Trời còn chưa sáng, Kim Trản phụ trách trực đêm đã bước vào phòng, nhẹ giọng gọi Vưu Uyển: "Cách cách, nên dậy rồi ạ."

Vưu Uyển mơ màng hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Mới qua giờ Mẹo ạ."

Vưu Uyển dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương, ép buộc bản thân tỉnh táo lại: "Dìu ta dậy đi!"

Thanh Mai đạp lên ánh bình minh tiến vào nội nhất, thấy Vưu Uyển đã ngồi trước bàn trang điểm, tóc dài của nàng được vấn thành hai búi tinh xảo, trên người mặc kỳ phục, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Sao cách cách dậy sớm vậy? Hôm qua mệt nhọc cả một ngày, hẳn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Vưu Uyển nhìn chằm chằm mỹ nhân khác hắn so với ngày xưa trong gương thủy ngân, nâng tay vẽ mày, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Hôm nay tới thỉnh an phúc tấn, cần phải dậy sớm."

"Hôm nay không phải mùng một cũng chẳng phải mười lăm, cách cách không nhớ lầm đấy chứ?"

Vưu Uyển mím môi cười: "Cứ đi rồi muội sẽ biết."

Nàng đứng dậy, dạo vài bước trên kỳ hài trước mặt mấy tỳ nữ.

Hai bên búi tóc cắm trâm cài hoa sen bằng vàng đính trân châu tinh xảo.

Kỳ phục màu lá sen ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, cổ áo và ống tay tầng tầng lớp lớp lộng lẫy.

"Trông ta thế nào? Có đẹp không?" Vưu Uyển gảy nhẹ trâm cài bên mai, hỏi.

Ba tỳ nữ nhất tề ngây ngẩn nhìn nàng, hồi lâu sau mới kinh thán gật đầu.

Vưu Uyển không khỏi cười xùy một tiếng, nói: "Tất cả mau hoàn hồn, nên tới chính viện rồi."

Chính viện.

Phúc tấn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nhìn đám người Nữu Hỗ Lộc cách cách bên dưới, mặt hiện nụ cười thản nhiên: "Sao hôm nay lại tới đông đủ thế này? Ngoại trừ Lý thị và Tống thị bị cấm túc thì các ngươi đều đến cả, cứ như đã hẹn trước vậy."

Nữu Hỗ Lộc thị ngồi bên dưới chỉ cười mà không đáp.

Võ cách cách dễ kích động nhất lập tức lên tiếng: "Nô tỳ còn không phải là thèm trà bánh chỗ phúc tấn ư? Lần trước được nếm thử, đến giờ vẫn còn nhớ mãi nên hôm nay đặc biệt tới xin phúc tấn mấy hộp điểm tâm."

Cũng chẳng biết phúc tấn có tin hay không, chỉ thấy nàng cười nói: "Bình thường ngươi là người ham ăn nhất, món gì ngon cũng không thiếu phần ngươi."

Nàng nói xong bèn quay đầu nhìn Cảnh cách cách bên cạnh: "Người vừa ra cữ, nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải."

Cảnh cách cách thản nhiên cười: "Nô tỳ ở trong phòng cả tháng nay đã buồn bực lắm rồi.

Hiện tại vất vả lắm mới được ra ngoài đi dạo, phúc tấn cũng đừng khuyên nô tỳ trở về nữa."

Phúc tấn nói: "Chăm đi lại một chút cũng tốt.

Hiện trong phủ có thêm tỷ muội mới.

Các ngươi cũng nên thường xuyên qua lại cho đỡ buồn."

Trong lời này có nhắc tới người mới, Võ cách cách lập tức thẳng người dậy.

Nàng ta chỉ chờ mỗi lời này của phúc tấn!

"Vưu cách cách mới tới đâu rồi? Cũng thật không hiểu quy củ! Ngày đầu tiên vào phủ mà dám không tới thỉnh an phúc tấn.

Nàng không tới bái phỏng chúng ta, chẳng lẽ còn chờ chúng ta tới bái phỏng nàng chắc?" Vẻ mặt Võ cách cách phẫn uất, làm như cực kỳ bất mãn.

Nữu Hỗ Lộc cách cách cụp mắt thổi chén trà trong tay.

Phúc tấn cười mà không nói.

Võ cách cách thấy vậy như được cổ vũ, lập tức nói tiếp: "Quả nhiên là xuất thân tỳ nữ, không hiểu quy củ gì cả.

Nô tỳ thấy phúc tấn nên phái một lão ma ma tới dạy dỗ nàng ta một chút, sửa trị bớt thói xấu này của Vưu cách cách đi."

Cảnh cách cách nghe Võ cách cách vụng về mách lẻo, buồn chán nghịch chiếc khăn trong tay.

Nàng không tin chủ tử gia sẽ nạp một kẻ ngu ngốc vào phủ.

Cũng chỉ có đồ xuẩn ngốc như Võ cách cách mới có thể ngáng chân người mới ngay ngày đầu tiên người ta nhập phủ.

Nếu bị đối phương ghi hận, chỉ bằng vào đầu óc của nàng ta, thật đúng là muốn khóc cũng chẳng biết phải đi đâu mà khóc.

Hôm nay Cảnh cách cách dậy sớm, thuần túy là muốn nhìn một chút xem vị người mới này có dáng dấp thiên tiên cỡ nào.

Lần gặp thoáng qua mấy tháng trước cũng chỉ còn nhớ mang máng.

Giờ có thể quang minh chính đại chiêm ngưỡng mỹ nhân, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.

Võ cách cách không ngừng líu ríu, hai người còn lại thì chỉ lặng im không nói.

Phúc tấn cười nhạt nghe nàng nói xong rồi mới mở miệng: "Ngươi oan uổng Vưu cách cách rồi.

Hôm qua vừa hồi phủ nàng ấy đã tới thỉnh an ta, cấp bậc lễ nghĩa không hề thiếu sót, không để người ta bắt bẻ chút nào."

Võ cách cách kích động lảm nhảm hơn nửa ngày, không ngờ lại bị câu nói của phúc tấn chặn họng.

Hai người bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng ta.

Võ cách cách nhất thời xấu hổ, cảm giác như mình đang làm trò hề.

Nàng ta mất tự nhiên bồi thêm một câu: "Dù sao cũng không tri kỷ bằng chúng nô tỳ, từ sáng đã tới chính viện thỉnh an."

Nàng ta vừa dứt lời, Triệu ma ma liền đi vào, cao giọng hô: "Khởi bẩm phúc tấn, Vưu cách cách đang ở bên ngoài, nói là tới thỉnh an phúc tấn ạ."

Võ cách cách thoáng chốc nghẹn lời.

Cảnh cách cách nhịn không được bật cười thành tiếng.

