Chiều tối, Vưu Uyển lê tấm thân mệt mỏi trở lại Phù Dung Viện, vừa ngả lưng đã thiếp đi, ngủ một giấc tới tận khi trăng treo giữa trời.

Thanh Mai bưng nước vào cho nàng rửa mặt, lại chải chuốt mái tóc do nằm ngủ mà đã hơi tán loạn của nàng.

Vì tối nay không có việc gì phải ra ngoài nữa nên Vưu Uyển chỉ vấn nửa đầu.

Thanh Mai vừa chải làn tóc đen mềm vừa thấp giọng nói bên tai Vưu Uyển: "Cách cách, nô tỳ vừa nghe tin, nửa canh giờ trước phúc tấn đã cho mời chủ tử gia tới chính viện."

"Ồ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói sau khi Lý trắc phúc tấn biết chuyện phúc tấn tổ chức tiệc trăm ngày cho tứ a ca đã chạy tới chính viện náo loạn.

Nói là trưởng ấu tôn ti, tiệc trăm ngày của tam a ca còn chưa được làm lớn, tứ a ca là đệ đệ, không thể lấn lướt qua tam a ca được.

Phúc tấn không đáp ứng, Lý trắc phúc tấn bèn làm lớn chuyện lên."

Vưu Uyển không khỏi nở nụ cười: "Trưởng ấu tôn ti? Trắc phúc tấn thực sự đã nói như vậy à?"

"Tiểu Dư Tử nghe được ạ, cậu ấy chưa bao giờ nói láo."

Vưu Uyển lại một lần nữa ý thức được sự ngu xuẩn của Lý thị.

Chưa nói tới chuyện hai chữ "tôn ti" lọt vào tai Nữu Hỗ Lộc cách cách sẽ khiến cho nàng ta kỵ hận ra sao, chỉ riêng việc để cho tứ gia biết Lý thị phân chia con cái của hắn thành dăm bảy loại thôi, cũng không biết trong lòng hắn đã phẫn nộ đến mức nào rồi.

Tất cả trẻ con trong phủ, ngoại trừ đại a ca Hoằng Huy đã qua đời, đều là do thiếp thất sinh ra.

Trong mắt Vưu Uyển, tứ gia tuy không phải là một chủ phu hợp cách nhưng với con trẻ thì luôn luôn đối xử bình đẳng.

Có lẽ do chính hắn cũng phải đấu đá với đám huynh đệ nên mới dồn hết tình thân cho hậu đại, đặc biệt coi trọng lứa con cái!

Quả nhiên không qua bao lâu, tứ gia đã mang theo sắc mặt âm trầm tiến vào Phù Dung Viện.

Nô tài theo sau cả đám đều co quắp trầm mặc, đến thở mạnh cũng không dám.

Vưu Uyển thấy thế cũng chỉ vờ như không biết gì hết.

Nàng tự nhiên đứng dậy nghênh đón tứ gia.

"Sao giờ này gia mới tới, đã dùng bữa tối chưa?" Vưu Uyển lôi kéo tứ gia ngồi xuống trên giường nệm ấm áp, cười nói, "Thiếp mới ngủ dậy, vẫn chưa dùng bữa nữa, gia cùng ăn với thiếp nhé?"

Tứ gia đã tức đến no luôn rồi, sao còn muốn ăn uống gì nữa? Huống chi lúc ở chính viện còn bị Lý thị làm cho hai lỗ tai đau nhức.

Phúc tấn thì chỉ biết nghiêm mặt, căn bản là không để ý hắn đã ăn gì hay chưa, có đói bụng không.

Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Vưu Uyển, bực tức trong lòng tứ gia tản đi một chút.

Hắn mở miệng nói: "Cho người truyền lệnh đi! Nàng đâu thể chịu đói."

Một lúc sau, có tiểu thái giám mang theo hộp đựng đồ ăn tới.

Buổi tối Vưu Uyển chỉ gọi hủ tiếu chua, ăn kèm với thịt bò kho tương, lòng đỏ trứng gà và ba chỉ thái sợi.

Hủ tiếu nóng hổi dùng làm bữa tối rất là thích hợp.

Tứ gia cũng đã đói bụng nên dù chỉ là món ăn đơn giản, hắn cũng ăn hết hai bát lớn.

