Tiết Ban Kim tới, theo lệ, các Hoàng tử, phúc tấn lại tiến cung.

Sáng sớm Đức phi phải tới thỉnh an Thái hậu.

Lúc bà trở lại Vĩnh Hòa Cung của mình thì tứ phúc tấn và thập tứ phúc tấn đã sớm chờ trong điện.

Đức phi ngồi trong Ninh Thọ Cung hàn huyên với đám phi tần đã cùng mình tranh đấu suốt mấy thập niên, vốn đã rất mệt mỏi.

Hiện tại đối mặt với con dâu nhà mình, bà mới trộm được vài phần ung dung hiếm hoi.

"Ngồi xuống cả đi." Đức phi khoát tay với đám con dâu.

Tứ phúc tấn và thập tứ phúc tấn phân biệt ngồi xuống hai bên bà.

Trắc phúc tấn của hai nhà thì ngồi ở vị trí xa hơn một chút.

Trắc phúc tấn Thư Thư Giác La thị và Y Nhĩ Căn Giác La thị của phủ thập tứ gia tuổi tác tương đương.

Thư Thư Giác La thị đã sinh hạ trưởng tử cho thập tứ gia.

Phúc tấn Hoàn Nhan thị cũng có đích tử của mình nhưng vì tuổi còn nhỏ nên lần này không dẫn theo vào cung.

Lần này, cả hai phủ cũng chỉ có đại cách cách do Lý thị sinh ra là đi theo tiến cung, đang hào phóng tự nhiên ngồi bên cạnh Lý thị.

"Biết hôm nay các con đều phải dậy sớm, hẳn là ăn sáng cũng vội vội vàng vàng." Đức phi lên tiếng, "Bổn cung đặc biệt sai người chuẩn bị điểm tâm mà các con thích, dùng trước đi đã! Cung yến còn lâu nữa mới bắt đầu."

Tiến cung trong các ngày hội vốn là một chuyện phiền toái, nhưng nếu có ngạch nương là tần phi chủ vị thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi tiến cung không chỉ có chỗ để đi mà còn có thể nghỉ ngơi trong cung của ngạch nương, hiển nhiên là thư thái hơn hẳn so với những a ca, phúc tấn có ngạch nương mất sớm.

Tứ phúc tấn và thập tứ phúc tấn đồng loạt cảm tạ Đức phi.

Thư Thư Giác La thị và Y Nhĩ Căn Giác La thị tuổi còn nhỏ, nghe Đức phi nói vậy cũng nhất tề mỉm cười, nói chút lời tâng bốc lấy lòng Đức phi.

Duy chỉ có Lý thị là ngậm chặt miệng, nửa điểm thanh âm cũng không có.

Đại cách cách kỳ quái liếc nàng một cái, thấp giọng hỏi: "Ngạch nương, người bị làm sao vậy? Dọc đường đi đã không nói lời nào, hiện tại lại càng chẳng nói chẳng rằng."

Lý thị sao có thể nói với đại cách cách rằng mình bị ép hầu hạ phúc tấn nửa tháng, giờ Sửu mỗi ngày đã bị gọi dậy châm chọc.

Mấy hôm nay cổ họng cứ thấy ngứa ngáy, giọng nói vừa khàn vừa mất tiếng.

Nàng mà mở lời, nhất định sẽ bị Đức phi chú ý.

Đại cách cách thấy Lý thị không để ý tới mình, chẳng thể làm gì khác ngoài trở về chỗ ngồi.

Vừa hay hạ nhân cũng dọn trà nước điểm tâm lên.

Đại cách cách cầm lấy bánh xốp hạnh nhân trước mặt, đang định đưa lên miệng cắn một miếng, bỗng thấy ngạch nương nhà mình nhận lấy điểm tâm trong tay cung nữ nhưng không đặt trước mặt mà cực kỳ tự nhiên đưa tới trong tầm tay phúc tấn.

Đại cách cách nghi hoặc nhíu mày, túm lấy tay áo Lý thị, nhỏ giọng nói: "Sao ngạch nương lại cướp việc của cung nữ vậy.

Trước mặt đích ngạch nương chẳng phải đã có một đĩa bánh phù dung rồi ư?"

Dù cho buổi sáng đích ngạch nương dùng ít thì hiện tại cũng không thể ăn hết nhiều như vậy.

Lúc này Lý thị mới phản ứng được mình vừa làm cái gì, vội vàng lấy đĩa điểm tâm lại.

Dưới sự che lấp của tay áo triều phục hình móng ngựa, nàng lén lút dùng tay trái đập mấy cái lên tay phải.

Cái tội nhanh tay nhanh chân! Cái tội nhanh tay nhanh chân! Hầu hạ người ta đến nghiện luôn rồi! Lý thị thầm mắng chính mình.