Võ cách cách giận mà không dám nói gì, len lén lườm nàng một cái.

Phúc tấn ngoảnh mặt làm ngơ đối với động tĩnh bên dưới, chỉ nói với Triệu ma ma: "Cho nàng vào đi! Vừa hay người ở hậu viện cũng khá đông đủ, tiện để nàng làm quen một chút."

Vưu Uyển đứng ngay ngoài sảnh.

Nghe tiếng, nàng bèn vịn tay Thanh Mai, đạp lên kỳ hài xốc rèm bước vào.

Người trong sảnh thoáng chốc đều ném ánh mắt sáng quắc về phía nàng.

Vưu Uyển sắc mặt điềm nhiên, bộ dáng nhu thuận bước chậm tới trước mặt phúc tấn, thoải mái hành lễ: "Nô tỳ Vưu thị thỉnh an phúc tấn.

Phúc tấn vạn phúc kim an."

Theo động tác của nàng, trâm cài bên tóc hơi rung rinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Phúc tấn bất động thanh sắc quan sát nàng, lại nhìn đồ trang sức xinh đẹp trên tóc nàng, đáy mắt mang theo ý cười: "Mau miễn lễ.

Quả là người mà chủ tử gia nhìn trúng, gương mặt này so với chúng tỷ muội còn hơn hẳn một bậc.

Ngươi vừa tiến vào, cả phòng đều sáng lên."

Vưu Uyển nghe vậy vội làm ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu: "Phúc tấn quá khen.

Nô tỳ chỉ là bồ liễu chi tư, không dám so sánh với các vị tỷ tỷ."

"Ngươi lại còn thẹn thùng, không cần phải khiêm tốn thế." Phúc tấn gật đầu với nàng, "Mau ngồi! Ra mắt những người khác đi."

Vưu Uyển phúc thân tạ ơn rồi ngồi xuống ghế dưới nhất.

Nữ tử bên cạnh lập tức vẫy tay với nàng.

Vưu Uyển nhìn sang, chỉ thấy người này tươi cười dịu dàng, thanh âm sang sảng, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết: "Ta là Cảnh cách cách ở Bạch Mai Các, cách Phù Dung Viện của muội không xa.

Muội có thể thường xuyên qua tìm ta chơi."

Cảnh cách cách nâng tay chỉ một hướng: "Vị này là Nữu Hỗ Lộc cách cách.

Còn cái vị đôi mắt đang rút gân kia là Võ cách cách, muội làm quen đi."

Vưu Uyển nhìn theo tầm mắt nàng ấy, người đầu tiên thấy được chính là mẹ đẻ của Càn Long Đế đại danh đỉnh đỉnh, Hiếu Thánh Hiến Hoàng hậu tương lai.

Vị Nữu Hỗ Lộc cách cách này dung mạo thanh tú, chỉ là ánh mắt thu liễm điềm tĩnh khiến cho người ta khắc sâu.

Không giống với Võ cách cách bên cạnh, mặt mày chẳng giấu nổi chuyện gì, sau khi nhìn thấy nàng thì đôi mắt tựa như phun ra lửa.

Bị Cảnh cách cách vạch trần, nàng ta còn thẹn quá thành giận mà lườm nàng một cái.

Vưu Uyển vờ như không thấy, gật đầu tỏ ý với Nữu Hỗ Lộc cách cách.

Đối phương mỉm cười đáp lại, thái độ rất ôn hòa.

"Được rồi, người mới cũng đã tới, các ngươi đều đã gặp qua.

Về sau phải chung sống hòa thuận, không được sinh sự." Phúc tấn nhàn nhạt cảnh cáo, liếc Võ cách cách một cái.

Người này lập tức tắt lửa, ủ rũ ỉu xìu cúi đầu.

Phúc tấn thu hồi ánh mắt, nói: "Các ngươi đều biết chủ tử gia mới trở về từ tái ngoại, săn được rất nhiều da lông tốt.

Lát nữa ta sẽ sai người đưa tới trong phòng các ngươi.

Mặt khác, gia còn đem theo lễ vật cho mấy vị tiểu a ca, ta cũng sẽ đưa sang."

Cảnh cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách vừa nghe, lập tức đứng lên tạ ân.

Phúc tấn khoát tay, nhìn Võ cách cách nói: "Còn phần của tam a ca, nhờ ngươi đưa tới Đông Viện.

Nghe nói gần đây ngươi qua lại thân thiết với Đông Viện.

Lý thị bị cấm túc khó tránh khỏi phiền muộn, ngươi trò chuyện với nàng ấy nhé!"

Sự an bài này không khỏi khiến Cảnh cách cách khẽ cau mày, liếc nhìn Vưu Uyển một cái.

Vưu Uyển làm như nghe không hiểu, chỉ cúi đầu dùng trà.

Từ chính viện ra ngoài, Cảnh cách cách cùng Vưu Uyển đi chung nửa đường.

Gần tới lúc chia tay nàng ấy mới lôi kéo Vưu Uyển nói: "Hôm nay muội chưa gặp được Tống cách cách và Lý trắc phúc tấn.

Tống cách cách thích ru rú trong phòng, trước nay đều không giao tiếp với chúng ta.

Lý trắc phúc tấn.."

Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, Vưu Uyển tiếp lời: "Sớm nghe đồn Lý trắc phúc tấn được sủng ái, dưới gối lại có hai vị a ca và đại cách cách.

Muội sẽ cung kính đối đãi, đợi sau này bái kiến cũng được, không vội ở nhất thời."

Cảnh cách cách thấy nàng cười đến vân đạm phong khinh, thở dài vỗ tay nàng: "Về sau muội sẽ biết, nên chú ý hơn một chút, sớm vì mình mà mưu tính."

Vưu Uyển nhu thuận gật đầu, dõi mắt nhìn Cảnh cách cách tiến vào Bạch Mai Các.

Thanh Mai ở một bên sáp lại, đỡ Vưu Uyển đi về Phù Dung Viện, hỏi: "Cách cách, Cảnh cách cách có ý gì vậy? Ngài ấy là đang chỉ điểm ngài, muốn lấy lòng ngài ư?"

Vưu Uyển nói: "Hẳn là vậy."

"Cách cách tin ngài ấy ư? Chúng ta mới tới, không nên dễ dàng tin tưởng người khác."

Vưu Uyển điểm nhẹ cái trán của nàng: "Muội cảnh giác quá nhỉ.

Có điều mấy lời kia của Cảnh cách cách đúng là vì nghĩ cho ta mà nói, không có ác ý gì đâu."

"Vì sao nàng lại lấy lòng cách cách nhỉ? Hay là có ý đồ gì!" Vẻ mặt Thanh Mai cảnh giác.

