Thanh

Chương 43: 43 Phong Ba

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“Mẹ nó, ai nói thêm câu nữa, ông đây cắt lưỡi người đó!”

Thời Anh sốt ruột, đang định đứng lên thì Trì Dĩ Hàng bên cạnh đột nhiên bật dậy.

Cậu đứng lên, nhân tiện đè Thời Anh xuống.

Gương mặt cậu tức giận, khớp hàm cắn chặt, mỗi một tiếng phát ra đều tàn khốc khôn kể.

Gân xanh trên trán cậu nảy lên, quả thực như hung thần ác sát.

Cậu vừa dứt lời, cả hội trường lập tức yên ắng lại.

Đặc biệt là những người ở gần cậu, sợ tới mức màng tai chấn động, ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Trì Dĩ Hàng đi lên trên bục, qua microphone, trực tiếp nói: “Tai anh tôi có nghe thấy hay không, liên quan gì đến mấy người? Có thời gian rảnh rỗi thế này thì quản cái miệng của mình nhiều hơn đi.”

Dù sao thì Trì Dĩ Hàng cũng còn nhỏ, phản ứng đầu tiên chính là phải bảo vệ anh trai của mình, còn hiện tại đang ở trường hợp gì, căn bản sẽ không quan tâm.

Chửi trước rồi nói sau.

Cảm xúc của Trì Dĩ Khâm cũng mất khống chế rõ ràng.

Hơi thở của anh càng lúc càng sâu, ngón tay nắm chặt, nhìn bao nhiêu người bên dưới, miệng không ngừng cử động, thi thoảng lại có vài câu anh xem hiểu, đánh thẳng vào tim anh.

Trì Dĩ Hàng còn đang nói phía trước, thiếu niên che trước mình, cho dù đối mặt với nhiều người như vậy, lại không hề lùi bước hay sợ hãi.

Móng tay Trì Dĩ Khâm đã sắp đâm vào thịt.

Lúc anh không khống chế được mình, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

May mắn đang ở bên ngoài, trên người anh cũng không có vật gì nguy hiểm.

Đúng lúc này, một đôi tay cầm lấy tay anh.

Thời Anh rất căng thẳng, khóe môi hơi run run, chậm rãi cầm tay Trì Dĩ Khâm, cũng chỉ là cầm, không nói câu nào.

Xung quanh có vô số ánh đèn flash từ camera, còn có một đống người đếm không hết, nhưng lúc này Thời Anh nhìn Trì Dĩ Khâm, trong mắt cũng chỉ có anh.

Sau khi cô cầm tay anh, sức lực của Trì Dĩ Khâm giảm đi một ít, nhưng Thời Anh vẫn không dám buông lỏng.

Cô nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo Trì Dĩ Khâm cùng cô đi xuống.

Khoảng hơn mười giây lặng im như vậy, Trì Dĩ Khâm vẫn không cử động.

Thời Anh đành phải kéo lại lần nữa, đồng thời bước sang bên cạnh một bước.

Cô đi bước này, cách Trì Dĩ Khâm xa hơn một chút.

Bước chân Trì Dĩ Khâm cũng dịch chuyển theo, sau một chốc khựng lại, anh bước nhanh, kéo Thời Anh xuống dưới đài.

Khoảnh khắc đó anh đột nhiên suy nghĩ, để Thời Anh đứng trước camera như vậy, ngày mai đưa tin, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hãm hại cô.

Anh phải bảo vệ Thời Anh.

Chính Thời Anh cũng không kịp phản ứng, bỗng nhiên bị anh kéo đi, cô kinh ngạc, nhanh chóng bước theo.

...

Không đến một tiếng, Internet đã bùng nổ tin tức.

Phần lớn đều đang nói: Tai đại thiếu gia nhà họ Trì – Trì Dĩ Khâm không nghe thấy, là một người điếc.

Đối với cộng đồng mạng hiện nay mà nói, muốn “đào” ra thứ gì là chuyện đơn giản nhất trên đời.

Một khi sự kiện trở thành điểm nóng, nó sẽ trở thành đối tượng được chú ý từng giây từng phút.

Cũng theo đó mà đến là đủ loại lời đồn cùng chửi bới.

Lấy sức ảnh hưởng của nhà họ Trì, tin tức liên quan đã lên đến no.3 hot search.

Bởi vì giá trị nhan sắc của Trì Dĩ Khâm, trước đây khi ảnh chụp được tung lên, mấy ngày nay, giá cổ phiếu Trì thị tăng lên không ít.

Quý công tử tinh xảo như vậy, quả thực như bước ra từ trang sách, không cách nào dùng lời nói để hình dung được.

Là một người hoàn mỹ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, một người được đại chúng xem là hoàn mỹ như vậy, lại bị điếc từ nhỏ.

Nói thẳng ra, chính là người tàn tật.

Người như vậy, thông thường luôn bị người ta thương hại.

Rất nhiều người đều đang thảo luận, nói anh đáng thương.

Đương nhiên, số người thất vọng chiếm số đông hơn.

