Hứa Tĩnh Xu vốn đang hí hửng lắm, định ăn sáng xong thì bắt xe đi Hoài Tả đặng hẹn hò với Hứa Uẩn Triết, ai ngờ lúc ăn lại nghe lời bêu riếu của người khác.

Nghe tiếng bàn tán của hai người họ, Hứa Tĩnh Xu chẳng nuốt nổi hai cái bánh bao hấp trước mặt nữa.

Cậu đứng dậy thanh toán rồi đi mất, dọc đường ôm tâm sự nặng nề, cuối cùng lại quên mình phải đi hẹn hò, mãi đến khi cậu hoàn hồn lại thì đã đi đến trước cửa nhà mình.

Hứa Tĩnh Xu ngẩn người, chợt thấy Hứa Nghiễn Thâm đang lau bàn trong tiệm.

Hứa Nghiễn Thâm bắt gặp con trai đang đứng ngoài cửa sổ bèn sửng sốt khôn xiết.

Nếu đã về tận cửa lại còn bị ông phát hiện, Hứa Tĩnh Xu bèn vào nhà luôn.

“Dậy lúc nào thế?” Hứa Nghiễn Thâm ngoái đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, “Không phải con lén chạy ra ngoài từ tối qua, cả đêm không về nhà ấy chứ?”

Hứa Tĩnh Xu nghe thế thì lườm ông cháy mắt, “Con không về nhà cả đêm thì đi đâu cơ chứ?”

Ông bĩu môi: “Ai biết?”

“Thế bố thử hỏi dì xem tối qua con có ngủ lại nhà dì không!” Tâm trạng Hứa Tĩnh Xu rất tệ, giọng cũng gắt gỏng.

Hứa Nghiễn Thâm huýt sáo.

“Con ở trong phòng cả đêm mà bố chẳng phát hiện, bỗng dưng thấy con ở bên ngoài lại bảo con cả đêm không về. Cũng mệt bố nghĩ ra!” Hứa Tĩnh Xu chẳng thèm cả nể thốt ra xong mới chợt sửng sốt.

“Sao thế?” Hứa Nghiễn Thâm thấy cậu bỗng thất thần thì lấy làm lạ.

Hứa Tĩnh Xu vẫn đang nhớ đến lời bàn tán của hai người phụ nữ kia, đoạn hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”

Hứa Nghiễn Thâm nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, chợt hỏi: “Sao con dậy sớm vậy? Bình thường ngày này con sẽ ngủ thẳng đến trưa mà.”

Nhắc đến chuyện này, Hứa Tĩnh Xu không khỏi đắc chí, nhướn mày kể: “Con sẽ đi Hoài Tả hẹn hò với Hứa Uẩn Triết!”

Nghe xong, Hứa Nghiễn Thâm trố mắt.

“Ánh mắt bố là sao?” Hứa Tĩnh Xu bất mãn, “Con đã solo suốt mười bảy năm trời, lần đầu tiên hẹn hò, bố có thể cho con một ánh nhìn cổ vũ tí được không?”

Hứa Nghiễn Thâm hỏi: “Đêm nay con về không?”

“Má!” Hứa Tĩnh Xu nhe răng tỏ vẻ bất mãn.

“Nên con có biết tại sao con vẫn luôn solo không?” Hứa Nghiễn Thâm cười kháy.

“Bố né ra!” Hứa Tĩnh Xu vứt khăn trên bàn lên người ông, gào lên, “Con đi đây!”

Hứa Nghiễn Thâm gọi với từ sau lưng: “Đi đường cẩn thận!”

Hồi trước thì dặn phải về nhà ngủ, giờ lại cười nhạo cậu, quả là lạ lùng! Hứa Tĩnh Xu thầm mắng Hứa Nghiễn Thâm là một ông già thần kinh, bỗng nhận được tin nhắn của Hứa Uẩn Triết hỏi cậu đã xuất phát chưa. Cậu giật thót, lật đật đáp lại đã ra khỏi nhà, sau đó mới tìm một cái xe ba bánh chạy bằng điện ngoài đường, đi nhờ đến bến xe.

Chuyện hai người phụ nữ đó nghị luận rốt cuộc có phải thật không? Trong mắt hai người, ông ngoại của Hứa Uẩn Triết đã điên thật, giọng điệu chắc như đinh đóng cột nên Hứa Tĩnh Xu không thể không thấy hoang mang với suy đoán ban đầu.