Sau khi ăn xong, hắn ném đũa lên bàn, sắc mặt vẫn còn khó coi.

Vưu Uyển thong thả ăn đến bảy, tám phần no rồi nhàn nhã lau miệng rửa tay.

Nàng sai người dọn bát đũa xuống, nô tài trong phòng cũng bị vẫy lui.

Sau khi toàn bộ hạ nhân đã rời đi, Vưu Uyển mới tựa vào bên người tứ gia, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như tâm trạng gia đang không quá tốt."

Nàng nắm lấy bàn tay tứ gia, xúc cảm ấm áp thoáng xoa dịu cơn giận của hắn.

"Hôm nay phúc tấn nói muốn tổ chức tiệc trăm ngày cho tứ a ca, nàng thấy sao?" Tứ gia lật tay nắm lại Vưu Uyển.

Vưu Uyển suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây là chuyện tốt mà, trong phủ cũng có thể náo nhiệt một chút.

Thiếp nhớ là ngày trước tứ a ca bị sinh non, tiệc đầy tháng cũng chỉ làm mấy bàn trong phủ.

Lần này vừa hay để tứ a ca dính chút không khí vui mừng."

Tứ gia khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyện tuy là tốt nhưng luôn có người thấy chướng mắt.

Lý thị nói tam a ca còn chưa được làm lớn thì tứ a ca cũng không thể làm.

Nữu Hỗ Lộc cách cách đương nhiên không đồng ý.

Lý thị liền làm ầm ĩ lên với nàng ấy, còn nói.."

Tứ gia bỗng ngừng lời, không muốn để tâm tư nhỏ nhen của Lý thị quấy rầy tới sự thanh tịnh của Vưu Uyển.

Hai đứa nhỏ còn đang nằm trong tã đã bị người lớn treo ngoài miệng so sánh, phân chia cao thấp.

Tứ gia ngẫm lại đều thấy phiền lòng.

Bản thân tứ gia cũng hiểu, huynh đệ tôn thất sinh ra trong Hoàng gia sẽ khó tránh khỏi vận mệnh tranh chấp với nhau.

Nhưng ngay từ lúc này đã nhìn ra manh mối ấy thực sự khiến cho tứ gia có chút lạnh tâm.

Vưu Uyển tựa như không chú ý tới sự ngập ngừng của tứ gia, trấn an nói: "Trắc phúc tấn nói như vậy hẳn chỉ là thương tiếc cho tam a ca mà thôi.

Gia đừng nghĩ nhiều, các nàng ấy đều là vì con cái của mình mà suy nghĩ."

"Vì con của mình mà suy nghĩ ư?" Tứ gia bỗng cười lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn Vưu Uyển.

"Lẽ nào nàng cho rằng chèn ép huynh đệ, nâng lên chính mình cũng là vì nghĩ cho đứa nhỏ?"

Vưu Uyển không nghĩ tới chiến hỏa lại kéo lên người mình, lập tức mở to hai mắt lắc đầu: "Thiếp đâu có nói vậy.

Nếu là thiếp, đứa nhỏ khỏe mạnh yên vui là quan trọng nhất.

Huynh đệ với nhau tất nhiên phải đỡ đần trợ giúp, cần gì phải tranh nhau một cái danh hão? Dù sao thì đều là con của ngài, tiền đồ ngày sau sẽ không kém đi đâu được."

Dù gì cũng có thể trở thành bối lặc, quận vương, nói không chừng còn có thể lấy được một tước thân vương, thực sự không cần thiết phải tranh giành, làm một con cá mặn không sướng à?

Tứ gia thu liễm lãnh ý: "Đạo lý đơn giản như vậy mà các nàng ấy đều không hiểu."

Vưu Uyển trầm mặc, nghĩ thầm đừng nói các nàng không hiểu, chính ngài chẳng phải cũng không hiểu đấy ư? Làm bối lặc gia an nhàn thì không chịu, cứ phải tranh nhau lên làm Hoàng đế.

Đúng là đứng nói chuyện không thấy đau eo.

Tứ gia không biết điều nàng đang miên man suy nghĩ.

Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Các a ca tuổi tác đều xấp xỉ.

Chờ qua ba tuổi, gia sẽ đưa hết tới tiền viện."

