Công kích chồng cũ.

Chu Huy, Sở Hà dẫn theo cậu em vợ Trương Thuận, nửa đêm khởi hành từ Bắc Kinh đi Tây Tạng, hôm sau đến Lhasa rồi chuyển xe đi núi tuyết — Tức nơi xe lửa K7350 biến mất.

Đi Tây Tạng bằng đường bay dễ say hơn đường sắt, Trương Thuận vốn cho rằng cơ thể suy nhược kiểu anh hắn chắc chắn sẽ chịu không nổi, ai ngờ mình lại là người chóng mặt đầu tiên. Trương Thuận ôm thùng rác sân bay ói cả buổi trời, mới mềm nhũn để Chu Huy tha đi, Chu Huy vừa kéo vừa cười làm lành với bảo vệ sân bay, "Xin lỗi, xin lỗi, thằng nhóc này còn nhỏ có hơi đần, chịu thôi mới cưới vợ lại bị thằng em đi theo quấy rầy..."

Trương Thuận suy yếu ngồi xe từ Lhasa tới Lạp Nhật Lãng, dọc đường đi nằm gác đầu lên đùi Sở Hà nghỉ ngơi, khiến Chu Huy vô cùng khó chịu. Chu Huy mỗi lần đều độc mồm độc miệng, bớt thời gian châm chọc hai câu, "Sao? Thằng nhóc đần thối, đã kêu đừng có theo mà cứ đòi, giờ biết thanh niên văn học là không dễ làm đúng không?"

Trương Thuận: "Anh câm miệng..."

"Chậc chậc, trông cậu bây giờ có khác gì tiểu thanh tân(1) không, hay là tìm cho cậu cái khách sạn bình dân, đảm bảo chưa đầy hai năm sẽ đẻ cả bầy con với mấy đứa con gái trong khách sạn hahahaha —-!"

(1) Ban đầu dùng để chỉ phong cách sáng tác âm nhạc trong sáng, vui tươi, cũng là loại Indie Pop mọi người thường nói, sau này từ từ khuếch tán sang lĩnh vực văn học, điện ảnh, nhiếp ảnh các loại. Cho dù là lý tưởng sống, hay ước mơ, tiểu thanh tân đều tồn tại theo kiểu thanh nhã, giản dị, yên tĩnh. Tiểu thanh tân dần trở thành một cụm từ chỉ thanh xuân và sức sống.

Trương Thuận: "Mau ngậm miệng lại..."

Chu Huy trông có vẻ hả hê, học theo Lý Hồ chống tay lên eo, "Qua đây đánh anh này, ngon thì qua đây!"

Trương Thuận cả sức nhúc nhích ngón tay còn không có, cảm giác như mình bị thần thú đạp qua một ngàn lần.

Sau khi đến Lạp Nhật Lãng, Trương Thuận mới phát hiện, đạp mình không phải thần thú, mà là voi.

Lạp Nhật Lãng là một nơi hẻo lánh, cả lừa còn không có, nơi này chỉ có xe lửa ba ngày một chuyến. Sau khi K7350 biến mất, dân địa phương nghĩ là vì thần Phật trừng phạt, đều chạy tới bên đường sắt dập đầu tạ tội. Chính phủ địa phương sợ xảy ra chuyện, liền ra lệnh cho xe lửa đổi tuyến đường không chạy tới đây nữa.

Vì vậy Chu Huy hỏi dân địa phương thuê một chiếc xe second-hand, mua thức ăn nước uống, chuẩn bị xuất phát từ Lạp Nhật Lãng, tìm vết tích ven đường sắt.

Đường lớn ở núi tuyết gồ ghế, đường sắt thì cũng ổn, nhưng chiếc xe này lái cứ kêu ầm cả lên, lúc thắng xe cũng không dễ dàng. Trương Thuận ngay cả đạp thắng còn không nổi, chỉ có thể do Chu Huy và Sở Hà thay nhau lái, hắn ngồi phía sau ói xám hồn.

