Họ tưởng thế mưa sẽ nhỏ đi, lúc chạy về phòng ngủ lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ mới biết mình nhận thức sai.

Cơn mưa chẳng những nhỏ đi mà còn ngày càng lớn dần, lớn đến nỗi nó không giống như bao cơn mưa nên có vào mùa này, lớn đến nỗi dường như qua trận mưa này sẽ là một ngày nắng, không còn những lo toan khiến người ta không thở nổi nữa.

Hứa Uẩn Triết đóng cửa lại, lấy vali của Hứa Tĩnh Xu từ dưới đáy giường ra. “Mật mã là gì?” Hỏi xong, hắn phát hiện không có. Hắn mở vali, tìm bộ quần áo khô bên trong ra, ngẩng đầu lên bảo: “Mau thay đồ.”

Hứa Tĩnh Xu đứng một bên run cầm cập trông hệt như một bức tượng bị cọ rửa, mưa chảy tí tách xuống người cậu tích thành một vũng nước nhạt màu.

Thật ra không hề có vũng nước nào, chẳng qua Hứa Uẩn Triết nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cậu trên nền gạch mà thôi.

Mỗi lần hô hấp của Hứa Tĩnh Xu đều dài đằng đẵng, song điều đó vẫn chẳng ngăn nổi cơn run rẩy của cậu. Cậu nhìn vẻ sốt sắng và lo lắng trên mặt Hứa Uẩn Triết, cơn run của cơ thể đã không còn là bởi mưa.

Bờ môi cậu vẫn khô ráo, dường như nụ hôn ban nãy đã hút đi nhiều nước rồi. Hứa Tĩnh Xu mím môi, cởi cái áo sơ mi mỏng dính, cầm trong tay.

Người cậu cũng ướt nhẹp, làn da trắng trẻo dính nước đến là sáng bóng, đồng thời cũng mang cảm giác lạnh, là cái lạnh căm rất cần được sưởi ấm.

Hứa Uẩn Triết bước tới sưởi ấm cho cậu, hôn lên đôi môi cậu, hai tay đặt trên bờ vai cậu một lát rồi lần mò xuống rất nhanh.

Bàn tay hắn ấm sực, ấm đến nỗi làm một Hứa Tĩnh Xu rét run khắp mình mẩy được thương yêu mà hãi hùng. Cậu không nhẫn nại nữa, dán người lên cơ thể Hứa Uẩn Triết, đầu lưỡi kiếm tìm thêm nhiều ấm áp trong khoang miệng của hắn. Người ta bảo cậu là mặt trời, Hứa Tĩnh Xu vẫn luôn nghe người khác nói cậu là mặt trời, song giờ khắc này đây, cậu cần thêm nhiều nguồn nhiệt nữa mới tiếp tục tỏa sáng nổi.

Sự ấm nóng từ ngoài vào trong của Hứa Uẩn Triết chẳng những nằm trên bờ môi hay đôi tay, mà còn chứa đựng trong khuỷu tay siết chặt.

Hứa Tĩnh Xu bị hắn ép tới góc tường, lắng nghe tiếng đèn tắt phựt.

Sự chân thực hoàn toàn bùng nổ trong bóng rối, không còn để tâm hay cố kị cái gì. Hứa Tĩnh Xu vuốt tai hắn, đầu ngón tay lành lạnh cảm nhận sức nóng mềm mại nơi vành tai, bỗng vô cớ chẳng hiểu sao lại dựa vào tường.

Trong cái mùa mưa dầm mưa dề này, mặt tường luôn tỏa ra thứ mùi ẩm mốc thoang thoảng, nó trở nên rõ rệt hơn lúc nhiệt độ cơ thể sát rạt nhau.

“A…” Hứa Tĩnh Xu còn chưa kịp phân tích luồng hơi này thì cơ thể đã rơi vào bức tường bỗng mềm oặt.

Hứa Uẩn Triết ngước đầu lên, chợt hỏi: “Đau à?”

“Không.” Cậu trả lời một cách gọn gẽ, nhìn ra khung cửa sổ đầy nước mưa bằng thứ dục vọng nồng đượm và đầy tuyệt vọng, trông ra ánh đèn lập lòe đằng sau những tán cây qua lớp kính.

Muốn nói điều gì đó. Hứa Tĩnh Xu cảm giác bản thân cậu muốn thốt ra điều gì đó, song cậu không thốt nổi thành lời. Đầu cậu trống rỗng, hầu hết sức chú ý đều dừng ở nửa người dưới. Đến khi nó dừng ở chính giữa cơ thể, một câu châm biếm chợt lướt qua đầu cậu – “Đàn ông là loài động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới”. Nghĩ đến đó, cậu như tìm được một lí do để sa ngã, không còn nghĩ đến chuyện mình phải nói những gì nữa.

