"Sao ngài lại giả vờ ngủ?" Nàng xấu hổ đến nỗi khuôn mặt như bốc cháy, vô lực vươn tay muốn đẩy tứ gia.

"Gia đã nói là không say rồi mà nàng lại không tin, cứ bắt gia phải ngủ.

Ngủ rồi nàng lại giận dỗi, thật là khó hầu hạ." Tứ gia cúi đầu khẽ cười bên tai nàng, "May mà ta không ngủ, nếu không..

sao biết nàng ghi nhớ kỹ lời gia nói như thế?"

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Hương rượu dần dần nồng đậm, cùng với hương thơm ấm áp ngọt ngào, trong không gian giường chiếu nhỏ hẹp lại càng thêm dây dưa mờ ám.

Tứ gia cúi đầu khẽ ngửi, bỗng cảm thấy rượu chưa làm người say mà người đã tự say: "Uyển Uyển chớ sốt ruột.

Từ trước tới nay gia luôn nói lời giữ lời.

Chiều nay nàng cứ ngoan ngoãn, tới chạng vạng nhất định sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa."

Người trong lòng mềm mại tinh tế.

Cách một lớp y phục mùa hè mỏng manh, bàn tay đang siết lấy eo nhỏ dường như có thể chạm tới da thịt mịn màng trơn nhẵn.

Tứ gia không khỏi tham luyến mà dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ.

Người trong lòng lại như bị dọa sợ, đột ngột lùi về phía sau.

"Đừng nhúc nhích." Tứ gia ôm người lại, "Chẳng phải nàng có thói quen ngủ trưa hay sao, hẳn lúc này đã mệt nhọc rồi nhỉ? Đi nghỉ trưa với gia."

Vưu Uyển lén dùng sức bẻ tay tứ gia ra.

Một nửa gương mặt đều giấu dưới chăn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm tứ gia: "Không cho phép gia làm chuyện xấu."

Tứ gia bỗng nở nụ cười: "Chuyện xấu gì cơ?"

"Gia hiểu ý ta mà, đừng có giả ngốc." Khuôn mặt nhỏ của Vưu Uyển đỏ bừng lên.

Nàng dùng bao nhiêu sức cũng không thể di dời cánh tay của tứ gia, rất sợ tứ gia đột nhiên muốn làm gì đó.

Tới lúc ấy, nàng thực sự là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

"Hiện tại gia chỉ muốn ôm nàng ngủ mà thôi.

Nếu nàng cứ tiếp tục lộn xộn thì gia không bảo đảm sẽ phát sinh cái gì đâu." Trong đôi mắt đen của tứ gia lộ ý trêu ghẹo.

Hắn buồn cười nhìn Vưu Uyển bỗng chốc đình chỉ động tác, tứ chi cứng đờ nằm thẳng đuột trên giường.

"Thế mới ngoan chứ." Tứ gia ngồi dậy, động thủ cởi giày thêu của Vưu Uyển, lại nâng tay cởi nút ngoại bào cho nàng.

Vưu Uyển khẩn trương muốn đè tay hắn lại thì bị tứ gia nạt một tiếng: "Không được nhúc nhích, nếu không gia sẽ.."

Vưu Uyển lập tức thu tay lại.

Đây vẫn là lần đầu tiên tứ gia đích thân cởi bỏ xiêm áo của nữ tử.

Mất một phen công phu hắn mới đem Vưu Uyển lột sạch chỉ còn nội y.

Nàng mắc cỡ đến nỗi từ gò má tới cần cổ đều nhiễm một màu hồng nhạt.

Tứ gia không dấu vết hít sâu một hơi, kéo chăn mỏng đắp lên eo nàng, nói: "Ngủ đi."

Mắt không thấy tâm không phiền, hiện tại còn chưa thể ăn nàng vào bụng, hắn ôm một chút cho đỡ ngứa ngáy vậy.

Tứ gia bực mình nhắm nghiền hai mắt.

Vưu Uyển trông thấy hành động này của tứ gia, có vẻ thực sự không định làm gì với mình thì tảng đá treo trong lòng mới hạ xuống nửa tấc.

