TBD:Đám cưới đám cưới về trong….sát thủ cốc =))

Tuy rằng bọn sát thủ trong sát thủ cốc đều giống Hướng Thiên Nhai, bất cẩu ngôn tiếu*. Bất quá có hai yêu nghiệt Hương Xá cùng Hướng Tiểu Xá, hơn nữa hạ nhân, còn nông dân thương nhân cùng bệnh nhân từng nhận ân huệ của Dư Khinh từ phụ cận chạy đến, hôn lễ này nào còn có thể không náo nháo.

_bất cẩu ngôn tiếu: không tùy tiện nói lời đùa vui.

Vô Biên cùng Dư Khinh đều không am hiểu các quy củ, cũng may đều có người dẫn dắt, mỗi một bước nên làm gì, chỉ cần dựa theo chỉ lệnh là đến nơi.

Thật vất vả cuối cùng đi tới trước kiệu hoa, Vô Biên đã cảm thấy thật khỏa lòng a, giống như ở trong nước, trôi đến trôi đi, tưởng tượng đến lát nữa vợ sẽ phủ y bào đỏ sẫm, đội khăn voan, từ bên trong kiệu đi ra cùng mình nắm tay bái thiên địa, thật sự là hạnh phúc không thể kìm nén.

“Tân lang quan, còn ngốc ở đó làm gì? Nhanh đá cửa kiệu a.” Hỉ bà bên cạnh thấy chú rể anh tuấn này đối với cổ kiệu lại cười ngây ngô, không khỏi nóng nảy, vội vàng nhắc nhở một câu.

“Đá… Đá cửa kiệu? Đá cửa kiệu nào?” Vô Biên phục hồi tinh thần lại, ngu ngơ hỏi.

“Tất nhiên là đá cửa kiệu này a. Đây là biểu thị oai của người chồng mà, đá cửa kiệu, sau này tân nương tử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói.” Hỉ bà mặt mày hớn hở giải thích, thầm nghĩ tân lang quan không phải là vui quá là ngu đấy chứ? Ngay cả điều này cũng không biết.

Lúc nghe nói đến câu ”Biểu thị phu uy”, mặt Vô Biên liền trắng một nửa, đợi khi nghe được “Tân nương tử ngoan ngoãn nghe lời”, sắc mặt của hắn liền toàn bộ trắng.

“Nói…nói đùa cái gì chứ? Ta… Ta còn biểu thị phu uy? Còn làm cho tân nương tử ngoan ngoãn nghe lời? Hôm nay Khinh Khinh bằng lòng gả cho ta, ta đã là tam sinh hữu hạnh*, làm sao còn dám mơ những thứ khác.”

_ tam sinh hữu hạnh: có phúc 3 đời.

Hắn vừa nói, vừa một bên ở trong lòng lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm ta còn biểu thị phu uy, Khinh Khinh không cùng ta biểu thị thê uy, ta đã muốn cười trộm. Có biết ta tốn nhiều thời gian lắm cuối cùng mới đem y đuổi tới tay, hôm nay y đồng ý gả cho ta, để y đá cửa kiệu của ta thì được, ta còn dám đá y?

Nghĩ đến đây, chợt nghe hắc xà tinh cũng tiến lên cười nói: “Lúc này không cần sợ, ngươi đá đi, Dư Khinh cũng sẽ không trách ngươi.”

“Không, ta sẽ không đá cửa kiệu này.”

Vô Biên hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ ngực, rồi ánh mắt mới chuyển tới trên cỗ kiệu, nơi đó mặt chứa chan thâm tình chân thành, chỉ nghe hắn từng chữ từng chữ nói: “Ta chỉ mong cùng Khinh Khinh ý hợp tâm đầu mưa gió có nhau, từ nay về sau hai chúng ta vĩnh kết đồng tâm, ta sẽ dùng ta toàn bộ sinh mệnh để bảo hộ y, thương y, cưng chiều y. Ta không cần y nghe lời của ta, lại càng không cần y sợ ta, chỉ cần y bằng lòng cùng ta cùng một chỗ, cả đời này, không cần cầu gì nữa.”

TBD: đạo sĩ thúi à.. ngươi làm nghĩ mụ cảm động rùi *mắt long lanh*

Vô Biên nói xong, toàn bộ viện tử vốn náo nhiệt trong phút chốc châm rơi có thể nghe, thật lâu sau, đám người mới phát ra một trận hoan hô, mấy người thanh khen: “Tiểu Dư đại phu thật sự là tìm đúng người rồi a…”

“Có thể cùng người như vậy ở bên nhau, chết cũng tâm cam …”

“Này mới là chân chính tình đáo thâm xử* mà…”

_tình đáo thâm xử: tình sâu nặng

Hướng Tiểu Xá gạt gạt cánh tay cha của hắn, hướng Vô Biên nhất bĩu môi: “Ta nói cha a, lấy chồng người ta mà học học, chậc chậc, ngươi nếu nói chút lời ngon tiếng ngọt như vậy, mẹ ta còn không đối với ngươi khăng khăng một mực a?”

Hướng Thiên Nhai mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta không cần phải nói những lời đó, ngươi nương cũng theo ta khăng khăng một mực.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Bởi vì ta đối với hắn cũng là khăng khăng một mực.”

Hướng Tiểu Xá nhịn không được Hướng Thiên Xá trở mình xem thường: “Thật là, khăng khăng một mực có hữu dụng sao? Ngươi không thể ngẫu nhiên nói nói lời ngon tiếng ngọt, hống nương cao hứng cao hứng sao?”