Càng khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích chính là, vốn tưởng Sở Hà sẽ ngã gục thì lại chẳng có gì xảy ra — Sắc mặt so với ở Bắc Kinh vẫn xanh xao như cũ, không chuyển tốt lên cũng không xấu đi, tựa như bệnh là do hắn, tình trạng của thân thể sẽ không bị hoàn cảnh bên ngoài mà tác động.

Chạng vạng thì tới đồng bằng ở dưới chân núi tuyết, Sở Hà và Chu Huy xuống xe đi tìm đường ray cách đó 2km, mà Trương Thuận chỉ có thể lầm bầm ngồi phía sau, vừa dọn mấy bãi nôn của mình, vừa ráng nhịn xuống đốt lửa nấu cơm.

Kết quả một tiếng sau Sở Hà và Chu Huy quay lại, Chu Huy trông rất lười nhác, mang theo dáng vẻ hài hước, thấy Trương Thuận thì tiện cười hỏi, "Ối, em vợ nấu cơm à? Đây là cái gì, cháo Zanba(2) à?"

(2) Bánh mì lúa mạch của Tây Tạng.

Nhiệt độ ở vùng cao nguyên khá thấp, nấu nãy giờ vẫn không sôi. Trương Thuận nếm thử cháo, tức giận nói, "Mệt quá, ăn đại vậy đi!"

Chu Huy nói, "Ầy, không được không được, cho thêm bơ để anh cậu bồi bổ..."

Sở Hà từ trên xe bước xuống, cầm nhúm lá trong tay, vỗ vai Trương Thuận, "Để anh."

Trong mắt long lanh nước, đuôi mắt hơi ửng hồng, tóc rối, bên ngoài mặc áo khoác và quần đen, lúc ngồi xuống chân càng dài hơn, sau cổ, vạt áo, ống quần dính rất nhiều cỏ khô. Trương Thuận nhìn hắn như vậy, thuận miệng hỏi, "Anh đã làm cái gì dậy? Người dính toàn cỏ."

Chu Huy tựa vào cửa xe, cổ áo phanh ra để lộ tấm ngực rắn chắc, khóe miệng cong lên tà ác, "Hừ hừ hừ..."

Gò má Sở Hà đỏ lên không để lộ biểu cảm, tự mình đốt lửa đưa tay tới nồi cháo, lát sau giữa lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng đỏ vàng, mặt cháo sôi sùng sục.

"Hái chút hồng cảnh thiên cho em." Sau một lúc lúng túng trầm mặc, hắn rốt cuộc không hỏi mà đáp, "Đợi lát nữa nấu cho em uống."

Trương Thuận chỉ được to xác, hoàn toàn không nhận ra có cái gì kì lạ. Sở Hà múc cháo cho hắn, lực chú ý hoàn toàn bị phân tán, nhận lấy vùi đầu uống chẳng khác gì heo con.

Trương nhị thiếu gia ói một ngày đêm, trong bụng trống rỗng, cướp chén cháo của Chu Huy. Chu Huy bị em vợ giật chén cháo cũng không đoạt lại, buồn bực châm điếu thuốc, Trương Thuận thỏa mãn xoa bụng nằm xuống giả chết, lại thấy Sở Hà đi ra bờ sông rửa hồng cảnh thiên, rồi bắt nồi nước, nấu thuốc cho Trương Thuận.

Trời đã tối, sao trên trời rất nhiều, phía xa là sông Lhasa, một nhánh sông của Yarlung Tsangbo lẳng lặng chảy qua đồng bằng, nó giống như thắt lưng giữa trời và đất, uốn lượn trôi đi.

Lửa cháy bập bùng, Sở Hà ngồi xếp bằng bên cạnh, sườn mặt bình thản dưới ánh lửa trông vô cùng bình lặng, làm cho người ta cảm giác muốn nương tựa.