Vưu Uyển nở nụ cười: "Muội không biết sao, trên đời này có một loại người gọi là nhan cẩu."

"Cách cách cứ nói đùa, người sao có thể gọi là chó chứ?" Thanh Mai không tin.

Vưu Uyển bỗng dừng bước, nghiêng đầu cười rạng rỡ với Thanh Mai, sóng mắt lưu chuyển phong tình vạn chủng, mỹ nhân kiều diễm động lòng người, so với hoa tươi bên đường còn lóa mắt hơn.

Thanh Mai bỗng có cảm giác muốn đỏ mặt, khó khăn cất lời: "Cách cách cười gì thế?"

Vưu Uyển chậm rãi tới gần nàng, trong mắt mang theo ý giảo hoạt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Như muội đó, chính là nhan cẩu.

Vị vừa rồi là, mà vị ở tiền viện kia cũng là."

Mặt Thanh Mai nóng bừng nhìn Vưu Uyển.

Đôi mắt nàng trong suốt, bỗng như hiểu ra vì sao cách cách lại được tứ gia nạp vào hậu viện.

Nghĩ vậy thì tứ gia và đám phàm phu tục tử các nàng cũng đâu có gì khác biệt, ở trong mắt cách cách đều là chó cả thôi, cũng chẳng cao quý đến đâu!

*

Tứ gia từ trong cung trở lại, nghĩ đến chuyện nạn đói Sơn Đông vừa thương thảo trên triều, trong lòng vô cùng khó chịu.

Dân chạy nạn ở Sơn Đông, Hà Gian đã tràn cả vào kinh thành rồi mà triều đình mới hay tin Sơn Đông gặp nạn.

Quan viên địa phương chỉ biết giấu giếm.

Thiên uy tuy đáng sợ nhưng kẻ làm quan lại ngồi không ăn bám, tham ô nhận hối lộ thì lại càng ghê tởm.

Triều đình đã tiếp tế lương thực trợ giúp thiên tai, còn miễn cả thuế.

Nhưng bách tính không có lương thực để thu, cũng chẳng có đất đai để trồng trọt, chịu khổ vẫn hoàn chịu khổ.

Tứ gia mang đầy bụng phẫn nộ hồi phủ, ở thư phòng viết xuống mười chữ to mới có thể bình tĩnh lại, nâng tay gọi Tô Bồi Thịnh tới.

"Hôm nay trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"

Tô Bồi Thịnh cung kính đáp: "Bẩm gia, tất cả như thường.

Sáng nay mấy vị cách cách cùng tới thỉnh an phúc tấn, nói chuyện một chút rồi trở về thôi ạ."

"Phù Dung Viện cũng đi à?"

"Dạ, Vưu cách cách cũng có mặt."

Bút lông trong tay tứ gia vừa đặt xuống, giọng đã cất lên mang theo ý cười: "Nàng chỉ biết lười biếng vậy mà cũng có thể dậy sớm đi thỉnh an, thật đáng ngạc nhiên."

Tô Bồi Thịnh trầm mặc không nói.

Vưu cách cách thành ra như vậy còn không phải là do ngài nuông chiều? Phúc tấn và các chủ tử khác cũng không như ngài, bị sắc đẹp mê muội đầu óc.

Tứ gia nhấc chân bước ra ngoài.

Tô Bồi Thịnh vội vàng đuổi theo hỏi: "Gia định đi đâu ạ?"

Tứ gia liếc ông một cái: "Ngươi nói xem?"

Tô Bồi Thịnh cười hềnh hệch hai tiếng: "Nô tài nghĩ chủ tử gia vẫn chưa dùng bữa, muốn hỏi rõ để phân phó hạ nhân ở nhà bếp, tránh cho bọn họ đưa sai chỗ ấy mà."

"Giảo hoạt," Tứ gia cười mắng, "Tự ngươi đoán đi."

Dứt lời liền ra khỏi thư phòng đi về hướng hậu viện.

Tô Bồi Thịnh lập tức gọi một tiểu thái giám lại căn dặn: "Báo với nhà bếp một tiếng, bữa tối của chủ tử gia đưa tới Phù Dung Viện, kêu Chu Phương Toàn chuẩn bị cho tốt.

Vị chủ nhân kia kén ăn, chớ có để nàng soi mói ra sai lầm."

Tiểu thái giám lĩnh mệnh rời đi.

Tôi Bồi Thịnh vội vàng chạy theo sau tứ gia.

Thư phòng cách Phù Dung Viện rất gần, chỉ cần đi xuyên qua cửa hông là có thể thấy được cổng lớn Phù Dung Viện.

Tiểu thái giám canh cửa Dư Vĩnh Dịch từ xa trông thấy thân ảnh tứ gia, đầu óc cả kinh, vội vàng chạy vào thư phòng thông báo: "Khởi bẩm cách cách, chủ tử gia đang tới sân của chúng ta ạ."

Vưu Uyển đang chỉnh lý sách vở trong tủ, nghe vậy ngước mắt: "Ồ? Người đi tới đâu rồi?"

"Còn cách mấy bước chân thôi, sắp tới rồi ạ."

"Vội cái gì?" Vưu Uyển thong thả đặt cuốn sách trên tay xuống, "Theo ta ra ngoài."

Lúc Vưu Uyển còn đang ở trong thư phòng thì tứ gia đã vòng qua bức tường bình phong ngay ngoài cổng, đi vào giữa sân.

Vừa ngước mắt hắn đã bắt gặp một mỹ nhân mặc kỳ phục màu lá sen bước ra, sau khi trông thấy hắn thì khoan thai hành lễ.

Vưu Uyển sau trưng diện trang điểm thì hoàn toàn trút bỏ vẻ ngây ngô và non nớt ngày xưa.

Xiêm y làm nổi bật dáng dấp còn yêu kiều hơn cả hoa và khí chất lộng lẫy của nàng.

Tứ gia không khỏi hai mắt tỏa sáng, bước nhanh tới nâng Vưu Uyển dậy, trên dưới quan sát rồi nói: "Trang phục này miễn cưỡng xứng với nàng, xem như tạm được."

Vừa rồi Vưu Uyển hành lễ chậm rãi, đầu gối căn bản chưa kịp khuỵu xuống, được tứ gia đỡ đã thuận thế đứng lên.

Nghe vậy nàng không tin mà cau mày: "Gì mà tạm được? Thiếp cảm thấy đã rất đẹp mắt rồi.

Đám Thanh Mai đều khen đó."

"Gia nhìn lại xem?" Vưu Uyển nói, lui về phía sau một bước để tứ gia có thể thưởng thức xiêm y và trang sức mới của nàng.

Tứ gia quan sát mấy lần, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Còn có thể lọt mắt."

Nghe được lời này, Tô Bồi Thịnh ở phía sau không nhịn được mà đảo mắt.