Cậu lắng nghe giọng của Hứa Uẩn Triết, cổ họng bị nghẹn ứ phát ra tiếng rên rỉ đớn đau.

Cậu có thể cảm nhận được cơn đau và sức nóng gây ra bởi Hứa Uẩn Triết nơi vòng eo. Hắn siết mạnh, hệt như đang lo cậu sẽ giãy dụa vậy. Nhưng sao cậu phải giãy dụa? Cậu còn ước gì mình bị Hứa Uẩn Triết nhào nát, vậy thì cậu mới tiến vào cơ thể hắn sâu hơn nữa.

Những giọt mưa đọng giữa làn tóc Hứa Uẩn Triết cũng nóng hầm hập theo, ngón tay Hứa Tĩnh Xu xuyên qua đó, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nóng quá.

Sao lại nóng đến vậy nhỉ? Rõ ràng quần đã tuột xuống tận mắt cá chân rồi cơ mà. Mỗi lần bắp chân Hứa Tĩnh Xu vô thức run lẩy bẩy, cậu vẫn luôn nghe tiếng lạch cạch phát ra từ dưới mặt đất của cái thắt lưng.

Cậu nắm chặt sợi tóc của Hứa Uẩn Triết, hai đầu gối run rẩy khó có thể chống đỡ được sức nặng toàn cơ thể. Vào một khoảnh khắc nào đó, khoảng trống trong đầu chợt bành trướng đến vô hạn, hệt như giây phút lúc màn trời bị xé toạc.

Chỉ là, lúc hằng hà sa số ánh sáng đều đã lẩn xuống, khoảng trống đó triệt để giãn ra hơn nữa.

Hứa Tĩnh Xu nhũn người dựa vào tường, sau khi lấy lại tinh thần mới cuống quýt hỏi: “Anh đi đâu thế?” Hỏi xong, cậu nghe tiếng giấy ăn bị rút ra khỏi hộp.

Gương mặt dính nước của Hứa Tĩnh Xu nóng bừng, song luồng nhiệt không hiển hiện quá nhanh, bởi Hứa Uẩn Triết đã kề mặt ngay sát gò má cậu.

Hứa Uẩn Triết cọ lên má cậu một cách rất đỗi thân thiết, xúc giác mềm mại và ấm nồng trên làn da như của một loài động vật nhỏ. Cuối cùng hắn cũng cảm thấy cơ thể Hứa Tĩnh Xu đã bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên yên lặng.

Luồng nhiệt tỏa ra từ sự lặng thinh này trông quá đỗi mềm mại, nó giống như một đám mây xốp trắng, nhanh chóng bủa vây lấy trái tim không có lấy một nơi để an yên.

Hắn muốn nằm trong đám mây này, nó nhẹ bẫng và trắng tinh, khoác ánh nắng trong lành.

Bao rối rắm và đau khổ lúc trước dường như đã bị gác lại tất tần tật trước đám mây này, cả đầu óc Hứa Uẩn Triết bị suy nghĩ này chiếm cứ. Hắn ôm chặt người Hứa Tĩnh Xu, chợt phát hiện lưng cậu lạnh căm vì dán sát vào tường.

Hắn vuốt ve từng đợt, cho đến khi Hứa Tĩnh Xu luống cuống cởi thắt lưng hắn, cởi cúc sơ mi, dùng tay để gọi mời.

“Xoay người lại.” Chóp mũi Hứa Uẩn Triết kề bên tai cậu. Hắn nghe Hứa Tĩnh Xu đáp “Ừ” một tiếng với vẻ hoang mang, đoạn lặp lại, “Xoay người lại.”

Là sao? Tay Hứa Tĩnh Xu chống lên tường, còn chưa kịp tích trữ can đảm vào lòng mình thì đã cảm giác những nụ hôn vừa ướt át vừa dịu dàng rơi xuống liên tục trên tấm lưng. Nụ hôn như vẫn muốn đi xuống nữa, cậu thảng thốt ngoái đầu lại, run giọng hỏi: “Hứa Uẩn Triết? Đừng…”

“Suỵt, không sao.” Hứa Uẩn Triết nghe rõ mồn một tiếng đầu gối cậu đập vào tường.

Đợi đến khi Hứa Uẩn Triết đứng ôm cậu từ đằng sau, Hứa Tĩnh Xu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp thở phào xong, cậu lại bị bàn tay Hứa Uẩn Triết siết lại.