Thất vọng vì anh so với hình tượng trong tưởng tượng của mình không giống nhau, họ vô cùng tiếc nuối.

Nhưng so với những lời đồn thổi trên mạng, điều mang giá trị thực chất lớn hơn nữa, chính là giá cổ phiếu Trì thị sụt giảm trong một giờ.

Cuộc hợp tác quan trọng lại thất bại thảm hại, phía sau còn có người quan sát tỉ mỉ để giở trò quỷ, giá cổ phiếu không sụt mới là lạ.

Dù sau đó Trì thị đã phát động đối sách xử lý khẩn cấp, bên quan hệ xã hội cũng tích cực làm việc, nhưng việc này tới quá đột nhiên, xử lý không phải chuyện dễ dàng.

Thời Anh ngồi trên sô pha, xem một ít tin tức mới nhất, cắn môi dưới, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Cô xem mà đau mắt, mỗi một chữ đều vô cùng khó chịu.

Thi thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn lên tầng, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Trì Dĩ Khâm về nhà thì lập tức tiến vào thư phòng, đến bây giờ vẫn chưa ra.

Trên đường trở về, anh không nói một lời.

Thời Anh không biết nên nói gì, càng không dám nói bậy, vì thế chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng cô có thể biết được, cảm xúc của Trì Dĩ Khâm không ổn lắm.

Tuy trước đây cô cũng nhìn thấy anh tức giận rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ, tức giận tới mức toàn thân bốc khói, cả người âm trầm u ám.

Đương nhiên, cũng không biết hiện tại anh đang nghĩ cái gì.

Thời Anh lại tiếp tục lướt xuống, tuy tầm mắt ở trên màn hình, tâm lại không ở đây, gần như không đọc được chữ nào.

Lúc này ngoài cửa có tiếng động.

Một âm thanh rất nhỏ, Thời Anh nghe thấy được, lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn ra cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Trì Dĩ Hàng cẩn thận thăm dò, nhìn vào trong một vòng, giao tầm mắt với Thời Anh.

Gương mặt cậu căng thẳng, khua tay múa chân vài cái với Thời Anh.

Cậu đang dùng thủ ngữ, ý hỏi hiện tại Trì Dĩ Khâm thế nào.

Thời Anh cũng dùng thủ ngữ trả lời cậu: Anh ấy ở trên lầu.

Trì Dĩ Hàng thấy vậy thì sửng sốt, nhấc chân nhẹ nhàng đi vào.

Cậu nhón mũi chân, không khác gì kẻ trộm.

Rõ ràng vừa rồi Thời Anh nói Trì Dĩ Khâm ở trên lầu, hơn nữa anh cũng không nghe thấy, Trì Dĩ Hàng vẫn nhẹ tay nhẹ chân tiến vào.

Cho tới khi đến bên cạnh sô pha, Trì Dĩ Hàng mới ngừng lại, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Thời Anh.

“Chị dâu, chị không sao chứ?” Tuy lo cho Trì Dĩ Khâm, nhưng hiện tại thấy Thời Anh mệt mỏi, Trì Dĩ Hàng quan tâm hỏi thăm, cậu mím môi, hỏi một câu, mày càng nhíu lại.

“Chị không sao.” Thời Anh mỉm cười lắc đầu.

Cô và Trì Dĩ Hàng giống nhau, đang lo cho Trì Dĩ Khâm mà thôi.

“Chị dâu không cần lo lắng chuyện công ty.” Lúc Trì Dĩ Hàng nói mấy lời này, hiếm khi trông trưởng thành, giọng trầm xuống không ít.

“Bên bố mẹ em sẽ giải quyết.” Trì Dĩ Hàng lên tiếng an ủi, “Dù sao Trì thị cũng là tập đoàn lớn, hạng mục này thất bại cũng không tính là gì.

Không cần lo đâu.”

Thiếu niên ăn nói chắc nịch, vẻ mặt nghiêm túc, trái lại khiến Thời Anh càng thêm nói không nên lời.

Cô chỉ mỉm cười với cậu, sau đó gật đầu.

Trì Dĩ Hàng nói, nhìn lên trên lầu, bàn chân ngo ngoe rục rịch, muốn lên nhìn xem.

Nhưng cậu lại không dám, ngồi yên không cử động.

“Thôi, em không quấy rầy anh ấy.” Cuối cùng Trì Dĩ Hàng khẽ thở dài một hơi, dừng động tác, quyết định ngồi chờ ở đây.

Dĩ nhiên Thời Anh hiểu được, vì thế tiếp theo không ai nói gì nữa.

Hai người cứ ngồi như vậy, xung quanh rơi vào tĩnh lặng.

...

Mãi cho đến hơn bảy giờ tối.

Thời Anh nhìn đồng hồ, không ngờ bất tri bất giác đã qua lâu vậy rồi.

Vậy mà cô lại không có cảm giác gì cả.

“Chị đi làm cơm tối cho cậu.” Thời Anh nói, đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.

Chắc là cả ngày Trì Dĩ Hàng chưa ăn gì, cô vẫn nên làm chút cơm, chờ lát nữa lên lầu xem, phải kêu Trì Dĩ Khâm cũng ăn cơm mới được.