Miễn cho bị ngạch nương của mình ảnh hưởng, sinh ra tâm tư không nên có.

Vưu Uyển không cần nghĩ cũng biết là tứ gia khẳng định đang liên tưởng tới chính mình, còn có đám huynh đệ không bớt lo kia.

Vấn đề này Vưu Uyển không dám chạm vào.

Nàng nên biết đến càng ít càng tốt.

Cũng may tứ gia không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa, kêu Tô Bồi Thịnh đưa công văn từ tiền viện tới, đêm đó cũng nghỉ lại ở Phù Dung Viện.

Thời điểm chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Vưu Uyển nhận thấy tứ gia đằng sau thi thoảng lại xoay người, có vẻ như vẫn chưa ngủ.

Xem ra tứ gia còn chưa tiêu tan chuyện của hai đứa con trai, có điều Vưu Uyển cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng che miệng ngáp một cái, đảo mắt đã ngủ say.

Ai biết trong lúc đang mơ màng thì bị tứ gia từ đằng sau lay tỉnh.

Vưu Uyển bị làm cho ngơ ngác, nghe nam nhân vừa ôm nàng chuyển động vừa nói: "Uyển Uyển, nàng sinh cho gia một đứa được không? Chúng ta cùng nhau dạy dỗ nó thật tốt, cùng nhau thương yêu nó."

Vưu Uyển muốn nói khó đấy nhưng ý niệm này vừa xẹt qua đã bị làm cho tiêu tán đi mất, chỉ có thể mặc kệ tứ gia muốn làm gì thì làm.

Tứ gia chính miệng đáp ứng tổ chức tiệc trăm ngày linh đình cho tứ a ca, toàn bộ hậu viện bắt đầu bận rộn cả lên.

Từ đồ ăn, điểm tâm trên yến hội cho tới việc bố trí các sảnh đều cần được an bài từ sớm.

Ngày nào cũng thấy một đám ma ma, thái giám như nước chảy đi vào chính viện, mỗi người đều nhận lấy thẻ bài để ra ngoài mua sắm.

Vưu Uyển vốn tưởng những việc này đều do phúc tấn lo liệu, thầm nghĩ tổ chức loại yến hội cỡ lớn này đúng là không dễ dàng.

Mãi đến ngày nọ Cảnh cách cách tới tìm nàng trò chuyện thì mới biết phúc tấn đã sớm làm chưởng quầy phủi tay, hiện tại toàn bộ sự vụ là do Nữu Hỗ Lộc cách cách xử lý.

"Hết cách rồi, đây là chuyện của con trai nàng ta mà, người ngoài sao nguyện ý quan tâm chứ? Vị ở chính viện kia cùng lắm cũng chỉ chiếm cái danh trên thiệp mời mà thôi.

Cũng chỉ có Nữu Hỗ Lộc thị để tâm xem yến tiệc có diễn ra tốt đẹp hay không.

Nếu để phúc tấn nhúng tay, cùng lắm là không để chủ tử gia mất mặt, vô thưởng vô phạt là tốt lắm rồi." Cảnh cách cách tấm tắc nói.

Quả nhiên tới ngày diễn ra yến hội, Vưu Uyển để ý thấy phúc tấn ngay từ ban đầu đã ngồi ngay ngắn ở ghế trên, cười cười nói nói với phúc tấn của các phủ khác.

Trà nước điểm tâm đều do Nữu Hỗ Lộc cách cách đứng ở hành lang sai người mang lên.

Triệu ma ma thì ôm tứ a ca đứng bên cạnh phúc tấn.

Tứ a ca mới hơn ba tháng, ai bế cũng tươi cười.

Nhóm khách nữ trêu đùa nó, ai cũng khen phúc tấn nuôi nấng tứ a ca thật khéo.

Vưu Uyển không biết Nữu Hỗ Lộc cách cách nghe được những lời này thì sẽ có cảm tưởng gì, nhưng nàng là người ngoài mà nghe xong cũng phải khó khăn lắm mới nén được tâm trạng khó chịu.

Cảnh cách cách và nàng dựa theo quy củ ngồi ở phía sau.

Nơi này là bàn tiệc dành riêng cho đám cách cách các nàng.