Bắp đùi cậu nong nóng, Hứa Uẩn Triết dán sát vào người cậu, vẫn thấy không đủ, chỉ khi cởi cúc áo sơ mi ra thật nhanh mới có thể hoàn toàn cảm nhận được ánh mặt trời trong đám mây này.

Dù rằng Hứa Tĩnh Xu vẫn luôn cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, song vẫn chẳng thể cản nổi cơn run bắn khi cảm giác xé rách ùa vào.

Mùi ẩm mốc trên tường như bị cậu cào vào móng tay, trán áp lên mặt tường, nhưng ngay cả tường cũng nóng, không để cậu được bình tĩnh.

Có phải sau đêm nay hai người họ sẽ không bao giờ chia xa nữa? Hứa Tĩnh Xu phát hiện mình chẳng còn hơi đâu để đi lo nghĩ vấn đề này. Vấn đề này không thuộc về giờ phút này, không thuộc về hơi thở nóng lòng muốn hợp thành một thể của họ.

Trong tưởng tượng của cậu, đó hẳn là cái đau dai dẳng, vậy mà trên thực tế, cơn đau chỉ ập đến với Hứa Tĩnh Xu trong một chớp mắt rất đỗi ngắn ngủi. Cậu sa lưới vào cơn đau dữ dội, rơi vào cái đau, hãm mình trong đó, rồi chẳng cảm giác được gì nữa.

Cơn đau len lỏi vào tay chân Hứa Tĩnh Xu. Đau đớn ở trong, da thịt Hứa Uẩn Triết ở ngoài hệt như lớp lửa này bủa vây lấy lớp lửa khác.

Cuối cùng vẫn là lớp lửa ngoài cháy hừng hực hơn, có thể thiêu cả hai thành tro tàn.

Hứa Tĩnh Xu thở từng hơi một, quay đầu tìm một nụ hôn.

Hứa Uẩn Triết trao cho cậu một chiếc hôn, tuy rằng nụ hôn đó mất tập trung, thứ Hứa Tĩnh Xu hôn phải đa phần là hơi thở phả ra của Hứa Uẩn Triết.

Tiếng thắt lưng lạch cạch trên nền gạch vẫn lanh lảnh, cơn mưa ngoài bậu cửa sổ cũng vậy.

Tiếng hít thở ngắn chẳng tày gang của Hứa Tĩnh Xu không bị át bởi những tiếng động đó, trái lại còn được tôn lên nghe đến là đáng thương. Hứa Uẩn Triết ôm lấy sự đáng thương đó vào lòng mình, mút lớp mồ hôi sau gáy cậu, lúc kẽ tay ngày càng ướt nhèm nhẹp bèn ôm chặt vai cậu.

Khi chẳng hay giọt mưa nào rơi trên cửa sổ, Hứa Uẩn Triết bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Hắn quay đầu sang nhìn Hứa Tĩnh Xu nằm bên cạnh, thấy cậu đương ngủ say, rèm mi dài buông xuống in bóng mờ ảo trong luồng ánh sáng nhỏ hẹp.

Hứa Uẩn Triết ngắm nhìn cậu rất lâu, mãi đến tận lúc mí mắt nặng trĩu dần mới nhớ ra phải dậy kéo rèm cửa.

Hắn khoác áo bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ bèn phát hiện đã có khá nhiều giọt mưa thấm vào tận trong khung cửa sổ đã cũ, bên trong khung cửa sổ đã ướt nhẹp.

Tán cây bị mưa đè thấp, rất khó nhìn ra ánh đèn đường nơi đối diện thư viện và tòa nhà dạy học.

Hứa Uẩn Triết vươn tay chạm vào những giọt mưa tích tụ trên cửa sổ, lạnh căm căm.

Chiếc điện thoại được khởi động lại lần nữa chỉ có thông báo cuộc gọi nhỡ, đó là đám cuộc gọi Hứa Tĩnh Xu đã gọi tới. Trừ những thông báo đó ra, hắn chẳng nhận thông báo gì nữa cả.

Sao vậy nhỉ? Nếu là ngày thường, hắn chỉ cần về nhà muộn một chút thôi là Hứa Vân Uyển đã hỏi một câu rồi, vậy mà vào cái thời điểm này, bà không hề hỏi han.

Hứa Uẩn Triết nở nụ cười đắng chát, sực nhớ tới chuyện đã quyết với Hứa Tĩnh Xu lại thở phào.