Trương Thuận nhìn nồi nước sôi kêu sùng sục, hỏi, "Anh?"

"Chuyện gì?"

"Em đi theo lần này, có phải không giúp gì được anh không?"

Sở Hà có chút bất ngờ, nhìn hắn hỏi lại, "Em muốn giúp anh?"

Trương Thuận đương nhiên gật đầu. Hắn nằm trên cái đệm, một tay nhàm chán gõ muỗng, một tay chống cằm, gương mặt điển trai bị vẻ xanh xao bao lấy, trông rất khôi hài, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phiền muộn.

"Hồ ly có lúc nói em gây ra rất nhiều họa, nếu không ghen tị với em Ma Ha sẽ không nuốt Phật, có khi thì nói sự tồn tại của em là hỗ trợ lớn nhất với anh... Nhưng em thấy từ nhỏ tới lớn đều là anh giúp em, chăm sóc em, không có anh công ty đã sớm phá sản..."

"Có lúc em cũng muốn biếu trả lại anh chút gì, không phải là trả ơn, anh em chúng ta nói cái này quá giả tạo." Trương Thuận lăn lóc đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, "Nhưng thế giới của anh luôn cách em rất xa, em không biết mình có thể làm gì, chỉ không muốn biến mình thành nhị thế tổ suốt ngày để anh chăm lo."

Sở Hà nhấc nồi xuống, hồng cảnh thiên bị nấu chỉ còn một chút dưới đáy nồi, được hắn cẩn thận đổ vào chén.

"Em có tin anh không?" Sau một hồi lâu hắn lên tiếng hỏi.

Trương Thuận không cần nghĩ ngợi, "Đương nhiên rồi, em không tin anh thì còn tin ai."

"Tin tưởng cỡ nào?"

Vấn đề này đẩy ngã Trương Thuận.

Hắn chớp mắt, sửng sốt một hồi, rốt cuộc bị gió lạnh làm hắt xì một cái, vội vàng luống cuống che mũi.

"Cái này... làm sao nhận định? Dù sao anh cũng là người thân duy nhất của em, nếu không em trả lại công ty cho anh..."

Dưới đáy mắt Sở Hà xẹt qua ý cười mơ hồ, đưa chén thuốc hồng cảnh thiên cho Trương Thuận, ý bảo hắn uống, "Anh không cần, anh không có chỗ nào cần tiêu tiền."

Đây là hồng cảnh thiên mọc ở chỗ cao hơn mặt biển 4km, sinh trưởng vô cùng tốt, hiệu lực của nó tốt hơn thuốc bán trong tiệm nhiều, nước nóng cuồn cuộn trôi theo yết hầu xuống dạ dày, tuy rằng rất đắng, nhưng Trương Thuận đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hắn để chén thuốc xuống, lau miệng nói, "Vậy nếu như em..."

"Thử một cách khác đi." Sở Hà lại cắt ngang lời hắn, "Nếu có một ngày chúng ta phải băng qua đồng bằng tối đen, trời không trăng không sao, xung quanh không một tiếng động, chỉ có anh biết phương hướng, nhưng lại không biết có bẫy hay bụi gai gì không. Để đề phòng em dẫn ra dã thú, anh phải đánh em bất tỉnh... Em có ngoan ngoãn để bị đánh không?"

"..." Trực giác của Trương Thuận cảm giác có chỗ nào không đúng, một lát sau bi phẫn hỏi, "Chờ đã, tại sao em lại bị thiết lập sẵn là vật cản trở?!"

Sở Hà bật cười, dọn chén thuốc, đứng dậy phủi cỏ dính trên ống quần.

"Không có tại sao, anh đã phát lời thề với con người là sẽ bảo vệ em, nhưng không phải vì nguyên nhân em là kiểu người ấu trĩ..." Hắn đi tới chỗ ô tô, cũng không quay đầu lại, nói, "Cám ơn đã tin tưởng anh, em trai, khi cuộc hành trình đi vào bóng đêm bắt đầu, xin em hãy nhớ lời mình đã hứa, ngủ ngon."