Chủ tử gia, lúc ngài nói ra lời này, có thể dời mắt khỏi Vưu cách cách trước không? Không thì những lời này của ngài..

chẳng ai tin đâu!

Tứ gia nắm tay Vưu Uyển dời bước vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Ở nơi này đã quen chưa? Bài trí có thích không, muốn thứ gì thì cứ nói, gia sẽ mang tới cho nàng."

Vưu Uyển rất hài lòng với sân viện này, duy chỉ có một điều cần nói: "Gia bố trí thư phòng kia là để dành cho thiếp à? Sách bên trong cũng quá nhàm chán đi.

Chẳng bằng gia chuyển chúng tới tiền viện, lại giúp thiếp mang chút thoại bản, đồ chí gì đó."

Vưu Uyển vừa dạo quanh thư phòng một vòng.

Chiếc tủ kia toàn là "Đại học", "Luận ngữ", thậm chí ngay cả "Tam Tự Kinh" cũng có.

Tứ gia đang xem nàng như dân thất học mà bồi dưỡng à?

Tứ gia cự tuyệt: "Sách đều đã đem tới rồi, làm gì có đạo lý lấy trở về.

Những thứ nàng nói, gia sẽ phái người đi tìm.

Còn các loại sách trong thư phòng, về sau ắt có chỗ dùng."

Vưu Uyển cũng không nghĩ ra được một tủ đầy sách đó sẽ được dùng vào việc gì, đành để tứ gia kéo tới ngồi xuống bên bàn.

Vừa vặn người hầu dâng bữa tối lên.

Một bên là nhà bếp tiền viện đưa đồ cho tứ gia, một bên là nhà bếp hậu viện đưa đồ cho Vưu Uyển.

"Cùng bày lên đi." Tứ gia nói.

Trên bàn tròn lập tức ê hề chén đĩa.

Dựa theo phân lệ của Vưu Uyển thì chỉ có bốn món một canh, nhưng cộng thêm bữa tối của tứ gia thì lập tức tràn đầy một bàn.

"Gia hôm nay có lộc ăn rồi." Vưu Uyển đặt một chén nhỏ trước mặt tứ gia, "Hiện đang là tháng Chín, đúng là thời điểm có nhiều món ngon.

Đây là canh phù dung hôm nay thiếp đặc biệt yêu cầu.

Hoa phù dung này cũng được hái từ sáng sớm.

Gia nếm thử xem?"

Tứ gia ngồi ngay ngắn, cẩn trọng gật đầu đợi Vưu Uyển múc canh cho mình.

Ai ngờ Vưu Uyển lại rất tự nhiên mà múc một chén, cầm muỗng nhỏ uống ngon lành đến nỗi hai mắt phát sáng.

"Tươi mà không ngán, hương hoa nhuận khẩu.

Gia mau nếm thử đi.

Đầu bếp ở hậu viện cũng chỉ kém Chu công công có chút xíu thôi!" Vưu Uyển khen, mở miệng giục tứ gia dùng canh.

Sắc mặt tứ gia khó coi, ý bảo Vưu Uyển mau nhìn bát không trước mặt mình.

Vưu Uyển chỉ cái muỗng, cất giọng vô tội: "Ở đây có muỗng, gia tự múc đi."

Tứ gia sao có thể tự mình động thủ.

Mắt thấy bầu không khí ngày càng ngưng trọng.

Tô Bồi Thịnh đứng hầu bên cạnh vội vàng tiến lên.

Trong lòng ông vừa trách Vưu cách cách không hiểu ý tứ vừa cười rạng rỡ nói: "Sao có thể phiền tới chủ tử gia chứ, để nô tài chia thức ăn cho ngài!"

Tứ gia không đáp, chẳng biết là có đồng ý hay không.

Dường như lúc này Vưu Uyển mới hiểu ra.

Nàng nhìn tứ gia rồi lại nhìn Tô Bồi Thịnh, đũa vừa đặt xuống mày đã nhíu lại, biểu tình vô cùng ủy khuất.

"Thì ra là gia đang đợi thiếp!" Vưu Uyển bất đắc dĩ lên tiếng.

Tứ gia còn chưa kịp làm gì mà nàng đã tỏ vẻ tủi thân trước.

Hắn không khỏi ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Vưu Uyển tội nghiệp nắm một góc bàn, miệng nói: "Giờ thiếp đã là cách cách của gia rồi, sao còn phải làm cái việc hầu thiện chia đồ ăn này nữa? Hóa ra trong mắt gia, thiếp chỉ xứng hầu hạ người khác mà thôi.

Vậy thì làm cách cách còn có ý nghĩa gì, chẳng bằng quay trở lại tiếp tục làm tỳ nữ ở thư phòng cho rồi!"

Nói xong, Vưu Uyển xoay người gọi Thanh Mai đang đứng trong góc: "Thanh Mai, muội chớ có vứt y phục ngày trước của ta đi.

Đợi lát nữa ta thay vào, ngày mai về ở chung phòng với muội."

Nàng nói một thôi một hồi.

Tứ gia còn chưa kịp phản ứng, Vưu Uyển đã tính toán tới việc tiết kiệm ngân lượng hàng tháng để tương lai xuất phủ mua nhà.

"Tích góp chừng chục năm không ăn không tiêu, hai chúng ta cũng có thể mua được một tòa tứ hợp viện ở ngoại thành.

Tới lúc đó ta sẽ cách phủ bối lặc thật xa, nhất định không làm chướng mắt gia đâu."

Thầy nàng càng nói càng thái quá, sắc mặt tứ gia ngày một đen.

Hắn nắm lấy Vưu Uyển đang muốn bỏ đi, thấp giọng trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó! Nàng đã ở đây rồi, ai cho phép nói tới chuyện xuất phủ.

Ngồi yên cho gia, không cần nàng gắp đồ nữa, đã được chưa?"

Vưu Uyển không phục lườm hắn một cái: "Gia cũng chẳng phải là không có tay, thích ăn gì thì tự gắp cái đó, cớ sao phải chờ thiếp tới hầu hạ."

Tứ gia nghẹn lời, một lúc sau mới buồn bực đáp: "Đây là quy củ trong cung, nhiều năm qua gia vẫn làm theo như vậy."

Vưu Uyển nhếch miệng, nhét muỗng vào tay tứ gia, nắm lấy múc một chén canh.

"Gia cũng đã nói đó là quy củ trong cung.

Chúng ta đang ở phủ bối lặc, ở trong nhà, đóng cửa lại dùng cơm thì ai biết được.

Chi bằng gia tự động thủ mà xem, thiếp cam đoan gia nhất định sẽ thấy ngon hơn là khi được người đút cho tận miệng."