Hiện tại đang ở trong cung, nào phải trong phủ, chuyện của phúc tấn đâu đến phiên mình động thủ.

Tuy Lý thị vừa tự đánh tự mắng mình nhưng khi các cung nữ dâng lên nước nóng hầu hạ các vị chủ tử súc miệng rửa tay, nàng vẫn theo bản năng muốn nhận lấy nước và khăn lau.

Hết cách, ở trong phủ hầu hạ tứ phúc tấn quen rồi, đột nhiên tiến cung, Lý thị còn chưa kịp thích ứng.

Thập tứ phúc tấn chú ý tới hành vi mờ ám của Lý thị.

Nàng cũng không biết nguyên do đằng sau, chỉ cười nói: "Tứ tẩu thật biết cách dạy dỗ người dưới.

Muội thấy Lý trắc phúc tấn đối với tẩu thập phần quan tâm, cung kính có thừa, thực sự là tri kỷ."

Hoàn Nhan thị nhớ lần trước lúc gặp gỡ trong tiệc trăm ngày, Lý trắc phúc tấn vẫn còn hếch mặt lên tận trời, hiện giờ đã được tứ tẩu giáo huấn cho dễ bảo, cũng không biết là tứ tẩu đã dùng thủ đoạn như thế nào.

Không như hai vị trắc phúc tấn trong phủ nàng, ngày nào cũng gây chuyện.

Tứ phúc tấn sao có thể nói đây là kết quả từ việc tứ gia phái người tới quản thúc, chỉ có thể mím môi cười làm như cam chịu.

Cố tình có người không biết nhìn sắc mặt, cứ bám lấy đề tài này không buông.

Hai vị trắc phúc tấn phủ thập tứ gia đương nhiên nghe ra lời này của Hoàn Nhan thị là đang ngầm mỉa mai các nàng.

Tuổi tác hai người không lớn, sao có thể nén giận.

Thư Thư Giác La thị ỷ mình sinh hạ con trưởng cho thập tứ gia, năng lực cũng lớn hơn chút bèn nói: "Tứ tẩu khoan dung độ lượng, hiền lành phóng khoáng, quý phủ tất nhiên sẽ an bình thanh tịnh, nữ quyến ở chung cũng hòa thuận."

Y Nhĩ Căn Giác La thị phụ họa: "Nghe nói mấy ngày trước tứ gia nạp tỳ nữ bên cạnh làm cách cách, quý phủ vẫn rất yên ả.

Gia chúng ta trở về cũng nói tới chuyện này, muốn chúng ta học hỏi tứ tẩu đó."

Nụ cười trên mặt tứ phúc tấn đều sắp không gượng được nữa, cũng không biết sao thập tứ gia này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, bàn tán chuyện nhà người khác làm chi.

Không nói tới cái khác, chỉ riêng từ ngày Vưu cách cách vào phủ đến nay, hậu viện của tứ gia có thể nói là chưa hề thái bình.

Tứ phúc tấn bị ép phải sớm chiều chung đụng với Lý thị gần nửa tháng, đã sắp ức chế thành nội thương luôn rồi.

Lý thị cũng yên lặng bĩu môi.

Duy chỉ có Đức phi là quan tâm tới một phương diện khác.

Bà vô cùng kinh ngạc hỏi: "Con nói hậu viện lão tứ có người mới, còn do chính nó nạp vào ư?"

Mấy người nhà thập tứ gia nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Sao trông phản ứng này của nương nương lại giống như không biết gì hết vậy? Nhưng rõ ràng thập tứ gia đã nói mỹ nhân mới này của tứ gia là do nương nương đặc biệt đưa vào trong phủ mà.

Ánh mắt Đức phi nhìn về phía tứ phúc tấn.

Tứ phúc tấn không thể làm gì khác ngoài mở miệng thừa nhận: "Tứ gia quả thực có nạp một vị cách cách mới, họ Vưu, xuất thân Bao y Chính Hoàng Kỳ, đã được mấy tháng rồi ạ."

Tuy Đức phi ở trong cung nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua nhưng lúc này cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Con trai bà sao bà có thể không hiểu? Nếu nói lão thập tứ chủ động nạp người vào phủ thì Đức phi một chút cũng không kinh ngạc mà còn phải căn dặn thập tứ phúc tấn kiềm chế hắn lại một chút.

Nhưng đây là lão tứ đó! Sao có thể..

Đức phi ngẫm nghĩ một lát, nhìn tứ phúc tấn, giọng nói mang theo vào phần khẳng định: "Dung mạo Vưu thị xuất chúng lắm à?"