Vưu Uyển cũng vui vẻ cùng Cảnh cách cách trộm chút thanh nhàn, không cần phải tươi cười giao hảo với khách khứa, cứ lẳng lặng ăn uống là được.

Nhưng luôn có kẻ e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Sau khi tất cả mọi người đã vào chỗ, sân khấu bên ngoài bắt đầu hát hí khúc.

Lý trắc phúc tấn ngồi bên dưới cũng ném đũa, thanh âm vang lên khi va chạm với mâm ngọc vô cùng chói tai, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Vưu Uyển và Cảnh cách cách cũng nghe thấy bèn nhao nhao dừng động tác, kinh ngạc nhìn sang.

Bên trên, vẻ mặt tươi cười của phúc tấn cứng đờ, mở miệng nói: "Lý thị, ngươi thất nghi."

Lý trắc phúc tấn hồn nhiên không biết xấu hổ, che miệng cười khẽ: "Ai da, tỳ thiếp xem đến mê mẩn, tay hơi run, ngay cả đũa cũng làm rơi mất, thật sự là xin lỗi các vị."

Phúc tấn nói: "Không sao, cho người thay đôi mới là được."

Thị nữ đứng hầu ngay lập tức tiến lên muốn dọn bát đũa của Lý thị xuống.

Ai ngờ Lý trắc phúc tấn lại ngăn cản nàng ta, giơ ngón tay chỉ Nữu Hỗ Lộc cách cách đang đứng trên hành lang: "Ngươi lui xuống trước đi, để nàng ta làm."

Người trên tiệc đều nhìn theo hướng ngón tay của Lý trắc phúc tấn, trông thấy một nữ tử rõ ràng là ăn mặc theo quy cách nữ chủ tử trong phủ, nhìn sao cũng không giống tỳ nữ hạ nhân.

Có mấy phúc tấn trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Phúc tấn lập tức lạnh mặt: "Lý thị, ngươi muốn làm cái gì?"

Lý trắc phúc tấn chỉ cười: "Phúc tấn đừng nóng, chẳng phải là thiếp đây thấy Nữu Hỗ Lộc cách cách đứng mệt, muốn để nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát ư? Dù sao cũng là mẹ ruột của tứ a ca, không có mặt trong trường hợp này thì cũng không thích hợp."

Chư vị xem trò vui nghe được lời này đều đã biết rõ thân phận của Nữu Hỗ Lộc cách cách.

Kỳ thực trong trường hợp này, ngạch nương thân sinh của đứa nhỏ có thể xuất hiện hay không đều phải xem ý tứ của chủ mẫu.

Trừ phi đã là trắc phúc tấn thì mới có thể quang minh chính đại ngồi trên yến tiệc.

Nếu không, chẳng phải là dù có làm cách cách, thị thiếp cũng đều có thể nở mày nở mặt trước mặt chủ tử các phủ ư? Như thế là không phân định rạch ròi với thân phận của các chủ tử.

Tựa như Vưu Uyển vậy, có thể an tĩnh dùng tiệc ở đằng sau đã là tốt lắm rồi.

Nhưng hiện tại Nữu Hỗ Lộc cách cách cũng đã bị Lý trắc phúc tấn chỉ ra rồi, phúc tấn đương nhiên không thể trực tiếp kêu nàng ta lui xuống.

Nữu Hỗ Lộc cách cách thoáng nhìn biểu tình trên mặt phúc tấn, lại nhìn nụ cười không mang ý tốt của Lý trắc phúc tấn, cuối cùng vẫn bình tĩnh bước ra.

Lý trắc phúc tấn cười đến là trương dương: "Vậy mới đúng chứ, cũng chẳng phải là xấu đến không dám khoe mặt ra, cớ gì mà phúc tấn phải giấu giếm.

Nên để cho tất cả mọi người gặp mặt ngạch nương của tứ a ca mới phải."

Nàng lại vẫy tay với Nữu Hỗ Lộc cách cách: "Mau tới bên ta.

Trên tiệc không có chỗ của ngươi.

Chúng ta là tỷ muội, ngươi chịu khó chen chúc cùng ta vậy!"

Đối mặt với lời nhục nhã này, Nữu Hỗ Lộc cách cách vẫn không có nửa điểm co quắp.

Nàng bình tĩnh đi tới bên cạnh Lý trắc phúc tấn.