Theo chỗ Hứa Nghiễn Thâm thì Hứa Tĩnh Xu tin ông Hứa không hề có bệnh, nhưng phải giải thích lời của hai người phụ nữ đó như thế nào đây?

Lẽ nào cũng như hồi trước Hứa Nghiễn Thâm nghi ngờ cậu, đây chẳng qua chỉ là một kết luận dựa vào chứng kiến của hai kẻ kia thôi? Hứa Tĩnh Xu cực kì tò mò, nếu nghi vấn này vẫn chẳng có lời giải, cậu sẽ thấy ngứa ngáy trong đầu suốt. Song cậu biết, cả Hứa Nghiễn Thâm lẫn Hứa Vân Uyển đều sẽ không để lộ chút gì với cậu.

Hứa Uẩn Triết có biết không?

Hứa Tĩnh Xu nhận ra cậu chưa từng thảo luận chủ đề này với hắn bao giờ. Đúng rồi, họ đã từng nói một lần – Nếu lần đó cũng coi như là “nói”. Họ từng nhắc đến bố Hứa Uẩn Triết một lần, còn Hứa Uẩn Triết thì rõ là không muốn kể nhiều.

Cứ giấu nghi vấn này trong lòng cái đã. Hứa Tĩnh Xu cố gắng thuyết phục bản thân, bởi vì cậu dự cảm sự thật chẳng có gì hay ho đối với tất cả mọi người, nhất là với Hứa Uẩn Triết.

Sau khi ra quyết định này trong lòng, Hứa Tĩnh Xu lại vô cớ nhớ tới chuyện tối nay có về nhà hay không.

Ban đầu cậu chẳng nghĩ tới phương diện đó, chỉ ngóng chuyện hẹn hò, tại lời nhắc nhở của Hứa Nghiễn Thâm mà cậu đột nhiên thấy hồi hộp hẳn.

Sự hồi hộp này vẫn chưa hoàn toàn tan biến lúc gặp Hứa Uẩn Triết ở bến xe.

Bắt gặp bóng dáng Hứa Uẩn Triết đứng đợi mình dưới ánh mặt trời, Hứa Tĩnh Xu mới đi ra khỏi bến xe bèn ngẩn ngơ. Cậu nhớ đến cái ngày thi thể dục toàn quốc nọ, Hứa Uẩn Triết đã bảo cậu đừng đứng cổ vũ bên sân thể dục mà hãy đứng đợi dưới tán cây.

Cậu vội đi qua, đoạn hỏi: “Sao không tìm chỗ mà đứng? Nắng gắt thế này cơ mà.”

“Không sao, vừa đứng thì cậu đã sắp tới rồi.” Hứa Uẩn Triết đáp xong, đoạn xoay người lại thì mắt bỗng bị một vệt sáng đâm trúng. Hắn nheo mắt, quay đầu bèn phát hiện Hứa Tĩnh Xu đeo khuyên tai. “Cậu…”

Hứa Tĩnh Xu chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cậu đã phát hiện ra Hứa Uẩn Triết đang nhìn tai mình ngay, cười tủm tỉm đáp: “Sao? Ngầu chứ?”

Hứa Uẩn Triết im lặng.

“Khen tớ một câu cũng chả chết ai đâu.” Hứa Tĩnh Xu lẽo đẽo theo sau.

Hứa Uẩn Triết liếc cậu một cái, chợt hỏi: “Đổi nước hoa rồi à?”

Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu ngớ người.

“Lát nữa chúng mình đi đâu đây? Ăn cơm trước nhé? Trưa rồi.” Xưa kia Hứa Uẩn Triết có bạn gái, lúc hẹn hò chủ yếu là đi mua sắm, hắn không biết hẹn hò với con trai thì phải làm gì.

Hứa Tĩnh Xu hãy còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi bị hắn phát hiện ra mình đổi nước hoa, đoạn hỏi với vẻ khó tin: “Cậu nhận ra tớ đổi nước hoa hả? Làm sao phát hiện ra được?”

Hứa Uẩn Triết lấy làm lạ: “Phát hiện như thế nào à? Tớ có mũi mà.”

“À.” Hứa Tĩnh Xu nhìn chằm chằm mũi hắn một lát, đoạn mỉm cười: “Cũng phải, mũi đẹp thế thì chắc nhạy lắm.”

Hứa Uẩn Triết nghe vậy thì cạn lời, mãi sau mới đáp: “Đồ thần kinh.”