Vưu Uyển lại đưa đũa cho tứ gia.

Mắt thấy tứ gia dưới sự xúi giục của Vưu Uyển đang định tự mình gắp đồ, Tô Bồi Thịnh vô cùng sốt ruột, nhịn không được tiến lên.

Chưa đợi Vưu Uyển nói gì, tứ gia đã mở miệng kêu ông lui xuống: "Có việc gia sẽ gọi ngươi, hiện tại cứ lui xuống trước đi."

Vưu Uyển thấy thế, sắc mặt tươi đẹp hẳn lên.

Nàng hiểu rằng làm nũng làm nịu cũng phải có mức độ, bấy giờ mời bắt đầu lấy lòng tứ gia, háo hức giới thiệu cho hắn những món ăn khác: "Món này cũng là do thiếp yêu cầu, là gà xé sợi bảy màu, tươi mát ngon miệng.

Gia mệt nhọc cả ngày, vừa hay dùng chút món chua ngọt khai vị.

Món này là đậu phụ chiên giòn, ngoài giòn trong mềm, lại rưới thêm sốt chao đặc chế.."

Tứ gia đợi nàng thuyết minh hòm hòm mới gắp một đũa gà xé sợi vào trong chén của nàng: "Dùng bữa cũng không yên tĩnh, nàng mau ăn đi."

Vưu Uyển thấy hắn không tức giận mới ngoan ngoãn cười, cúi đầu ăn cơm của mình.

Dùng bữa xong, có tiểu thái giám đưa một ít công vụ không quá cấp bách tới Phù Dung Viện.

Vưu Uyển đương nhiên sẽ không quấy rầy tứ gia, tự mình cầm một tập tranh đi vào nội thất.

Bóng đêm dần buông, đợi đến khi tứ gia giải quyết xong công vụ tiến vào thì cũng đã qua giờ Tuất.

Vưu Uyển sớm đã mệt mỏi, tháo bỏ trâm thoa, một đầu tóc đen rũ xuống sau lưng.

Nàng mặc áo lụa xanh biếc, đang một tay chống cằm ngủ gật bên bàn trang điểm.

Nghe được tiếng bước chân, nàng lập tức ngẩng đầu, thấy tứ gia đang vòng qua bình phong đi tới.

"Gia xong việc rồi?" Vưu Uyển đứng dậy, lọn tóc xõa tung trên vai khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tinh xảo khéo léo.

Nàng còn nhớ quy củ an trí của tứ gia ở thư phòng, biết tứ gia cần tắm gội, bèn hỏi: "Nếu gia muốn tắm thì để thiếp gọi người hầu tới."

Ánh mắt tứ gia thâm trầm nhìn nàng, một tay tóm lấy tiểu cách cách kéo tới trước người: "Không cần, ban nãy sợ quấy rầy tới nàng nên gia đã tắm ở gian ngoài rồi."

Vưu Uyển nghe vậy liền nhẹ nhàng kiễng chân hướng về phía cổ áo tứ gia, cẩn thận hít hà.

Khí tức ấm áp phả vào hầu kết, lại nghe nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trách không được có mùi bồ kết."

Bàn tay khóa bên hông nàng của tứ gia bỗng siết chặt.

Tay kia hắn giơ lên nâng cằm Vưu Uyển, ngón tay mang theo lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh môi đỏ mọng.

Ánh mắt thâm trầm kìm nén khiến Vưu Uyển hoảng hốt.

Nàng hơi hơi tránh đi.

"Đã biết phải làm thế nào chưa?" Tứ gia thấp giọng hỏi bên tai nàng.

Vưu Uyển chần chừ gật đầu, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Chỉ thấy nam nhân trước mắt hô hấp gấp lên.

Nhiệt độ mang theo hương bồ kết sau khi tắm gội trút xuống ---

Vưu Uyển khẩn trương nắm lấy vạt áo hắn, không hiểu sao thắt lưng thấy mềm nhũn.

"Chủ tử gia.." Ngoài bình phong bỗng truyền đến hai tiếng gõ, chỉ nghe giọng Tô Bồi Thịnh run rẩy cất lên.

Vưu Uyển hơi buông tay, chợt đẩy tứ gia ra, yếu ớt co người trên ghế, khuôn mặt đỏ bừng.

Hai tay tứ gia hụt hẫng cừng đờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới xoay người, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Tô Bồi Thịnh! Tốt nhất là ngươi nên có chính sự!"

Tô Bồi Thịnh bên ngoài hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống xin tha: "Cầu chủ tử gia thứ tội.

Là..

là người bên Đông Viện tới báo, tam a ca đột nhiên lên cơn sốt.

Lý trắc phúc tấn cầu chủ tử gia qua xem.

Tình huống của tam a ca rất nguy cấp.

Nô tài không dám giấu giếm ạ."

Lời này vừa ra, hỏa khí khắp người tứ gia cũng lặng xuống, vội hỏi: "Phủ y đã tới chưa? Còn nữa, mau cầm bái thiếp của gia xuất phủ đi mời thái y, tìm người ở gần đây nhất trong nội thành, không thể trì hoãn."

Tứ gia phân phó xong bỗng nhớ tới Vưu Uyển đằng sau, xoay đầu lại muốn nói thì đã thấy nàng đứng dậy giúp hắn chỉnh lý xiêm y.

Tiểu cách cách mở miệng, giọng nói còn vương nét khẩn trương ban nãy: "Thân thể tam a ca quan trọng hơn, gia mau qua xem đi! Thiếp hầu hạ gia thay quần áo."

Tứ gia bắt lấy cổ tay nàng, áy náy nói: "Như vậy thì ủy khuất cho nàng quá."

Vưu Uyển cài lại nút áo cuối cùng cho tứ gia, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được đáp: "Gia đi thăm tam a ca, thiếp sẽ không ủy khuất.

Nhưng gia phải hứa, tuyệt đối không được liếc mắt nhìn người khác dù chỉ một lần, nếu không..

thiếp sẽ ủy khuất đến mất ngủ đấy."

"Đừng nghĩ nhiều, lúc này sao gia có thể mang tâm tư nào khác!"

Vưu Uyển mím chặt cánh môi, quật cường không thèm nhìn lại, chỉ đẩy hắn ra ngoài: "Gia mau đi đi, người bên ngoài đang chờ đó."

Tứ gia bị nàng đẩy ra ngoài bình phong, còn muốn nói gì thì đã thấy Tô Bồi Thịnh vẻ mặt căng thẳng quỳ trên mặt đất.

Đáy lòng hắn buồn phiền, cách bình phong nói với Vưu Uyển một câu: "Ngày mai gia lại qua thăm nàng."

Không thấy người bên trong đáp lại, tứ gia tích tụ trong lòng dẫn theo nô tài rời đi.