Một khi đã như vậy thì khi họ đi rồi, có lẽ Hứa Vân Uyển sẽ có thể hoàn toàn yên tâm nhỉ. Hứa Uẩn Triết thừa hiểu đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của mình mà thôi, còn Hứa Vân Uyển có nghĩ như thế hay không, hắn không nên đoán bừa. Song, làm sao hắn có thể hỏi bà chuyện đó được?

Nhớ tới lời Hứa Vân Uyển đã nói, vì yêu con nên mới sinh con ra trên đời, thế lòng căm hận thì sao? Làm sao để buông lòng căm hận xuống được?

Không hỏi kết quả, triệt để rời đi có lẽ mới là cái kết tốt nhất. Nếu mai sau Hứa Nghiễn Thâm có thể đưa Hứa Vân Uyển đi, họ chuyển đi khỏi Thanh Xuyên với nhau, đến Tĩnh An hoặc một nơi khác thì quá khứ đó sẽ được phủ bụi hoàn toàn, từ nay về sau sẽ chỉ còn nằm trong những lời đàm tiếu lúc rỗi rảnh của đám dân bản xứ. Lời bêu riếu luôn là thứ yếu ớt, bẵng đi một thời gian là đã bay theo gió, đến lúc đó cái quá khứ ấy sẽ triệt để biến mất theo năm tháng.

Đây là một cách sắp xếp tốt nhất khác, chỉ cần họ dám cắt đuôi, dám rũ bỏ.

Nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn hơi không nỡ, dẫu tình cảm Hứa Vân Uyển dành cho hắn phức tạp đến chừng nào thì đối với hắn, bà vẫn là một người mẹ xứng vai. Nếu phải chia xa với bà, Hứa Uẩn Triết làm sao yên tâm cho được?

Hứa Uẩn Triết mới nhíu mày thì đã nghe Hứa Tĩnh Xu gọi tên mình.

Hắn quay đầu lại, ngồi về bên cạnh Hứa Tĩnh Xu, đoạn hỏi: “Đi tắm nhé?”

“Lát nữa.” Hứa Tĩnh Xu gối lên đùi hắn, ngẩng đầu hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Hơn bốn giờ.” Hứa Uẩn Triết vuốt mặt cậu, thấy cậu vẫn nhìn mặt mình chòng chọc bèn cười tủm tỉm bẹo má cậu, “Làm gì vậy?”

Cậu lắc đầu, chợt nghĩ có phải tại suốt dọc đường tìm Hứa Uẩn Triết cậu đã quá xúc động không mà lại thấy lời tỏ tình của hắn hơi ảo.

Mai sau phải làm gì đây? Thi đại học xong sẽ rời khỏi nhà, không bao giờ quay trở lại nữa. Học phí thì sao? Phí sinh hoạt thì sao? Tuy rằng họ chưa đến cái danh “Sống an nhàn sung sướng”, nhưng toàn bộ chi phí ăn mặc tiêu pha đều vươn tay xin người nhà cũng là sự thật. Hứa Tĩnh Xu từng có vài kinh nghiệm làm việc, song vẫn có sự chênh lệch xa với việc nuôi sống bản thân hay sống những tháng ngày không khổ cực.

Nghĩ tới những chuyện này, cơn xúc động cũng hạ xuống rất dễ dàng như thủy triều. Song, nhìn vào đôi mắt Hứa Uẩn Triết, cõi lòng Hứa Tĩnh Xu thoắt cái đã dựng một con đê, không cho thủy triều tiếp tục lấn tới nữa. Cậu nghĩ, trên thế giới này còn rất nhiều người khổ hơn bọn cậu, bọn cậu cũng chẳng ngốc, chỉ cần cắn răng chịu đựng, nhất định sẽ sống khá tốt, chưa kể là họ là hai cá thể, là đôi bên thích nhau.

“Uẩn Triết à, em thích anh.” Cậu xoay người ôm eo hắn, vùi mặt vào bụng hắn. Vì cơ thể đang thả lỏng nên bụng Hứa Uẩn Triết hơi xẹp xuống, là một túi da mềm mại. Hứa Tĩnh Xu rầu rĩ hỏi: “Anh thì sao? Anh thích em không?”

Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên cúi đầu xuống, cảm giác hơi thở cậu đang phả ra trên làn da mình. Hắn cười mỉm đáp: “Đương nhiên là thích rồi.”

“Thế em chẳng sợ gì nữa cả.” Cậu siết chặt tay.

Nghe vậy, trái tim Hứa Uẩn Triết hơi loạn nhịp, đoạn khom lưng ôm cậu, đáp: “Ừ.”