Cuối cùng Hứa Tĩnh Xu vẫn chẳng nói họ nên làm gì. Cả hai đi đến trạm xe buýt, nhìn bảng chỉ dẫn trạm, nhất thời chẳng nghĩ ra ý kiến nào.

Lát sau, Hứa Uẩn Triết đói quá nên nói: “Hay là mình đi ăn cơm trước đã, ăn xong hẵng nghĩ.”

“Ừ, được.” Hứa Tĩnh Xu nhớ ra hắn đã đi từ sớm, nếu vẫn chưa ăn uống gì ngoài bữa sáng thì chắc chắn bây giờ đang rất đói bụng.

Cậu chưa tới Hoài Tả bao giờ, mở bản đồ trong điện thoại ra bèn phát hiện bến xe chẳng cách xa trung tâm thành phố cho lắm. Nếu giờ họ bắt đầu đi, đến nơi mới tạt vào ăn thì Hứa Uẩn Triết sẽ đói không chịu được. Cậu tra tới tra lui mới mở lời: “Mình ăn ở gần đây đi, đây là khu vực nội thành cũ, chắc sẽ có vài quán cũ đồ khá ổn.”

Chỉ cần không quá khó ăn thì Hứa Uẩn Triết sao cũng được. Hắn gật đầu đáp: “Cậu cứ xem cậu muốn ăn gì đi.”

Tức là chuyển quyền quyết định ăn uống cho cậu hả? Hứa Tĩnh Xu ngờ vực nhìn hắn, sực nghĩ đây là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với hắn nên lúc chọn chỗ vẫn không khỏi sốt sắng đắn đo mấy bận.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Hứa Uẩn Triết, sáng ra khỏi nhà đi Hoài Tả, mua bình ắc-quy cho Hứa Tĩnh Xu xong thì về nhà được luôn. Vì vậy, hắn không cần phải ăn trưa ở Hoài Tả. Để hoàn thành kế hoạch này, Hứa Uẩn Triết đi rất sớm, hắn ngồi chuyến xe buýt đầu tiên đến Hoài Tả trong ngày, lúc ăn sáng ở bến xe huyện thì trời vừa mới hửng sáng.

Nào ngờ bỗng nhiên quyết định hẹn hò, đợi Hứa Tĩnh Xu đến thì hắn đã đói xị mặt mày. Nhưng hình như Hứa Tĩnh Xu rất để bụng chuyện cơm trưa, hỏi mấy câu lận, dù Hứa Uẩn Triết toàn đáp “Được hết”, cậu vẫn chọn rất lâu.

Hứa Uẩn Triết không muốn giục cậu nên đành đứng đợi bên cạnh. Khi thì hắn nhìn điện thoại Hứa Tĩnh Xu, khi nhìn ngắm Hứa Tĩnh Xu. Nếu Hứa Tĩnh Xu không bất chợt đeo khuyên tai thì hắn sẽ không nhận ra cậu có lỗ xỏ khuyên.

Cái khuyên tai này trông đắt tiền, có khi đá trên đó là thật, màu xanh da trời như phát ra thứ ánh sáng thần bí. Vì nó mà Hứa Uẩn Triết phát hiện ra tai Hứa Tĩnh Xu hơi nhỏ, rất xinh xắn, làn da non mềm trắng trẻo, đường viền sương sụn màu hồng nhạt.

Vành tai cậu nom rất mỏng, người xưa từng nói, đây là ý chỉ phúc mỏng.

Nghĩ vậy, Hứa Uẩn Triết không khỏi vươn tay sờ vành tai cậu.

Hứa Tĩnh Xu bất thình lình bị sờ, chợt giật thót, ngạc nhiên nhìn Hứa Uẩn Triết đã rút tay về.

Hắn lúng túng nói: “Không có gì, nhìn mỏng nên tớ sờ thử coi.”

Hứa Tĩnh Xu sờ vành tai của mình, đoạn vươn tay ra phía tai hắn thì thấy hắn né tránh bèn không cam lòng: “Sao thế? Chỉ cho cậu sờ tớ chứ không cho tớ sờ cậu à?”

Hứa Uẩn Triết sững người, đành đứng lại: “Tùy cậu đó.”

Hứa Tĩnh Xu thực hiện được mà nhoẻn miệng cười, nắm vành tai hắn xoa nhẹ, sờ lại tai mình để so sánh, đoạn nói: “Hình như chúng mình xêm xêm nhau.”