Nhưng cô vừa mới đứng lên, một cơn váng đầu ập đến, cô lảo đảo không đứng vững, suýt chút nữa té ngã.

Trì Dĩ Hàng tay mắt lanh lẹ, lúc ấy thấy Thời Anh lảo đảo, cậu lập tức đứng lên, đưa tay đỡ cô.

Sức lực thiếu niên rất lớn, dùng một tay là có thể đỡ cô vững vàng.

Trước mắt Thời Anh tối đen, đầu óc choáng váng, không thể nhìn thấy gì.

Nếu không phải Trì Dĩ Hàng đỡ cô, cô thật sự sẽ ngã xuống.

Chắc là ngồi lâu quá, cho nên đứng dậy bị váng đầu.

Thời Anh đứng yên một lát, vẫy tay, ý bảo mình không có việc gì.

“Chị dâu, sắc mặt chị không tốt lắm.” Trì Dĩ Hàng không buông tay, quan sát sắc mắt Thời Anh, không khỏi sốt ruột.

Cậu ngừng lại một lát, ngón tay đặt lên cổ tay Thời Anh, nhíu mày, giống như đang tự hỏi.

Thời Anh hít sâu, tạm dừng không nhúc nhích, chờ xem phản ứng của Trì Dĩ Hàng.

Trì Dĩ Hàng càng nhíu mày chặt hơn, giống như cảm giác được gì đó, lại không dám xác định, ngũ quan co rúm lại với nhau.

Càng ngày càng do dự.

“Chị dâu, gần đây chị có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Trì Dĩ Hàng lên tiếng dò hỏi.

“Cũng bình thường.” Thời Anh lắc đầu, trả lời: “Có điều hay mệt mỏi.”

Cô vẫn luôn chú trọng sức khỏe, cơ bản không có bệnh gì, chỉ là mấy ngày gần đây dễ dàng mệt mỏi, cứ muốn ngủ, đây là điều duy nhất khác thường.

“Cái này… Em cũng không chắc chắn…”

Trì Dĩ Hàng theo học trung y chỉ mới nửa năm, hơn nữa đại đa số đều học về tai, còn những phương diện khác… Cậu cũng nửa biết nửa không.

Dù sao cũng chỉ biết một chút, không dám nói bậy.

“Vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra đi.” Trì Dĩ Hàng đề nghị.

Thời Anh sửng sốt, nghe cậu nói thì nghi hoặc hỏi: “Nghiêm trọng lắm à?”

Trì Dĩ Hàng có thể trị được bệnh của Trì Dĩ Khâm, trong lòng Thời Anh, cậu có thực lực nhất định, phương diện y thuật này, cậu không hề kém.

Cho nên lời cậu nói, Thời Anh rất tin tưởng, cũng nghe theo.

“Không nghiêm trọng.” Trì Dĩ Hàng lắc đầu, còn đang tiếp tục tự hỏi.

“Chị dâu, không sao đâu.” Đột nhiên cậu ngẩng đầu, nhìn Thời Anh, nhếch môi nở nụ cười.

“Ăn cơm tối trước đi, em gọi điện kêu người đưa chút đồ ăn đến, chị nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi.”

Trì Dĩ Hàng nói, ấn Thời Anh ngồi xuống sô pha.

Sau khi ngồi xuống, cậu lấy di động ra gọi điện thoại, chắc là gọi cho trợ lý, kêu anh ta đưa cơm đến đây.

“Chị dâu, đêm nay em ngủ ở đây được không?”

Trì Dĩ Hàng nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu nói với Thời Anh: “Em ngủ sô pha, bảo đảm sẽ làm mình trong suốt, không quấy rầy hai người.”

Không phải vấn đề cậu có ngủ sô pha hay không, mà là trong nhà vốn cũng chỉ có một phòng ngủ cùng một cái giường, ngoại trừ căn phòng trên lầu, còn lại bất cứ chỗ nào cũng không ngủ được.

Hơn nữa, đừng nói là Trì Dĩ Hàng, ngay cả Thời Anh, đêm nay khả năng cũng phải ngủ sô pha.

Trì Dĩ Khâm nhốt mình trong phòng, Thời Anh muốn để anh một mình, chờ anh bước ra, không muốn quấy rầy anh.

“Chị ngủ trước một lát.” Thời Anh nằm nghiêng trên sô pha, nói xong liền nhắm mắt lại.

Vốn đã rất dễ mệt, hôm nay lại càng mệt hơn, thân thể không chịu đựng nổi, đã sớm muốn đi ngủ.

Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ, cô đã tiến vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở nhẹ mà ngắn, cô cuộn mình, yên lặng nằm một bên.

Ngón tay Trì Dĩ Hàng gõ đầu gối, còn đang nghĩ đến mạch đập vừa rồi, không ngừng hồi tưởng mấy câu thầy Cam có nói qua.

Hình như là đúng rồi, lại có vẻ không giống lắm.

Tiếp theo, ánh mắt cậu dời đi, dừng ở bụng Thời Anh..