Lý trắc phúc tấn ngoài miệng nói muốn cùng nàng chen chúc nhưng không hề có ý muốn xê dịch, ngược lại chỉ vào bát đũa bị mình đánh rơi, cất lời nhẹ nhàng mang theo khoái trá: "Phiền Nữu Hỗ Lộc cách cách dọn thứ này xuống trước cho đỡ chiếm chỗ."

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt phúc tấn bên trên đã rất khó nhìn.

Những người khác đều im lặng không nói gì, dù sao trò vui phủ tứ bối lặc cũng hiếm lạ, các nàng đều phải cẩn thận quan sát, trở về còn kể cho gia nhà mình nghe.

Nếu là người bình thường, khi bị Lý trắc phúc tấn dùng lời lẽ hạ thấp như vậy, chỉ sợ đã sớm đỏ bừng mặt, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Nhưng Nữu Hỗ Lộc cách cách không hổ là người ngày sau có thể lên làm Thái hậu, tâm tính không hề tầm thường.

Nàng vẫn vô cùng trấn định, tựa như người Lý trắc phúc tấn nói không phải là mình, đích thân dọn đống bát đũa lộn xộn trên bàn.

Gương mặt Lý trắc phúc tấn lộ vẻ khoái trá.

Nhưng chỉ sau một khắc ---

"A! Xiêm y của ta!" Trên tiệc chợt vang lên một giọng nữ thất thanh.

Vưu Uyển tập trung nhìn kỹ, sau khi thấy rõ cảnh tượng đằng kia thì không khỏi bật cười.

Hóa ra Nữu Hỗ Lộc cách cách đã "bất cẩn" làm đổ cả chén rượu lẫn khay bát lên người Lý trắc phúc tấn.

Nước rượu lẫn vào dầu mỡ ố vàng, đổ hết lên kỳ phục màu hồng đào của Lý trắc phúc tấn rồi chậm rãi loang ra thành một mảng đen.

Đen hồng tương xứng, rất gây chú ý.

Kết hợp với khuôn mặt muôn hồng nghìn tía của Lý trắc phúc tấn, thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Tất cả mọi người đang xem trò vui đều khó nén nụ cười trộm.

"Ngươi!" Lý thị chỉ vào Nữu Hỗ Lộc cách cách, "Ngươi cố ý đúng không!"

Nữu Hỗ Lộc cách cách chắp tay lui về phía sau một bước, giọng nói không nhanh không chậm: "Nô tỳ chưa từng làm qua loại việc nặng nhọc này, nhất thời sơ sảy, xin trắc phúc tấn niệm tình tỷ muội mà tha thứ cho nô tỳ vô tâm lỡ lời."

"Ngươi! Ngươi.." Lý thị giận đến muốn chửi ầm lên.

Ai mẹ nó là tỷ muội với ngươi!

"Trắc phúc tấn khoan dung độ lượng, hẳn là sẽ không tính toán với nô tỳ."

"Ta không.."

"Được rồi!" Phúc tấn bỗng nhiên mở miệng, mang theo sự cường ngạnh không cho phép phản đối, "Lý thị ngươi chớ nên ồn ào nữa.

Xiêm y ô uế thì lui xuống thay ra là được.

Nữu Hỗ Lộc cách cách vốn không có nghĩa vụ hầu hạ ngươi, ngươi cần gì phải tính toán với nàng?"

Nàng lại hướng về phía Nữu Hỗ Lộc cách cách nói: "Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

Sau khi yến hội kết thúc ta sẽ sai người đưa tứ a ca về."

Có phúc tấn giải vây, Nữu Hỗ Lộc cách cách tất nhiên là phúc thân tạ lễ, không đợi Lý trắc phúc tấn ngăn cản đã xoay người ly khai.

Lý thị ngồi đó thở hổn hển, nhưng quần áo trên người đã bẩn, không muốn xấu hổ trước mặt mọi người nên chỉ có thể cắn môi, sắc mặt khó coi phất khăn bỏ đi.

Lúc gần đi còn vung chân đá một chậu hoa bên góc tường.

Một màn khôi hài kết thúc, mọi người đều lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.

Phúc tấn lại mời khách khứa xem hí dùng tiệc, bình tĩnh tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cảnh cách cách lại gần Vưu Uyển thầm thì: "Lý trắc phúc tấn đúng là mất mặt tới vô biên.