Tuy biết bản thân trốn không thoát nhưng nếu hiện tại mà thực sự tới công chuyện thì cũng quá nhanh rồi.

Nàng chưa tiếp thu được.

Vưu Uyển cảm giác bàn tay tứ gia vẫn còn đặt trên bụng, nhiệt độ ấm áp khiến cho nàng vô cùng thoải mái.

Thần kinh căng thẳng cũng chùng xuống, cơn buồn ngủ nháy mắt bao trùm ý thức.

Trong lúc mơ màng nàng lại nghe tiếng tứ gia hỏi: "Mấy hôm nay có chịu uống thuốc đúng giờ không đó?"

Vưu Uyển cau mày, vùi lỗ tai vào ngực tứ gia như thể chê hắn ầm ĩ, mơ hồ đáp: "Có uống, đắng lắm luôn."

Tứ gia trấn an vỗ nhẹ nàng.

Đôi con ngươi đen lại chằm chằm nhìn lên màn giường, mơ hồ mang theo lãnh ý.

Vết thương trên hông Vưu Uyển quả thực đã khỏi nhưng còn cần điều dưỡng cho thật tốt, nếu không sau này sẽ vô cùng gian nan về đường con cái.

Trong lúc dùng thuốc không thể hành phòng.

Tứ gia còn chưa tới mức bất kham như vậy mà muốn Vưu Uyển ngay tại thời điểm này.

Trải qua chuyện này cũng cho hắn một lời cảnh tỉnh.

Ở tiền viện có tai mắt do người ở hậu viện cài cắm.

Sau khi hồi phủ hắn phải cho Tô Bồi Thịnh đi tra xét thật kỹ mới được.

Về sau an bài nô tài cho Vưu Uyển cũng cần lưu ý, không thể để kẻ gian thừa cơ lợi dụng.

Đám người ở hậu viện rốt cuộc phức tạp hơn những gì hắn nghĩ nhiều lắm.

Chạng vạng, tứ gia quả thực không nuốt lời, dẫn Vưu Uyển tới mã tràng.

Có không ít nữ tử tham gia thu tiễn nên trong mã tràng cũng có sẵn loại ngựa thích hợp cho các nàng cưỡi, còn có cả ngựa con dành cho các tiểu a ca, tiểu cách cách.

Vưu Uyển vốn hứng thú bừng bừng, nhưng thấy tứ gia dắt một con ngựa chỉ cao tới bả vai nàng tới thì bỗng mất hết cả hứng.

"Ngựa này lùn quá đi?" Vưu Uyển không muốn cưỡi.

Nàng chỉ vào một con ngựa khác trong chuồng.

"Ta muốn thử con này cơ."

Bên kia đều là tuấn mã cao lớn uy mãnh.

Tứ gia liếc nhìn tay chân mảnh mai của nàng, không trực tiếp giội nước lã mà chỉ nói: "Nàng chưa biết cưỡi, e là không thể khống chế được tuấn mã như vậy."

"Nhưng cưỡi ngựa lùn chẳng có ý nghĩa gì cả, còn chẳng nhanh bằng ta tự chạy." Vưu Uyển mím môi, vẻ mặt rất không tình nguyện, "Ta chỉ muốn thử xem cảm giác giục ngựa như bay trên thảo nguyên là như thế nào thôi mà."

Mấy ngày nay xem các hoàng tử và tướng sĩ đi săn thú, nàng cũng muốn được trải nghiệm nhưng căn bản là không có cơ hội.

Tứ gia nhíu mày nhìn nàng một lát, cuối cùng vẫn đưa dây cương cho hạ nhân, đồng thời phân phó: "Dắt Kình Phong của gia tới đây."

Vưu Uyển vừa nghe cái tên này liền biết nhất định là một con bảo mã.

Đợi tới khi Kình Phong được dắt tới thì quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng.

Tuấn mã màu đen cao lớn nâng hai chân trước.

Lông bờm thật dài xõa tung dưới ánh mặt trời.

Đường nét thân thể lưu loát hoàn mỹ.

Lồng ngực dày rộng, tứ chi thon dài mà mạnh mẽ.