Thanh Mai đứng ngoài cổng nhìn tứ gia đi xa, lập tức lẻn vào trong phòng.

Thấy Vưu Uyển đang chải tóc trước gương, mặt nhỏ của nàng nhăn nhó: "Cách cách, phải làm sao bây giờ? Chủ tử gia bị Lý trắc phúc tấn mời đi rồi.

Đáng ra hôm nay chủ tử gia sẽ ở lại Phù Dung Viện."

Vưu Uyển ung dung nhìn nàng qua gương: "Lời này của muội không đúng rồi.

Tứ gia không phải là bị trắc phúc tấn mời đi mà là vì tam a ca sốt cao nên tứ gia mới qua thăm nom."

"Chẳng phải cũng như nhau ư?" Thanh Mai lo lắng không thôi.

"Tứ gia vì tam a ca nên mới rời khỏi Phù Dung Viện, nói lên ngài ấy là người cha tốt.

Nếu ngài ấy còn có thể an tâm ở lại đây thì cũng quá lãnh tình rồi." Nàng không muốn nằm cạnh một kẻ đáng sợ như vậy.

"Yên tâm," Vưu Uyển an ủi Thanh Mai, "Đêm nay tứ gia không có tâm tư làm loại chuyện đó đâu.

Thân thể tam a ca có bệnh, ngài ấy không trách phạt Lý trắc phúc tấn đã là nhân từ."

Thanh Mai bán tín bán nghi, miễn cưỡng yên lòng, hầu hạ Vưu Uyển đã mệt rã rời đi nghỉ.

Tứ gia ra khỏi Phù Dung Viện, thẳng hướng tới Đông Viện.

Vừa bước qua cổng hắn đã nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ bên trong.

Đôi mày cau lại lo lắng, hắn đi vào.

Vừa vào phòng tứ gia đã thấy nhũ mẫu đang ôm tam a ca dỗ dành.

Bé con chưa tới sáu tháng tuổi gân cổ gào khóc, khóe miệng còn thường xuyên rỉ sữa.

Phủ y bên cạnh đang nhắm mắt tinh tế chẩn mạch.

Lý thị mắt hàm lệ quang ngồi một bên, tay cầm khăn nức nở không thôi.

Trông thấy tứ gia, nàng ta liền khóc thành tiếng, run run rẩy rẩy đứng dậy như không vững, muốn tới trước mặt hắn.

Tứ gia quan tâm đứa nhỏ, trực tiếp vòng qua người nàng tới chỗ phủ y: "Mạch tượng của tam a ca như thế nào? Vì sao sốt cao đột ngột?"

Phủ y thu tay lại, cúi đầu đáp: "Bẩm chủ tử gia, lần này tam a ca phát sốt vì ban ngày bỏ ăn, tối lại nhiễm lạnh nên mới bị nhiệt khí xâm lấn, dẫn tới nôn mửa và sốt cao."

"Bỏ ăn, bị cảm lạnh" Tứ gia lặp lại, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một đám nô tài hầu hạ tam a ca, thanh âm giận dữ, "Các ngươi chăm sóc tam a ca như vậy đấy hả!"

Người trong phòng nhất tề quỳ xuống.

Bốn nhũ mẫu của tam a ca vô cùng hoảng sợ.

Ngoại trừ một người đang ôm tam a ca, ba người còn lại không ngừng dập đầu xin tha: "Xin chủ tử gia thứ tội, chúng nô tỳ thực sự không biết ạ.

Giờ uống sữa mỗi ngày của tam a ca đã định sẵn, chúng nô tỳ tuyệt đối không dám để tam a ca bỏ bữa.

Lúc a ca ngủ cũng luôn đóng chặt cửa.

Chúng nô tỳ không biết..

không biết vì sao lại.."

"À, ý các ngươi là gia oan uổng các ngươi, bệnh tình của tam a ca chẳng liên quan gì tới các ngươi hết."

"Không dám không dám, xin chủ tử gia thứ tội."

Lý thị thấy tứ gia nổi giận bèn vội vã lại gần, trong tiếng khóc mang theo oán trách: "Gia cũng chẳng chịu tới thăm tam a ca.

Nó còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ thế này, thiếp thấy tim mình cũng tan nát theo, hận không thể thay nó bị bệnh."

Tứ gia vốn còn thương cảm nàng ta lo lắng cho đứa nhỏ, tính an ủi vài câu, ai ngờ vừa liếc mắt lại thấy Lý thị đến lúc này rồi mà còn tô son điểm phấn, lập tức phẫn nộ không chỗ phát tiết.

Hắn cả giận quát: "Ngươi đi rửa mặt sạch sẽ trước đi rồi hãy quan tâm đứa nhỏ.

Không muốn thêm phiền thì cút!"

Lý thị đang định dùng khăn chấm vài giọt nước mắt, đột nhiên bị tứ gia mắng xối xả, tay nâng lên cũng không được mà buông xuống cũng chẳng xong.

Tứ gia không muốn nói chuyện với nàng ta, trực tiếp phân phó hạ nhân: "Lập tức sai người đi sắc thuốc, để nhũ mẫu uống vào rồi cho tam a ca bú.

Tô Bồi Thịnh, khi nào tam a ca khỏi bệnh, ngươi phái người thẩm vấn đám nô tài thiếu tận tậm này một phen.

Thân thể tam a ca vốn luôn khỏe mạnh, chưa từng đau ốm, gia không tin chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn."

Tô Bồi Thịnh liên tục gật đầu.

Phủ y cũng theo tỳ nữ lui xuống sắc thuốc.

Ở nơi tứ gia không nhìn tới, nhũ mẫu đang ôm tam a ca bị lời nói của tứ gia làm cho sợ run.

Nàng ta len lén nhìn Lý trắc phúc tấn ra chiều khẩn cầu, mà Lý thị thì đã sớm dời mắt.

Qua một lát, nhũ mẫu uống xong thuốc liền cho tam a ca bú thêm một bữa sữa.

Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, hoặc có lẽ do đã khóc mệt, tam a ca cuối cùng cũng rầm rì thiếp đi, chỉ là sắc mặt tái nhợt khiến cho người ta không nỡ nhìn.

Tứ gia tự tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể đứa bé, thấy không còn nóng như trước nữa thì mới yên lòng.

Lý thị thấy bệnh tình tam a ca thuyên chuyển, thần sắc tứ gia cũng tốt hơn, lúc này mới tiến lên nói: "May mà có gia ở đây che chở cho tam a ca, nếu không..

thiếp cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ." Nàng khóc thút thít.

Tứ gia nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi cũng đã là ngạch nương của ba đứa nhỏ rồi.

Nhị a ca năm đó do ngươi chăm sóc chẳng ra gì mà đến giờ vẫn thi thoảng ho khan chóng mặt.