Tứ phúc tấn dừng lại nửa khắc, cuối cùng vẫn không thể trợn mắt nói dối: "Đúng là trẻ tuổi mỹ mạo, thiên sinh lệ chất."

Đức phi dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được điểm này.

Nam nhân mà, đều chỉ biết nhìn mặt.

Nếu dáng dấp không hợp ý hắn, lão tứ sẽ không đưa người vào hậu viện đâu.

Thập tứ phúc tấn bên cạnh cười nói: "Người nương nương đưa vào phủ sao mà kém được? Nhất định phải là một mỹ nhân rồi."

"Con nói người là do ta đưa vào ư?" Đức phi khẽ nhíu mày, "Lời này là do đích thân lão tứ nói à?"

Thập tứ phúc tấn gật đầu đáp: "Là tứ gia nói cho thập tứ gia, thập tứ gia trở về kể lại với chúng con ạ."

Còn việc thập tứ gia dặn xin nương nương ban người cho, thập tứ phúc tấn coi như không nghe thấy.

Thư Thư Giác La thị và Y Nhĩ Căn Giác La thị cũng gật đầu theo.

Nhưng tứ phúc tấn và Lý trắc phúc tấn bên kia thì lại không quá rõ ràng.

Vưu Uyển này không phải là tỳ nữ do Phủ Nội Vụ đưa tới à? Sao lại thành người nương nương ban vào phủ rồi? Hay là các nàng nghe lầm nhỉ!

Đức phi cũng không nhớ mình đã từng làm việc này, nhưng lời do lão tứ nói, xem ra mấy đứa nhà thập tứ cũng biết, vậy mình nhất định không thể phủ nhận, chỉ có thể giúp lão tứ bao biện.

"Trí nhớ của bổn cung càng ngày càng không tốt, có một số việc cũng đã quên, nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy thật." Đức phi thu liễm thần sắc, nói với tứ phúc tấn, "Lão tứ thích người đó là tốt rồi, nếu có phạm sai lầm thì con cũng phải quản giáo cho tốt.

Hậu viện có an bình thì lão tứ ở bên ngoài ban sai mới có thể yên tâm được."

Tứ phúc tấn tỏ vẻ cung kính lắng nghe, khiến cho Đức phi thỏa mãn gật đầu.

Sau yến tiệc mừng Tiết Ban Kim, đám người tứ phúc tấn xuất cung, lúc này Đức phi mới gọi đại cung nữ Lan Tiêu đắc lực bên mình tới, phân phó nàng đi hỏi thăm chuyện ngày hôm nay.

Lan Tiêu đi chừng một canh giờ mới về, đem đầu đuôi sự việc nói lại với Đức phi.

"Vị Vưu cách cách kia đúng là nhờ quan hệ của nương nương mà vào phủ tứ bối lặc, nhưng..

nương nương và người nhà của Vưu cách cách cũng không có ý đó, chẳng biết vì sao tứ gia lại hiểu lầm." Lan Tiêu cảm thấy đây đúng là một hồi ô long lớn.

Vưu cách cách phải đẹp đến cỡ nào mới có thể làm cho tứ gia cảm thấy đó là người nương nương cố ý thu thập đưa tới cho hắn chứ? Lan Tiêu có chút tò mò đối với Vưu Uyển.

Đức phi cũng không ngờ sự tình hóa ra lại là thế này.

Được Lan Tiêu nhắc nhở, bà mới nhớ ra hơn nửa năm trước quả thực có một chuyện như vậy.

Người nhà họ Vưu quanh co trắc trở tìm tới bà, vốn là muốn kiếm một địa phương an ổn cho con gái, ai ngờ lại bị trực tiếp đưa lên giường của con trai bà.

Đức phi thực sự muốn gọi tứ gia tới mắng cho một trận, không dưng để bà mang tiếng trước mặt thập tứ gia.

Đức phi lạnh lùng nói: "Chắc lão tứ còn chưa xuất cung, ngươi tới bên ngoài Cửa Đông Hoa, nói rõ ràng chuyện hôm nay cho nó.

Chuyện mình tự làm thì phải tự nhận, chớ có lấy bổn cung ra làm cái cớ.

Lần này ta dễ tính, lần sau mà còn có chuyện như vậy, bổn cung sẽ không giúp nó bao che nữa đâu."

Lan Tiêu thấp thỏm đáp ứng, nghĩ tới lát nữa đem y nguyên những lời này nói cho tứ gia nghe, hẳn sắc mặt tứ gia sẽ rất khó coi cho mà xem!

Nàng thu liễm tâm trạng bất an, lĩnh mệnh rời đi.

Bên này, Đức phi ngồi trong Vĩnh Hòa Cung buồn bực một lúc lâu.