“Dư Khinh là hạnh phúc đi, bởi vì Vô Biên sẽ làm cũng sẽ nói. Ta chỉ làm, sẽ không nói.” Hướng Thiên Nhai buông lỏng tay, tỏ vẻ đối với năng lực ngôn ngữ của mình thập phần bất đắc dĩ.

“Ta chỉ muốn ngươi làm là đủ rồi, không cần ngươi nói.” Hắc xà tinh không biết từ khi nào lại quay trở về, dựa vào vai Hướng Thiên Nhai: “Hướng lang, ngươi cho ta đã đủ nhiều, ta cảm thấy được trên đời này không ai so với ta hạnh phúc hơn rồi đó.”

”Đúng vậy không có xà nào so với ngươi hạnh phúc hơn đi? Đừng quên, ngươi không phải người, là một con rắn tinh.” Hướng Tiểu Xá ở bên cạnh nôn mửa.

“Hướng Tiểu Xá, ngươi cũng đừng quên, ngươi là con xà tinh ta sinh.” Hương Xá chọc tức, một tay chống nạnh, như cái ấm trà trừng mắt Hướng Tiểu Xá.

“Tốt lắm Hương Xá, hôm nay là ngày vui của nhị đệ cùng Vô Biên, ngươi chớ làm bậy như vậy, diễn viên dù sao cũng là bọn họ, chẳng lẽ loại nổi bật này ngươi cũng muốn thưởng?”

Hướng Thiên Nhai nói một câu, liền khiến hắc xà tinh ngoan ngoãn nghe lời. Bên kia Dư Khinh đã được Vô Biên dìu ra từ trong kiệu, đôi tân giai nhân phủ hồng y, đang sóng vai chậm rãi hướng trong đại sảnh đi đến.

“Chậc chậc, trước kia ta cảm thấy Vô Biên thật không xứng với Khinh Khinh.” Hương Xá sờ cằm: “Bất quá hôm nay, ta thật cảm thấy hai người kia cũng là rất xứng đôi, Hướng lang ngươi nói đi?”

“Thiệt tình yêu nhau, tự nhiên liền xứng đôi.” Hướng Thiên Nhai mỉm cười, có thể đem nghĩa đệ gởi gắm cho Vô Biên, hắn cũng thực vừa lòng thực yên tâm.

Dư Khinh không có cha mẹ, tất nhiên vị trưởng huynh Hướng Thiên Nhai cùng vị đại tẩuHương Xá vị này sẽ ngồi ở trên vị trí cha mẹ, bái xong thiên địa lại bái cao đường, hai người không thể không nhận quà tặng, mỗi người đều có một cái lì xì. TBD: *xông vào* ta cũng muốn xì lì, *tất cả mọi người ngó lại* …. xin lỗi nhân gia vào lộn nhà * cười làm hòa chạy ra*

Hương Xá lẩm bẩm nói: “Cùng đạo sĩ kết thân thích thật sự là không tốt, không thể cho vàng bạc tầm thường, sẽ phải cho pháp bảo tiên thảo, đó là lan chi thảo người ta thật vất vả mới trồng ra a, ai, tiện nghi gia khỏa Vô Biên này.”

Bất quá hiện tại, đừng nói là lan chi thảo, cho dù là dương liễu chi trong tay quan âm bồ tát, Vô Biên cũng không để ở trong lòng, vì tất cả tâm tư của hắn đều đã để hết trên người Khinh Khinh.

Thật vất vả một đôi người mới được đưa vào động phòng, nhưng lời đường mật còn chưa kịp nói hai câu, hắn liền bị Hướng Tiểu Xá kéo đi ra ngoài hướng mọi người mời rượu.

Một bên mời rượu, trong lòng vừa lo lắng vừa ngọt ngào. Lo lắng chính là, Dư Khinh từ sáng đến bây giờ còn chưa ăn cái gì, không biết có đói bụng chưa. Ngọt ngào chính là, cuối cùng đã bái xong thiên địa, chuyện của mình và Dư Khinh coi như là trần ai lạc định* rồi. Chờ một chút trở lại động phòng, sau khi uống xong rượu giao bôi là có thể…

_ trần ai lạc định:chỉ chuyện trải qua nhiều khó khăn cuối cùng cũng có kết quả.

Còn không chờ nghĩ đến cảnh tượng hương diễm này, bỗng nhiên cảm thấy cái mũi ngứa, sợ tới mức hắn vội vàng dùng nguyên khí khống chế huyết khí lưu động trong mũi, nếu ở trước công chúng mà chảy máu mũi, đây không phải là chuyện dọa người bình thường a, chỉ sợ có thể sẽ trở thành một truyện cười truyền lưu thiên cổ, hắn mới không cần lấy loại phương pháp này để sử sách lưu danh đâu.

Cuối cùng, dưới cổ động của hắc xà tinh, cũng không biết kính bao nhiêu người, mắt thấy sắc trời bên ngoài cho biết đem đen đã đến. Trong lòng Vô Biên càng như bị mèo cào, thật vất vả mới nghe được hắc xà tinh bên cạnh hô to một tiếng: “Được rồi, thân bằng bạn tốt đều kính xong rồi, đưa tân lang quan về động phòng đi.”

Vô Biên như được lệnh đặc xá, “Sưu” một chút đã không thấy bóng, tốc độ cực nhanh, thực làm cho Hương Xá hoài nghi hắn đã dùng dời hình đổi ảnh thuật.

Cuối cùng đại môn tân phòng mở ra, đập vào mắt là Dư Khinh đang ngồi ngay ngắn ở bên giường.