Hai tròng mắt nhìn về phía Vưu Uyển dường như còn mang theo sự coi thường nhè nhẹ.

Vưu Uyển vừa nhìn đã thấy hứng khởi: "Ta muốn cưỡi con này."

Tứ gia không thể làm gì khác ngoài gật khẽ một cái.

Động tác lên ngựa của hắn nhanh nhẹn mà ưu nhã, ở trên lưng ngựa hơi cúi người, vươn tay về phía Vưu Uyển: "Lên đây."

Vưu Uyển biết một mình mình khẳng định không thể thuần phục được Kình Phong nhưng có tứ gia ở đây thì không cần sợ.

Nàng yên tâm nắm lấy tay tứ gia.

Sau một khắc đất trời ngả nghiêng, còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã được tứ gia kéo lên lưng ngựa.

Vừa mới ngồi vững, Kình Phong đã vọt ra ngoài như một tia chớp.

"..

Nhanh quá!" Vưu Uyển cảm thấy bên tai đều là tiếng gió gào thét.

Doanh địa bị bỏ tít lại đằng sau, xung quanh toàn là cỏ xanh đang phiêu đãng theo gió.

Vưu Uyển bị ngựa lắc lư làm cho khó chịu, vội nắm chặt lấy ống tay áo của tứ gia.

"Sợ à?" Tứ gia trêu ghẹo bên tai nàng.

"Không sợ.

Gia có thể chạy nhanh hơn chút nữa." Vưu Uyển không chịu nhận thua mà ngạo nghễ liếc hắn một cái.

Khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, trương dương mà quật cường.

Tứ gia không biết bị chọc trúng chỗ nào, hai mắt đong đầy tiếu ý.

Hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, tốc độ của Kình Phong liền nhanh hơn một chút, tựa như một cơn gió mạnh lao vun vút trên thảo nguyên.

Chạng vạng, sắc trời dần dần nhuộm đẫm một mảnh nắng chiều.

Những áng mấy ửng hồng phiêu đãng nơi chân trời.

Ánh chiều tà mờ ảo như bụi phấn màu hoàng kim trải trên thảo nguyên.

"Chúng ta đi đâu đây?" Vưu Uyển thấy doanh trại ngày càng xa, chớp mắt đã biến thành một điểm trắng nhỏ.

"Sắp tới rồi." Tứ gia nói.

Kình Phong lại chạy thêm một hồi thì bị tứ gia kéo dây cương, tốc độ dần chậm lại, dừng chân bên cạnh một con suối nhỏ.

Đợi Vưu Uyển thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nhãn tình nàng không khỏi sáng lên.

Trên thảo nguyên xanh cỏ tựa tấm nệm êm là một dòng suối nhỏ hẹp quanh co uốn lượn, dưới nắng chiều lấp lánh những gợn sóng lăn tăn.

Phóng mắt nhìn thoạt trông như một dải đai lưng trong suốt được ánh sáng nhuộm màu đỏ tươi.

"Thật là đẹp.." Vưu Uyển thở dài nói, vội dàng gạt tay tứ gia muốn xuống ngựa.

Tứ gia sợ nàng bị ngã, vội vàng xuống ngựa trước rồi mới ôm Vưu Uyển xuống.

Vưu Uyển chân vừa chạm đất liền chạy tới bên bờ sông.

Giương mắt nhìn nước trong thấy đáy, ven bờ là hoa dại nho nhỏ màu sắc sặc sỡ, rải rác thành những đốm li ti lẫn trong bụi cỏ.

"Đây là một nhánh của sông Nhu Thủy," Tứ gia đi tới bên cạnh nàng, "Chạng vạng là lúc ánh chiều tà thấp thoáng, dòng nước lại quanh co uyển chuyển, cũng có thể coi là một cảnh đẹp chốn thảo nguyên này."

Bãi săn Mộc Lan cỏ xanh đầy đất, nhìn mãi đã sớm ngán.

Mấy hôm nay tứ gia nói bóng nói gió trước mặt thập tứ gia mãi mới hỏi thăm được chỗ này.

Nhìn dáng vẻ Vưu Uyển, hẳn là rất thích thú!