Ta dám cá, việc này chưa cần tới nửa ngày sẽ truyền khắp trong phủ."

"Đây gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Phúc tấn muốn nâng đỡ tứ a ca.

Lý trắc phúc tấn lại muốn làm cho Nữu Hỗ Lộc cách cách mất mặt, ai ngờ đá phải tấm ván sắt cơ chứ?" Vưu Uyển thấy hơi buồn cười, đồng thời càng cảm thấy tâm tính cứng cỏi vinh nhục bất biến của Nữu Hỗ Lộc thị quả không thể khinh thường.

Sau khi kết thúc yến hội, Vưu Uyển còn đang nghĩ không biết bao giờ tứ gia mới nghe được tin này.

Nếu hắn biết Lý trắc phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc cách cách làm mất thể diện của hắn trước mặt mọi người, biểu cảm hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.

Không ngờ việc này còn chưa truyền tới tai tứ gia thì hắn đã lĩnh mệnh rời kinh, phải bày, tám ngày sau mới có thể quay về.

Vưu Uyển cảm thấy mình lỗ mất một cơ hội xem trò vui.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Ân oán giữa Lý trắc phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa đi tới hồi kết.

Từ sau yến tiệc đầy tháng, Lý thị ngày nào cũng phái người gọi Nữu Hỗ Lộc cách cách tới Đông Viện để lập quy củ.

Phúc tấn vờ như không biết, từ sau tiệc trăm ngày hầu như chưa từng truyền triệu Nữu Hỗ Lộc cách cách vào chính viện.

Nữu Hỗ Lộc cách cách vừa đi chính là hơn nửa ngày.

Vưu Uyển có thể tưởng tượng nửa ngày này khó khăn với nàng tới mức nào.

E là Lý trắc phúc tấn đều trút hết lửa giận ngày đó lên người nàng.

Nhưng ngoài ý muốn của mọi người là chỉ trút giận lên một mình Nữu Hỗ Lộc cách cách dường như còn chưa đủ để Lý trắc phúc tấn hài lòng.

Nàng ta cư nhiên truyền lời, muốn cho các vị cách cách khác trong phủ cũng phải tới Đông Viện của mình để lập quy củ.

Vưu Uyển vốn đang nhàn nhã xem thoại bản trong viện, nghe được lời này của ma ma bên Đông Viện, đột nhiên cảm thấy Lý thị có phải đã phát điên rồi không?

"Cách cách, chúng ta không thể đi! Trắc phúc tấn nhất định là không có ý tốt.

Chi bằng cách cách giả bệnh đi! Nô tỳ giúp ngài cự tuyệt." Thanh Mai siết chặt nắm tay, oán hận nói.

Vưu Uyển liếc nàng một cái: "Tránh được mùng một còn có thể tránh thoát mười lăm hay sao? Lý trắc phúc tấn không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Nếu hôm nay không đi thì ngày sau cũng sẽ phải đi."

"Vậy phải làm sao đây cách cách?" Thanh Mai rất sốt ruột.

Vưu Uyển suy nghĩ một lát, hỏi: "Chủ tử gia sắp hồi kinh rồi nhỉ?"

"Dạ, tính toán một chút thì không phải đêm nay cũng là sáng mai." Hai mắt Thanh Mai sáng lên, "Vậy có phải là chúng ta nên phái người truyền tin cho chủ tử gia, để chủ tử gia về sớm một chút không?"

"Thế thì có ích gì? Chờ chủ tử gia trở về, lại không tới nơi tới chốn mà cấm túc trắc phúc tấn à?" Vưu Uyển khinh thường nói.

"Ý cách cách là.."

Vưu Uyển đứng lên vỗ vỗ xiêm y: "Luyến tiếc đứa nhỏ thì không bắt được sói.

Chúng ta tới Đông Viện một chuyến, không thể lãng phí ý tốt của trắc phúc tấn được."

Nàng đỡ trâm cài trên búi tóc, tay phải vịn Thanh Mai, khóe môi khẽ mỉm cười: "Trắc phúc tấn muốn tìm đường chết, chúng ta cũng không nên ngăn cản.

Giờ thì đi thôi.".