mái tóc dày.

Nếu có thể có một biệt thự để cô trồng trọt và nuôi thú cưng thì càng tốt.

Không ngờ khi mở mắt ra lại xuyên không đến những năm 70, vào thân xác của một cô gái cùng tên cùng họ.

Giơ tay nắm lấy một nắm tóc, cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh dày mượt này.

Tô Diệu Vân: "! "

Ngôi chùa kia đơn giản và thô bạo tới như vậy sao? Chỉ quan tâm đ ến kết quả mà không quan tâm đ ến quá trình sao?

Tô Diệu Vân đau khổ xoa thái dương, tiện thể sắp xếp lại ký ức.