Tứ gia chắp tay nhìn Vưu Uyển chạy tới chạy lui bên bờ sông, một khắc cũng không thể ngừng nghỉ.

Với cái tính ham chơi này của Vưu Uyển, nhốt mình trong lều bảy, tám ngày quả thực là làm khó cho nàng.

Rõ ràng trông rất mềm mại an tĩnh, nhưng chung đụng lâu tứ gia mới biết Vưu Uyển so với bất cứ ai khác còn hoạt bát hơn, không biết ngày còn ở nhà đã được nuông chiều tới cỡ nào.

Vưu Uyển lượn lờ hai vòng, ngắt hai cành hoa dại tết thành một chiếc vòng tay.

Nàng vui vẻ nhìn ngắm một hồi lâu, còn giơ cổ tay ra trước mặt tứ gia để khoe khoang.

Tứ gia nhìn chằm chằm vòng hoa sặc sỡ một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một câu khen ngợi: "Phối màu rất táo bạo, dã thú mười phần."

Vưu Uyển lại tiếp tục hái hoa, không thèm quay đầu lại mà nói: "Ta sẽ hái thêm một ít mang về ngắm."

Tứ gia nghĩ tới mấy chiếc bình cổ dài nung bằng sứ trắng trong lều, lại tưởng tượng cái cảnh chúng bị cắm vào đám hoa dại này, chợt thấy không đành lòng nhìn thẳng, không khỏi trầm mặc hồi lâu.

Sắc trời tối dần.

Tứ gia ôm lấy Vưu Uyển cưỡi ngựa trở về doanh địa.

Bốn phía quanh bãi săn đã đốt đèn.

Thị vệ tuần tra qua lại như con thoi.

Vừa trở về chưa được bao lâu đã thấy một người nam nhân từ phía trước đi tới, cười ranh mãnh với tứ gia trên lưng ngựa.

"Tứ ca đi đâu về đấy? Khó trách buổi chiều đệ và thập tam ca không tìm được huynh, thì ra là tứ ca dẫn theo mỹ nhân cùng đi du ngoạn!"

Vưu Uyển biết thập tứ gia đang trêu mình.

Khuôn mặt đỏ hồng, muốn xuống ngựa thỉnh an thập tứ gia.

Nhưng nàng chưa từng học cưỡi ngựa bài bản.

Tứ gia lo lắng liền ôm nàng xuống ngay trước mặt thập tứ gia, lại chọc cho thập tứ gia phải tấm tắc hai tiếng.

Tứ gia lạnh lùng liếc hắn.

Thập tứ gia lập tức thu liễm thần sắc, che miệng ho khan.

"Tìm ta có chuyện gì?" Tứ gia đạm thanh hỏi.

Thập tứ gia nháy mắt với hắn.

Tứ gia lập tức mình bạch bèn nhìn Vưu Uyển nói: "Chờ ở đây một lát, gia đi rồi sẽ trở lại ngay."

Vưu Uyển đương nhiên biết tứ gia không muốn nàng ở bên cạnh nghe liền ngoan ngoãn gật đầu, cầm dây cương của Kình Phong đứng chờ tại chỗ.

Tứ gia theo thập tứ gia đi xa.

Bóng đêm hôn ám, Vưu Uyển chỉ có thể mơ hồ trông thấy đường nét thân hình của hai người.

Hai vị gia chuyện trò hồi lâu vẫn chưa thấy về.

Vưu Uyển nhàm chán vuốt ve Kình Phong đứng bên cạnh.

Đằng trước bỗng truyền đến một giọng nam hơi phù phiếm: "Người phía trước, ngươi là người nhà ai?"

Vưu Uyển theo tiếng nhìn lại, còn chưa kịp ngẩng đầu đã thấy tiểu thái giám mang theo đèn lồng, rọi sáng một góc áo bào vàng óng của người nọ.

Nàng cả kinh quỳ gối: "Nô tỳ ra mắt Thái tử gia, thỉnh an Thái tử gia."

Thái tử tiến về phía trước mấy bước, trông thấy Kình Phong bên cạnh Vưu Uyển, giọng nói mang theo chút kinh ngạc: "Ngươi là người bên cạnh lão tứ?"