.

Chiếc xe hơi đậu bên dòng sông Lhasa, trong đêm nghe thấy tiếng sói tru từ phương xa, theo gió bắc gào thét cuốn qua đồng bằng.

Ba người bọn họ ở trong xe tá túc qua đêm.

Sáng hôm sau, Sở Hà lại nấu thêm một chén thuốc hồng cảnh thiên, Trương Thuận uống xong thấy khá lên nhiều, có thể miễn cường cùng hai người tìm đường sắt. Nhưng tìm cả ngày vẫn không có thu hoạch, Sở Hà bảo Chu Huy lấy mai rùa ra cho hắn, tính một hồi lâu cũng không coi ra cái gì.

Tới chiều tối chiếc xe thiếu chút nữa là hư luôn, bọn họ đành phải đậu xe trên đồng bằng cách đó không xa, nhóm lửa nấu cơm, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục.

"Tiếp tục như vầy thì phải quay lại Lạp Nhật Lãng sửa lại." Chu Huy mở cốp xe phía trước, kiểm tra động cơ, "Má nó thiệt muốn lấy chiếc vua sa mạc kia của anh ghê, tiếc là để ở Cam Túc, thời gian eo hẹp không lái tới đây được... Mẹ nó, lúc nào cũng đưa nhiệm vụ tùm lum, đây là ép anh phải mua từng chiếc chạy đường xa để ở từng tỉnh hay gì?"

Trương nhị thiếu gia cũng coi như xuất thân là phú nhị đại, nghe xong muốn ói vô mặt hắn luôn.

Sở Hà đã vô cùng quen với kiểu hò hét này của hắn rồi, ngồi bên cạnh nhóm lửa, không đáp.

"Anh nói này em vợ." Chu Huy lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Chọn xe hợp với mình là một chuyện rất quan trọng, vỏ ngoài thế nào, thiết kế bên trong ra sao, ghế da có tốt không, những cái này đều là đồ con nít. Ví dụ như anh sẽ không thích mấy chiếc Bentley, chỉ dùng để lên mặt chứ tốt đẹp gì. Xe quan trọng nhất là phải cân được nhiều loại đường, đường cái, sa mạc, đường rừng hay là băng tuyết, có thể cùng mình tác chiến mới là chiếc xe tốt. Nếu như nói linh hồn trong mỗi người đàn ông đều là vũ khí lạnh, thì xe hợp với mình nhất chính là nam châm bầu bạn!"

"— Nói cho cậu biết, năm đó khi anh mua chiếc G500!" Chu Huy vung tay, vô cùng tình cảm nói, "Anh đã lái nó băng qua sa mạc Đằng Cách Lý, xuôi theo hành lang Hà Tây, lái tới Đôn Hoàng! Cả sa mạc rộng lớn, đều là cùng nó trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai! Cho nên, xe tốt có thể đưa người tới phương hướng chính xác, xe phù hợp, mới là linh hồn bầu bạn với đàn ông!"

Chu Huy vỗ lên nắp cốp xe, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

"Nói rất có lý!" Trương Thuận vỗ tay phụ họa, sau đó hỏi, "Còn anh tôi thì sao?"

Chu Huy: "..."

Chu Huy đột nhiên rùng mình một cái, quay đầu nhìn Sở Hà.

Chỉ thấy Sở Hà mặt không mang biểu cảm, chậm rãi đặt nồi lên bếp, bỏ bánh mì chưa nấu xuống đất, xoay người bỏ đi.

"Vợ ơi— Anh không phải có ý đó!"

Chu Huy nhào tới, hai tay ôm đùi Sở Hà, tư thái giống như chó hoang bị chặt đuôi. Giây kế tiếp Sở Hà mau chóng rút chân ra, leo lên xe đóng sầm cửa lại.