Liễu ma ma bưng tới một chén trà cho Đức phi, nói: "Nương nương đừng giận, hẳn là tứ gia cũng không cố ý.

Nạp cách cách cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên mới không đề cập với nương nương đó thôi."

Đức phi khẽ xùy một tiếng: "Một tiểu cách cách mà thôi, đối với hắn dĩ nhiên chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng a mã, ngạch nương người ta đưa con gái tới quý phủ nó là để làm cách cách cho nó chắc?"

Liễu ma ma không ngờ Đức phi lại bực bội vì chuyện này.

Hoàng tử a ca muốn nạp một người, chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?

Bà nhìn Đức phi, lại thấy Đức phi tay nâng trà nóng, khẽ lắc đầu than thở: "Tiểu cách cách cũng là Bao y thuộc Chính Hoàng Kỳ, người nhà lại yêu thương, nghĩ tới tròn hai mươi lăm tuổi là sẽ được xuất cung.

Hết lần này tới lần khác lại bị lão tứ coi trọng, đối với nàng ta mà nói cũng không biết là họa hay là phúc..

Liễu ma ma nghe được nửa câu, bỗng minh bạch Đức phi đang sầu não chuyện gì, vội gọi một tiếng nương nương.

Đức phi khoát tay với bà:" Không sao, bổn cung chỉ tùy tiện cảm thán chút thôi.

Ngày sau Vưu thị sẽ ra sao còn phải xem nàng hành sự thế nào.

Bổn cung thay nàng gánh tiếng trước mặt nhà lão tứ đã là tận tâm lắm rồi.

"

Liễu ma ma cụp mắt nói:" Nương nương thiện tâm.

Đức phi nghe vậy không khỏi cười khẽ: "Ngươi càng ngày càng biết nói chuyện."

Trong cung này, có mấy ai dám nói mình thiện tâm chứ.

Những người thiện tâm chân chính đã sớm bị ăn đến không còn một chút cặn rồi.

Tứ gia từ trong cung đi ra, một đường cưỡi ngựa về phủ bối lặc.

Gió lạnh đến thấu xương mà khuôn mặt hắn vẫn cứ căng chặt.

Tô Bồi Thịnh nào biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lan Tiêu cô cô của Vĩnh Hòa Cung ngăn tứ gia lại nói mấy câu thì vẻ mặt tứ gia đã như vậy rồi.

Ông không dám nói cũng không dám hỏi gì.

Tứ gia ngồi trong thư phòng tiền viện, không truyền bữa cũng chẳng tắm rửa, chỉ lấy một xấp chữ to ra viết không ngừng.

Tô Bồi Thịnh ở bên ngoài cuống quýt sốt ruột.

Tứ gia mà bỏ bữa thì chính là đám nô tài bọn họ phục vụ không tận tâm, là lỗi của bọn họ.

Đương lúc Tô Bồi Thịnh nghĩ nên làm cách nào để tứ gia rời khỏi bàn thì tứ gia đã tự mình đi tới, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

"Chủ tử gia!" Tô Bồi Thịnh lập tức nghênh đón.

Tứ gia không thèm nhìn ông mà trực tiếp đi ra ngoài, miệng nói: "Tới Phù Dung Viện."

Tô Bồi Thịnh vội vàng đuổi theo, mới đi được vài bước thì tứ gia ở đằng trước đột nhiên dừng lại.

"Chủ tử gia?" Tô Bồi Thịnh nhỏ giọng kêu.

Tứ gia bỗng xoay người, tay chắp sau lưng, mày nhíu lại, môi mỏng nhếch lên.

Tô Bồi Thịnh thế mà có thể từ trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn nghiêm túc đoan chính của hắn nhìn ra một chút thấp thỏm bất an.

Ngay sau đó, ông nghe tứ gia nói: "Không cần đi nữa, ngươi mời nàng tới tiền viện, cũng mở nhà kho ra đi."

"Nhà kho?"

Tứ gia ừ một tiếng: "Chính là kho riêng của gia, chỗ cất ngọc thạch châu báu, lăng la tơ lụa ấy."

Tô Bồi Thịnh nghe xong cũng phải trợn tròn mắt.

Đó là ý gì, vừa muốn mời Vưu cách cách tới tiền viện lại muốn mở nhà kho riêng của tứ gia..

Lẽ nào chủ tử gia còn có thể cho Vưu cách cách tùy ý chọn lựa trong nhà kho à?

Đó đều là đồ được chế tạo riêng cho Hoàng gia, giá trị không nhỏ!

Tô Bồi Thịnh cảm thấy lòng mình như đang rỉ máu.

Chìa khóa nhà kho bên hông ông cũng chẳng cần phải giữ nữa, không bằng cứ trực tiếp giao cho Vưu cách cách luôn đi!.