Vưu Uyển cúi đầu: "Bẩm Thái tử gia, nô tỳ là thị nữ bên người tứ gia."

Nàng nghe tiếng Thái tử cười khẽ: "Khó trách ngươi dám lôi kéo Kình Phong.

Nó lại còn rất nghe lời ngươi."

Vưu Uyển chỉ đáp: "Nô tỳ chỉ nghe theo căn dặn của chủ tử gia, ở đây trông Kình Phong thôi ạ."

"Sao vẫn cúi đầu thế?" Ánh mắt Thái tử nhìn về phía Vưu Uyển, "Từ bao giờ người bên cạnh lão tứ lại dễ xấu hổ như vậy? Ngẩng đầu lên cho Cô xem."

Vưu Uyển thầm hít một hơi, lòng bàn tay đang siết chặt ống tay áo đã toát ra mồ hôi lạnh.

Thái tử này sao sớm không tới, trễ không tới, hết lần này tới lần khác nhằm lúc tứ gia không ở đây mà bắt được nàng? Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu tỳ nữ, có đáng để Thái tử gia phải nhìn nhiều thêm mấy lần không, hay là y có ý đồ khác?

Tuy trong lòng Vưu Uyển ngay cả tâm tư muốn tự đào mồ chôn mình cũng có nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Thái tử, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt chỉ rơi trên mặt đất phía trước, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ ngu dốt, xin Thái tử gia thứ tội."

Tiểu thái giám bên người Thái tử rất có ánh mắt mà giơ cao đèn lồng.

Tục ngữ nói dưới đèn xem mỹ nhân.

Ánh đèn hơi đỏ ánh lên khuôn mặt Vưu Uyển, càng khiến nàng thêm mặt mày như vẽ, da thịt như ngọc.

Nhãn thần Thái tử trầm xuống.

Ban nãy trong bóng đêm chỉ cảm thấy thị nữ này dáng điệu thướt tha, không ngờ khi nhìn kỹ mới phát hiện lại là tuyệt sắc hiếm có chốn nhân gian.

Y quan sát Vưu Uyển vài lần, đang muốn mở miệng thì bỗng có người đứng trước mặt Vưu Uyển, chặn lại ánh mắt của Thái tử.

Vưu Uyển ngước lên, hóa ra là tứ gia đã trở lại.

Nàng nhất thời thở phào một hơi, vội vã rụt về phía sau tứ gia.

Tứ gia không dấu vết vỗ nhẹ nàng, sau đó hành lễ với Thái tử: "Dận Chân thỉnh an Thái tử.

Thái tử tới chỗ thần đệ là có việc gì cần phân phó ư?"

Thập tứ gia theo sau tứ gia, cũng thỉnh an Thái tử.

Trướng bồng của Thái tử dựng ngay đằng sau Ngự trướng, không cùng chỗ với đám a ca bọn họ.

"Cô thấy trưa nay đệ say rượu rời đi trước nên muốn tới thăm xem đệ đã tỉnh chưa, cẩn thận chớ để thương hại tới thân thể."

"Đa tạ Thái tử quan tâm, thần đệ không sao." Tứ gia đạm thanh đáp.

Thập tứ gia lén đảo mắt.

Người ta rời tiệc đã ba, bốn canh giờ, dù có uống bao nhiêu đi nữa thì lúc này cũng phải thanh tỉnh rồi, Thái tử còn chạy tới giả vờ quan tâm làm chi!

Thái tử cười vỗ vai tứ gia, ra vẻ như quan hệ rất tốt: "Hiện tại còn sớm.

Hai người các đệ tới chỗ Cô ngồi một lát.

Săn bắn mấy hôm nay cũng chưa có thời gian rảnh rỗi tâm sự cùng các huynh đệ."

Thái tử đã mời, tứ gia và thập tứ gia sao có thể thoái thác, đương nhiên phải đi theo.

Huống hồ tứ gia suy nghĩ một chút cũng biết vì sao Thái tử làm vậy.

Có lẽ hành động rời tiệc lúc trưa của hắn khiến cho Thái tử bất mãn.