Sao đến cả tam a ca cũng không tận tâm thế này? Nếu còn có lần sau, gia sẽ chuyển nốt tam a ca tới tiền viện.

Lúc đó thì chớ có trách gia tổn thương tình mẫu tử của các ngươi."

Lý thị nghe vậy mặt bỗng trắng bệch, vội vàng xua tay nói: "Đừng, đừng đưa tam a ca đi.

Lần này chỉ là vô ý, thiếp cũng chẳng muốn vậy.

Gia yên tâm, sẽ không có lần sau.

Thiếp nhất định sẽ chiếu cố tốt tam a ca."

Tứ gia trầm giọng nói: "Lần này cũng không hoàn toàn là lỗi ở ngươi.

Hạ nhân thiếu tận tậm, gia sẽ giúp ngươi quản giáo.

Có tiền lệ của nhị a ca, người bên cạnh tam a ca gia phải đích thân quản lý, điều một đám khác tận tâm tận lực tới."

"Gia.." Vừa nghe tứ gia nói muốn đổi nhũ mẫu, Lý thị lập tức luống cuống, "Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, thiếp cam đoan từ nay sẽ quản giáo bọn họ thật tốt.."

Tứ gia nâng tay ngắt lời nàng: "Đêm đã khuya, việc này ngươi không cần quan tâm nữa.

Gia còn phải quay lại tiền viện xử lý công vụ.

Ngươi mau trông chừng tam a ca đi!"

Lý trắc phúc tấn còn muốn níu kéo.

Đêm nay nàng ta hạ quyết tâm giữ tứ gia lại, sao có thể để hắn đi như vậy được!

"Gia, giờ cũng đã muộn.." Lý thị muốn ngăn cản tứ gia đang bước ra cửa, không ngờ lại bị Tô Bồi Thịnh chen vào cản trước người.

"Mời trắc phúc tấn về cho, tam a ca còn cần ngài chiếu cố.

Chủ tử gia bận rộn cả một ngày, lại vì tam a ca mà thức tới nửa đêm.

Nếu không sớm nghỉ ngơi, e là ngày mai không kịp giờ lên triều.

Mong trắc phúc tấn thứ tội."

Tô Bồi Thịnh cũng đã nói đến nước này, Lý trắc phúc tấn còn có thể làm gì được nữa, chỉ đành lom lom nhìn theo tứ gia rời khỏi Đông Viện.

Nàng ta đứng tại chỗ hận không thể xé nát khăn tay.

Tứ gia có thời gian sủng hạnh tiểu yêu tinh mới tới kia, sao lại không có thời gian nghỉ một đêm ở Đông Viện? Huống chi tam a ca còn đang bị sốt!

Lý thị giận dỗi một lát, đang muốn xoay người trở về phòng thì nhũ mẫu ban nãy ôm tam a ca sắc mặt tới nhợt vọt tới.

"Trắc phúc tấn," Nhũ mẫu như đang nhìn cứu tinh nói, "Ngài mau cứu nô tỳ với! Ban ngày nô tỳ vào phòng của tam a ca nhiều hơn hai lần, chưa biết chừng đã bị người nhìn thấy.

Nếu.."

"Nếu cái gì?" Ánh mắt Lý thị tàn nhẫn, hạ giọng nói, "Nếu không phải do ngươi hành sự bất lực, chủ tử gia có thể giận dữ đến vậy ư? Rõ ràng ta chỉ kêu ngươi đút thêm vài lần sữa, ngươi làm thế nào mà lại để cho tam a ca cảm lạnh phát sốt? Nếu tam a ca của ta có mệnh hệ gì, cái mạng nhỏ này của ngươi cũng đừng hòng giữ lại! Còn không mau cút đi!"

Nhũ mẫu vừa nghe Lý thị không định bảo vệ mình, sắc mặt nháy mắt xám trắng, miệng thì thào cầu khẩn: "Trắc phúc tấn..

Trắc phúc tấn.."

Lý thị thờ ơ, đẩy nhũ mẫu qua một bên rồi trực tiếp đi vào phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện tối qua đã như mọc chân mà truyền khắp hậu viện.

Triệu ma ma vẻ mặt có chút hả hê đi vào chính viện, đem đầu đuôi sự việc kể lại bên tai phúc tấn.

Sau khi phúc tấn nghe xong cũng không lấy làm ngạc nhiên: "Nhiều năm như vậy rồi mà Lý thị vẫn chỉ có mấy thủ đoạn kia.

Nuôi hỏng một nhị a ca, giờ lại còn muốn lấy tam a ca ra làm bè, hẳn là đoán chắc chủ tử gia sẽ thương con sốt ruột đây mà.

Đứa nhỏ đầu thai vào bụng nàng cũng thật là nghiệp chướng."

"Phúc tấn nói phải, nô tài xem Vưu cách cách kia cũng chẳng có gì lợi hại.

Lý trắc phúc tấn chỉ một câu đã mời được tứ gia đi.

Đó chính là đêm đầu tiên nàng được sủng hạnh sau khi nhập phủ đấy."

Phúc tấn cười cười: "Chẳng lẽ nàng còn dám ngăn cản tứ gia tới thăm tam a ca chắc? Cũng chỉ là một tiểu cách cách mà thôi, về sau còn chưa biết thế nào, sao có thể so sánh với con trai ruột thịt của chủ tử gia?"

"Vậy theo như lời phúc tấn thì vị Vưu cách cách này cũng rất biết tiến thối đúng mực."

Phúc tấn lắc đầu: "Hiện tại mới vào phủ thì có thể nhìn ra cái gì chứ? Cứ chờ xem, nếu nàng cũng an phận thủ lễ giống Cảnh thị, Nữu Hỗ Lộc thị, lại có sự sủng ái của tứ gia thì phủ bối lặc này rồi sẽ có một vị trí cho nàng nương thân.

Cứ để Lý thị đấu với nàng ta đi thôi, chúng ta sẽ không quang minh chính đại nhúng tay vào."

"Dạ." Triệu ma ma sâu sắc lĩnh hội.

Lúc Vưu Uyển đang dùng bữa sáng thì nghe được tin tối qua sau khi ghé thăm tam a ca, tứ gia đã quay trở lại tiền viện.

Nàng gắp một miếng bánh váng đậu, nháy mắt với Thanh Mai bên cạnh: "Muội xem, ta nói không sai chứ? Chủ tử gia còn chưa cầm thú tới mức ấy."

Vưu Uyển cắn bánh ra một cái khe nhỏ, lẩm bẩm: "Cũng chỉ tốt hơn cầm thú có tí tẹo thôi."