“Vậy à?” Hứa Uẩn Triết sinh nghi, lại nhéo hai cái vào tai cậu. Bỗng, hắn thấy đôi mắt Hứa Tĩnh Xu như cười như không, tức thì rụt tay về, lúng túng thốt ra, “Đồ trẻ con.”

“Cậu sờ tai tớ trước mà?” Hứa Tĩnh Xu biện giải xong thì hơi sửng sốt, trợn mắt lên, “Trời đất ơi, cậu nghĩ bậy kìa!”

Hứa Uẩn Triết càng bối rối hơn, vội la lên: “Đồ thần kinh, là cậu chứ?”

“Tớ không hề nhá, cậu là người đầu tiên nói từ ‘Sờ’ đó chứ?” Hứa Tĩnh Xu cãi lại.

Hứa Uẩn Triết chẳng nghĩ đến hướng đó, bị cậu nói vậy bèn nhất thời xấu hổ vô cùng, lại thấy cậu quá là lạ lùng, đoạn mất kiên nhẫn quát: “Lười phát điên với cậu. Ăn gì? Chọn mau lên! Tớ chết đói đến nơi rồi.”

“Chẳng biết dịu dàng gì sất.” Hứa Tĩnh Xu lầu bà lầu bầu, tiếp tục nhìn điện thoại.

Hứa Uẩn Triết nghe giọng cậu sai sai, đoạn hỏi ngay: “Này này, rốt cuộc là ai đang nghĩ bậy chứ?”

“Tại suy nghĩ của cậu chả trong sáng gì hết!” Hứa Tĩnh Xu phản bác, thừa cơ hắn toan mắng lại thì hỏi, “Ăn đồ Quảng Đông không?”

Hứa Uẩn Triết khựng lại, gật đầu.

“Chỉ cách đây bằng giá mở cửa* thôi, chúng mình bắt một chiếc xe đi.” Hứa Tĩnh Xu nói đoạn, đi đến khu vực đợi xe taxi.

(*Giá mở cửa là giá khởi điểm khi gọi taxi thường, là giá cước khi chưa đi các km tiếp theo.)

Nhìn bóng lưng cậu, Hứa Uẩn Triết thầm dở khóc dở cười, nhưng giờ đã đói quá rồi nên cũng lười so đo với cậu.

Nếu trước đó không đùa thì có lẽ lúc ở bên nhau sẽ chẳng xấu hổ đến thế. Nhưng Hứa Tĩnh Xu bỗng thấy mình khá là quá đáng, rõ ràng đây là lần đầu tiên hẹn hò mà trong lòng toàn nghĩ những chuyện này, những khả năng này.

Có lẽ buổi hẹn hò đầu tiên phải trong sáng hơn chứ nhỉ. Hứa Tĩnh Xu len lén liếc Hứa Uẩn Triết, thấy hắn đang nhìn không chớp mắt thì hơi chột dạ.

Tuy trước đây đã thốt ra mấy câu khiêu khích không chỉ một lần với Hứa Uẩn Triết, nhưng khi họ thật sự tiến triển đến đây, Hứa Tĩnh Xu vẫn khó tránh khỏi hồi hộp, đằng nào cũng là lần đầu yêu mà.

Cậu lại nhìn Hứa Uẩn Triết thêm mấy bận, đợi đến khi xuống xe rồi mới kìm lòng không đặng thốt lên: “Hứa Uẩn Triết à, chiều nay mình tìm một tiệm rồi cậu bấm khuyên nhé?”

Hứa Uẩn Triết sửng sốt nhìn cậu.

“Vậy thì sau này chúng mình có thể đeo khuyên đôi rồi.” Hứa Tĩnh Xu nghĩ đoạn, nói tiếp, “Đỡ hơn nhẫn nhiều nhỉ? Nhẫn không tiện lắm.”

Hứa Uẩn Triết nghĩ thầm khuyên tai cũng có tiện lắm đâu? Con trai đeo khuyên ở trường rất ít, gần như không có, vả lại hắn tưởng chuyện đeo đồ trang sức đôi là sở thích của con gái cơ.

Lúc hắn đang đắn đo, Hứa Tĩnh Xu làm nũng: “Nào, bấm một lỗ thôi mà, không đau đâu, chưa tới hai giây í.”

“Thôi được.” Hứa Uẩn Triết nhận lời.