"Vợ ơi! Anh yêu em mà!" Chu Huy vừa đập cửa vừa khóc lóc hò hét, "Đừng có nghe lời em vợ ly gián, anh rõ ràng không có ý đó! Vợ yêu mở cửa cho anh đi! Cơm tối còn chưa nấu xong mà!"

Sở Hà mở hé cửa kính xe, lạnh lùng nói, "Kêu linh hồn bầu bạn của anh đi mà nấu."

Chu Huy: "..."

Chu Huy rốt cuộc cũng chấp nhận kết cục hẩm hiu của mình. Hắn chớp mắt, vả vào miệng mình mấy cái, trong đầu chợt nảy ra một câu, định nói xe là linh hồn bầu bạn của anh nhưng vợ yêu em là chủ nhân của linh hồn anh, lại thấy Sở Hà cười, giọng nói mang ác ý, "Đi đi, chồng cũ."

Chu Huy đứng trước đống lửa, hốt hoảng, trái tim bị ngàn mũi tên đâm vào.

Trương Thuận tùy tiện ngồi bên nồi, dùng cái mui gõ vào cái chén, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, "Chu lão đại tôi muốn ăn cơm! Tôi là nhân viên ngoài biên chế của quốc an, làm cấp trên như anh không thể để nhân viên ngoài biên chế mất phúc lợi được! Tôi muốn ăn cơm —!"

Chu Huy tức giận nói, "Sao không tự nấu đi!"

"Tôi đâu có biết nấu." Trương Thuận vô liêm sỉ nói, "Tôi là phú nhị đại tiêu chuẩn, cho tới bây giờ cũng chỉ có gái đẹp tranh nhau nấu cơm cho tôi thôi."

Đầu của Chu Huy như muốn chẻ ra làm đôi, giận mà không dám xả, ngậm điếu thuốc cầm bánh mì lên nấu. Vất vả cả buổi mới xong, hắn cũng không quan tâm tới vấn đề có sôi không, tiếp tục chạy đi đập cửa xe, tội nghiệp nói, "Em yêu là anh sai rồi, xe là linh hồn bầu bạn, em mới là linh hồn của anh..."

Cửa kính lần thứ hai hé ra, Sở Hà lạnh lùng hỏi, "Vợ bé của linh hồn anh?"

Chu Huy kinh hãi, phản xạ có điều kiện nói, "Sao có thể! Là vợ lớn chứ!" Vừa dứt lời hắn hận không thể vứt luôn cái miệng mình đi cho rồi.

Sở Hà mặt không cảm xúc, lần thứ hai kéo cửa kính lên.

Chu Huy ấm ức, rưng rung nấu nồi cháo nửa đời mới xong, đá Trương Thuận nhào tới muốn ăn qua một bên, múc ra một chén trước đem ra xe cho Sở Hà.

Sở Hà thật ra đang ngồi phía sau ăn đồ ăn vặt Trương Thuận mang theo — Có mứt, chocolate, hạt dưa, bánh ngọt dạng khô; Chu Huy vẫy đuôi gõ cửa xe, chỉ vào trong lớn tiếng nói, "Ăn mấy cái này không tốt! Chồng bổ sung chút protein cho em!"

Sở Hà lắc đầu nói không cần, Chu Huy lại gõ; Sở Hà xua tay bảo đi đi, Chu Huy vẫn gõ.

Chu lão đại kiên nhẫn gõ cửa, Sở Hà lần thứ ba hé cửa kính hỏi, "Anh muốn cái gì?"

"Em... em yêu, anh tới đưa cơm cho em."

"Không cần."

"Ăn đi mà, ngồi lâu trong xe không tốt đâu, không khí không tuần hoàn, ảnh hưởng tới phổi..."

"Tôi thấy ổn." Sở Hà làm như không có vấn đề gì nói, "Dù sao làm vợ lớn, cũng phải để ý liên lạc cảm tình với vợ bé của anh."

