Tháng sáu năm Khang Hi bốn mươi bảy,  Hoàng Thượng đi Nhiệt Hà hành cung nghỉ hè. Thái tử cũng đi theo, ta làm thị vệ tự nhiên cũng đi theo. Không thể thiếu Mông Cổ vương công quý tộc tiến tới bái kiến Hoàng Thượng, thật náo nhiệt.

Không khí kinh thành đầy áp lực, sau khi đến Nhiệt Hà, tuy rằng vẫn thời thời khắc khắc cẩn cẩn thận thận nhưng tâm tình cũng sáng sủa hơn rất nhiều. Bất quá tựa hồ chỉ có tâm tình ta sáng sủa, thái tử bởi Hoàng Thượng đối ấu tử sủng ái càng ngày càng âm trầm.

Theo thái tử ra ngoài săn bắn, trên đường trở về gặp được một thiếu nữ Mông Cổ xinh đẹp không điều khiển được ngựa. Chức trách của ta là bảo hộ thái tử, hắn không nói gì ta sẽ không động thủ.

Thái tử híp mắt nhìn thiếu nữ kia, sau đó đối ta phân phó: “Mộc Thái, cứu nàng.”

“Tra”, ta phóng ngựa qua, vì cỡi ngựa nên cũng khó tiếp cận. Hoàn hảo thuật cỡi ngựa của ta tương đối tốt, tả bôn hữu chạy tới gần, trên lưng ngựa đứng lên đem nữ hài kia ôm trước người, dìu nàng ngồi xuống. Sau đó ta xuống ngựa, dắt ngựa trở về bên thái tử.

“Này, ngươi là ai? Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?”, nàng nói tiếng Mông Cổ.

“Ta là hộ vệ của thái tử điện hạ, là hắn mệnh ta tới cứu ngươi. Ta mang ngươi đi gặp hắn.”

“Thái tư? Chính là người kia sao?”

“Đúng vậy.” Ta không thèm nhắc lại, đến chỗ thái tử trao trả nhiệm vụ.

Trên đường trở về, thái tử cùng thiếu nữ kia, nữ nhi của Vương Công Mông Cổ trò chuyện thật vui vẻ. Có lẽ lần này hồi kinh, phủ thái tử lại có thêm một sườn phúc tấn.

Nhưng thiếu nữ xinh đẹp này khi tới doanh địa lại bắt đầu điên cuồng quật một ách nô trông ngựa của nàng, do ngựa của nàng bị sợ hãi, cuối cùng ách nô kia liền hôn mê, nàng còn cho ngươi đem hắn ném vào vũng bùn.

Ta đứng phía sau thái tử, thấy thái tử mặt không đổi sắc cùng thiếu nữ kia trò chuyện, có lẽ hắn muốn được Mông Cổ duy trì. Dù sao hiện tại địa vị của hắn cũng không vững chắc.

Màn đêm buông xuống, ta hết công sự có thể tự do hành động, khoan khoái đi dạo. Cưỡi ngựa, ta đến chỗ ban ngày ách nô kia bị ném vào đống bùn xem, hắn quả nhiên vẫn còn ở đó. Ta không suy nghĩ nhiều, loại sự tình này có thể cứu liền cứu, liền tính có người biết cũng không phải đại sự gì. Ta xuống ngựa, đem hắn mang ra. Sớm đã chuẩn bị da dê nhóm lửa, đi đến bờ sông khá xa doanh trại, đốt một đống lửa.

Cũng may là mùa hè, hắn không có bị đông chết. Trước đem hắn tới sông rửa sạch, sau đó thượng dược cho hắn. Có lẽ sức chịu đựng của hắn đặc biệt mạnh, mới thượng một nửa hắn đã tỉnh, mở to mắt nhìn ta thượng dược cho mình.

Sau đó đưa đồ ăn cho hắn, tính thời gian không sai biệt lắm, ta đem thuốc trị thượng đưa cho hắn, dùng Mông ngữ nói cho hắn cách dùng rồi rời đi.

Sau đó ta có thấy qua hắn vài lần, hắn ở cùng một chỗ với ngựa. Có lần ta đến tìm hắn, thấy hắn đang đặc biệt cẩn thận tắm rửa cho ngựa của ta, thời điểm thấy ta còn hướng ta cười.

Không nghĩ tới thế nhưng sau khi giúp hắn thượng dược giờ đến lượt ta, đang ngủ bỗng nhiên bị Hoàng Đế bắt đi đánh bằng roi, đứt quãng nghe nói thái tử thế nhưng dùng chủy thủ cắt màn trướng nhìn lén Hoàng Đế. Đây là làm cái gì a?

Thị vệ bên người thái tử đã muốn bị đánh đến chết, chúng ta những người không trực bị đánh bốn mươi trượng. Bốn mươi trượng thật nặng, cũng cách tử vong không xa. Ta không biết khi nào thì mất đi tri giác, cảm giác được có người thượng dược cho mình, lặng lẽ mở mắt, là ách nô, sau đó lại mơ màng thiếp đi.

Không biết được tin tức, có người canh giữ, không biết ách nô làm cách nào tiến vào thượng dược cho ta. Sau ta đưa cho hắn dược hoàn, hắn liền cho ta dùng dược mới, mỗi lần đều lặng lẽ đến, lén lút đi. Sinh mệnh ta đại khái không có nguy hiểm, nhưng những đồng nghiệp không có thượng dược kia của ta cũng rất khó nói. Nhưng ta sẽ không vì giúp bọn hắn mà hại ách nô.