Lời này khiến Thanh Mai sợ hãi vội che miệng nàng: "Cách cách tốt của muội ơi, sao ngài có thể nói như vậy về tứ gia chứ? Nếu bị người ngoài nghe được thì phải làm sao?"

Vưu Uyển che miệng, cười híp mắt: "Ta nói lời thật mà thôi.

Muội yên tâm, ta cũng đâu có ngốc, sẽ không lỡ lời ở bên ngoài."

Thanh Mai bất an quan sát trái phải, lại nhìn ra ngoài phòng, không thấy ai nghe lén mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau lần tam a ca sinh bệnh ấy, Vưu Uyển chưa gặp lại tứ gia.

Dư Vĩnh Dịch lén lút tới tiền viện hỏi thăm, trở về bẩm báo với Vưu Uyển rằng gần đây triều đình đang thuận theo ý Trời mà an trí nạn dân từ Hà Gian.

Mỗi ngày tứ gia đều phải bận rộn tới tận khuya mới hồi phủ, còn có mấy hôm phải ra ngoài thành.

Vưu Uyển thưởng cho Dư Vĩnh Dịch hai khối bạc vụn: "Lần này niệm tình ngươi suy nghĩ cho ta nên ta rộng lượng.

Về sau không cho phép ngươi tới tiền viện hỏi thăm tin tức nữa.

Chuyện của chủ tử gia không phải là chuyện mà Phù Dung Viện có thể nghe ngóng."

Dư Vĩnh Dịch được thưởng vốn đang rất vui vẻ, nghe được câu sau của Vưu Uyển mới ý thức được mình đã phạm phải đại sai, vội vã quỳ xuống dập đầu, trong miệng liên tục xin tha.

"Được rồi," Vưu Uyển gọi cậu ta dậy, "Cơ linh lanh trí là chuyện tốt nhưng muốn sinh tồn ở hậu viện này, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, thứ không nên nghe thì đừng nghe.

Sau này mà còn bất cẩn thì đừng trách ta phạt ngươi."

"Nô tài đã hiểu, nô tài cẩn tuân lời cách cách dạy bảo.

Sau này nhất định cẩn thận, tuyệt đối không giở trò khôn vặt nữa." Khuôn mặt Dư Vĩnh Dịch căng chặt, vô cùng nghiêm túc đáp lại.

"Biết sai mà sửa là tốt.

Phù Dung Viện còn phải dựa vào đám người các ngươi, không được để người khác bắt được thóp."

"Nhưng mà cách cách.." Biểu tình Dư Vĩnh Dịch bỗng rối rắm, nghĩ ngợi một lát cuối cùng vẫn nói ra, "Chỉ vì chủ tử gia không ghé thăm cách cách mà hiện tại trong phủ đều đồn rằng..

đồn rằng.."

Vưu Uyển buồn cười: "Đồn cái gì? Đồn ta vừa vào phủ đã thất sủng à? Đồn chủ tử gia đã quên mất ta rồi?"

Dư Vĩnh Dịch gian nan gật đầu.

"Yên tâm đi! Chủ tử nhà ngươi còn chưa đến mức thiếu tự tin vậy đâu." Khóe miệng Vưu Uyển hơi cong lên, "Nam nhân ấy mà, chỉ cần chưa ăn vào trong bụng thì vẫn chưa chán được."

Thân là một nửa nam nhân, Dư Vĩnh Dịch không rõ ý cách cách nhà mình lắm.

Tới tận ba, bốn ngày sau trông thấy Tô đại công công vẻ mặt tươi cười đầy nếp nhăn trước cửa Phù Dung Viện, cậu ta mới vỡ lẽ.

"Thỉnh an Vưu cách cách, Vưu cách cách cát tường.

Chủ tử gia đặc biệt phái nô tài trở về mời cách cách tới thôn trang suối nước nóng ngoài ngoại ô chơi ạ."

"Thôn trang suối nước nóng ở ngoại ô à?"

"Là Hoàng trang của chủ tử gia, sau núi có một mảnh rừng phong.

Giờ đúng là thời điểm lý tưởng để ngắm lá phong đấy ạ.

Chủ tử gia đang đợi cách cách ở thôn trang.

Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ ngoài cổng sau rồi ạ."

Vưu Uyển vừa nghe liền biết mình không thể không đi, bèn cười nói với Tô Bồi Thịnh: "Phiền công công chờ cho một lát, ta còn muốn sai người hầu thu thập mấy thứ."

Thanh Mai động tác nhanh nhẹn, lập tức an bài Kim Trản và Đan Nhã chuẩn bị hành lý cho Vưu Uyển, xếp hết đồ đạc thường dùng lên.

Khố phòng của Vưu Uyển trước giờ đều do nàng quản lý.

Thanh Mai muốn đi nhìn xem còn có gì cần mang theo.

Chợt thấy cách cách vẫy tay với nàng, Thanh Mai bèn cung kính đưa lỗ tai qua, mấy giây sau mặt bỗng đỏ bừng cả lên.

Nàng thẹn thùng khó nói: "Loại..

loại đồ vật này sao có thể mặc lên người ạ?"

Vưu Uyển nháy đôi mắt to trong trẻo, giọng nói ngây thơ chân thành: "Có gì mà không thể mặc, đây chính là thứ ta cố ý bảo Kim Trản các nàng gấp gáp chế tạo.

Ngày thường không mặc được thì cũng thôi.

Hiện tại đi ngâm suối nước nóng, không chơi chút kích thích sao được? Vừa đúng dịp mà."

"Đi mau đi mau, Thanh Mai tốt của ta, muội cứ nghe ta đi!" Vưu Uyển đẩy Thanh Mai về phía nội thất.

Thanh Mai mặt đỏ bừng đem đồ vật Vưu Uyển muốn mang giấu xuống tít tận dưới cùng của rương hành lý.

Thời điểm xuất phát, Dư Vĩnh Dịch hỗ trợ bưng bê phát hiện Thanh Mai còn cất kỹ dược liệu vào trong một hộp gỗ.

"Thanh Mai tỷ tỷ, thân thể chủ tử khỏe mạnh, tỷ mang theo nhiều dược liệu như vậy làm chi?"

Thanh Mai một lời khó nói hết: "Đây không phải là đồ chuẩn bị cho chủ tử."

"Vậy thì là cho ai? Chúng ta là hạ nhân, không thể sử dụng đồ đạc trong phân lệ của chủ tử được đâu.

Thanh Mai tỷ tỷ mau mau trả về, chớ để người ngoài nhìn thấy."

Thanh Mai khóc không ra nước mắt.

Nàng có thể nói rằng những thứ này là chuẩn bị cho chủ tử gia ư? Dựa vào cái "kích thích" kia của cách cách, nàng e là tới lúc đó chủ tử gia hăng quá chịu không nổi, vậy thì cũng quá là mất mặt rồi..