Chu Huy ngây ra như phỗng, khóe miệng giật giật, chén cháo trong tay theo gió hóa thành từng cục đá. Nhưng một giây kế tiếp Sở Hà đánh một đòn chí mạng, "À không, xin lỗi, là vợ lớn cũ."

.

Buổi tối ba người lại chen chúc trong xe, Chu Huy muốn ra ghế sau nằm cùng Sở Hà, bất đắc dĩ gặp Trương Thuận dính mông vào anh hắn không chịu đi. Cuối cùng Chu lão đại đành phải trở về ghế lái xe, một mình ủy khuất gặm nhấm nỗi cô đơn.

Nhưng tới nửa đêm, hắn lén xuống xe, đứng bên bờ sông Lhasa chơi nửa tiếng, sau đó lén lút quay lại xe đánh thức Sở Hà, "Vợ yêu, cho em xem cái này nè, qua đây!"

Sở Hà bị đánh thức khỏi cơn ngủ say, gió bên ngoài thổi lạnh thấu xương, hắn chỉ lo tìm cách đẩy Chu Huy ra ngoài rồi ngủ tiếp. Nhưng Chu Huy mạnh hơn, mấy phút sau Sở Hà bất đắc dĩ ngồi dậy, khoác thêm áo, đi xuống xe hỏi, "Anh rốt cuộc muốn cái gì?!"

Chu Huy thần bí không đáp, kéo tay hắn đi tới sông Lhasa, đứng vững trên bãi đá chông chênh.

Trời đêm ở Tây Tạng rộng mênh mông bát ngát, sông ngân vắt ngang qua trời, hàng trăm triệu tinh tú lấp lánh.

Chu Huy giơ tay, một mặt phẳng dựng lên, kéo rộng trên không trung, biến thành màn ảnh trong suốt bao trùm bầu trời. Trên màn ảnh, những ngôi sao như có sức mạnh thúc đẩy, từng ngôi rời khỏi quỹ đạo của mình, dần dần hợp thành một bức tranh lóng lánh thật lớn.

Đó là một con phượng hoàng, cánh chim hoa mỹ lấp lánh trên bầu trời, cái đuôi giống như lướt qua ngân hà. Chiếc cổ ưu nhã cuối xuống, dịu dàng nhìn ma thú tựa như sư tử ở dưới chân, mà ma thu thì nhe nanh ngửa lên trời gầm dài, chân lại nằm dưới đất, hiện ra tư thái bừa bãi ương ngạnh lại tình nguyên thuận theo.

Sở Hà hơi sửng sốt, chỉ thấy Chu Huy đẩy một cái, bức tranh lần thứ hai biến đổi.

Ngàn vạn tinh tú như rọi xuống mặt gương, dưới trời đêm, hợp thành hình dáng hai người đang đứng bên bờ sông Lhasa. Sở Hà nhìn bản thân trên bức tranh sáng long lanh, ngây ngốc một hồi mới quay đầu nhìn Chu Huy, mình trong gương trời cũng quay theo, nhìn Chu Huy tạo thành từ tinh tú.

"Chúng ta khi vừa dời xuống trần sống, cũng ở tại sông băng Tây Tạng, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trời sao." Chu Huy mỉm cười, đáy mắt sáng rực ánh sao, "Anh nhớ lúc đó em rất thích trời tối, một mình ngồi ngắm màn đêm, có lúc hai đứa con trai sẽ chạy tới chỗ em, nhưng khi anh tới, tụi nó lại bỏ đi."

Sở Hà nhìn hắn, lại nhìn mình trong gương trời, nội tâm chấn động vô cùng.

"Thật ra chuyện anh thích nhất, chính là ngồi cùng em ngắm dải ngân hà chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng cuộc đời có nhiều chuyện không như ý xảy ra, em đã chọn con đường cho mình, nhưng chỉ cần có khả năng, anh hy vọng mình có thể đi cùng em, cho đến khi trái đất này sụp đổ, ngôi sao cuối cùng bị đốt trụi rơi xuống."

Chu Huy lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp màu đen là cặp nhẫn, quỳ một chân dưới trời sao, "Vợ yêu, chúng ta tái hôn đi, có được không?"

Sở Hà lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt long lanh nước, một lát sau mới mở miệng hỏi, "Còn chiếc xe linh hồn bầu bạn của anh..."

Chu Huy lập tức giơ tay lên thề, "Về sẽ bán liền, hai trăm tệ cho đi luôn!"

Trong mắt Sở Hà hiện ra ý cười rõ ràng, lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào ngón tay Chu Huy, còn một chiếc nắm chặt trong lòng bàn tay. Tiện đà cuối người, dưới bầu trời sao cùng Chu Huy trao nụ hôn dịu dàng.

"Đừng bán..." Hắn nhẹ giọng nói đùa, "Coi như tài sản trước khi cưới, tặng cho tôi đi."

.

Tối đó Trương Thuận ngủ không ngon, từ lúc Chu Huy lục tục xuống xe, tới khi Sở Hà bị gọi tỉnh đi theo, hai người ở bên ngoài không biết làm cái gì, tới gần sáng mới về, lúc chốt cửa mở ra, hắn bật tỉnh, mơ màng hỏi, "... Hai anh làm gì vậy?"

Sở Hà không lên tiếng, Trương Thuận mơ màng mở mắt nhìn, thấy anh mình đỏ mặt tóc tai rối bời, áo khoác trên người cút cài cút không, Chu Huy ngồi trên ghế lái xe quay đầu xuống nhìn, phát ra tiếng cười, "Hừ hừ hừ..." tà ác.

Trương Thuận ngáp một cái, vô tình hỏi, "... Đần thối, cười cái gì vậy?"

Chu Huy còn chưa kịp ra oai, Sở Hà đã nhẹ giọng nói, "Cả hai đi ngủ!"

Căn bản không cần hắn nói tới tiếng thứ hai, Trương nhị thiếu gia tới đâu cũng ăn ngon ngủ kỹ nhắm mắt lại, nghi hoặc cái gì cũng quên, trong nháy mắt chìm vào mộng đẹp.

Hôm sau Trương Thuận tỉnh lại, thần thanh khí sảng gấp trăm lần, căn bản chẳng nhớ gì tới chuyện bất thường tối qua.

Nhưng Sở Hà lại không dậy nổi, nằm phía sau xe đắp áo khoác ngủ bù, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Chu Huy thì tương đối phấn khởi, khác với vẻ lười nhác ngày thường, không biết tìm đâu ra trứng chim cho bữa sáng, sau khi nấu xong hào phóng chia cho Trương Thuận một phần, còn lại thì bưng vào xe cho mình và Sở Hà cùng ăn.

Kế hoạch hôm nay của bọn họ là quay về Lạp Nhật Lãng nâng cấp xe, bổ sung lương thực, thuận tiện liên lạc về Bắc Kinh. Tuy rằng hai ngày qua không có tiến triển, nhưng tâm trạng Chu Huy tương đối tốt, Trương Thuận ở bên cạnh nhìn còn nghĩ, cho dù bây giờ Vu Tĩnh Trung gọi tới, lôi mười tám đời tổ tông hắn ra chửi, hắn cũng sẽ chỉ "hừ hừ hừ" cười đáp mà thôi.

Sáng hôm sau bọn họ ôm hy vọng cuối cùng tìm 7-8km, nhưng không tìm được dấu vết gì. Buổi trưa bọn họ thu dọn đồ đạc, nấu chút món bò khô, chuẩn bị chiều nay lên đường trở về, nhưng trước khi đi, sự vệc rốt cuộc xảy ra biến hóa —

Chu Huy uống nhiều nước, không cảm thấy xấu hổ chạy tới bên đường ray đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện có dấu vết xe lửa trước khi biến mất để lại.

Hết chương 46.