Thái tử muốn cảnh cáo hắn chớ nên sinh ra ý niệm xa cách.

Tứ gia nháy mắt ra hiệu cho Vưu Uyển.

Vưu Uyển chờ bọn họ đi xa, lập tức nắm Kình Phòng trở lại lều của mình, không dám la cà bên ngoài dù chỉ một khắc nào nữa.

Đợi Kình Phong được thái giám đưa đi, Vưu Uyển tựa như mất hồn, ngồi lặng trên giường nhỏ.

Thanh Mai tiến vào thấy sắc mặt nàng trắng bệch, dáng vẻ thất thần liền sốt ruột, vội vàng chạy tới trước mặt Vưu Uyển, hỏi: "Vưu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Vưu Uyển được nàng ôm lấy, mất một lúc lâu mới tỉnh hồn, hai mắt khẽ động: "Ban nãy ta đụng phải Thái tử, có hơi sợ."

Thái tử đối với Thanh Mai mà nói là nhân vật trong truyền thuyết.

Nàng nghe đồn vị Thái tử này văn võ song toàn, tao nhã khiêm tốn.

Nhưng vốn là cung nhân bị phạt xuất cung vào thời điểm cuối năm ngoái, nàng cũng biết có một cung nữ ở cục điểm tâm do va chạm phải Thái tử mà đã bị xử tử ngay tại chỗ.

Cho nên trong mắt Thanh Mai, Thái tử cũng chẳng phải dạng tốt lành gì cho cam.

Thanh Mai ngẫm lại đã thấy đáng sợ, vỗ nhẹ lưng Vưu Uyển an ủi: "Vưu tỷ tỷ đừng sợ.

Có chủ tử gia ở đây, ngài ấy sẽ che chở cho tỷ.

Chúng ta là nô tỳ của phủ tứ bối lặc, không thuộc quyền quản lý của Thái tử."

Vưu Uyển ngưng thần, miễn cưỡng đè ép lo lắng trong lòng.

Đúng, nàng là thị nữ của tứ gia, có gì mà phải sợ? Đời này có lẽ cũng chỉ gặp phải Thái tử một lần này thôi, về sau sẽ không tái kiến nữa.

Thái tử gia chắc sẽ không để ý tới tiểu thị nữ là nàng đâu nhỉ?

Qua giờ Tỵ, tứ gia lạnh mặt trở về, Vưu Uyển cố nén cơn buồn ngủ, mơ màng đi lấy y phục tắm rửa và đồ dùng hàng ngày cho hắn.

Truyện Xuyên Nhanh

Sau khi tứ gia tắm rửa xong thì ngồi dựa vào trên ghế, cầm quyển sách trong tay.

Vưu Uyển thấy hắn chưa có ý muốn đi ngủ, bèn thắp thêm hai ngọn đèn.

Thanh âm tí tách của bấc đèn làm kinh động tới tứ gia.

Hắn ngẩng đầu lên.

Vưu Uyển vội vàng giải thích: "Vừa rồi thấy đèn mờ quá không tốt cho mắt nên ta thắp thêm hai ngọn.

Gia cứ tiếp tục đọc sách đi!"

Tứ gia nhìn Vưu Uyển bên đèn, có lẽ do đang muốn lên giường nghỉ ngơi nên trên người chỉ mặc nội y màu xanh.

Tóc dài đen nhánh tán loạn phía sau.

Cặp mắt thu thủy như đào xuân.

Vòng eo tinh tế tựa liễu rủ.

Chỉ một động tác cắt nến đơn giản cũng mang theo một phen phong tình.

Thảo nào ban nãy Thái tử gia ngỏ ý muốn có Vưu Uyển.

Tứ gia hơi nhíu mày.

Lòng hắn minh bạch, hai năm qua trên phương diện nữ sắc, Thái tử ngày càng hoang đường.

Mở miệng đòi Vưu Uyển cũng chỉ là nhất thời nảy lòng tham.

Dựa theo tác phong của Thái tử, e là sau khi chơi đùa chán sẽ bỏ mặc tại bãi săn.

Đương nhiên tứ gia sẽ không đáp ứng.

Vưu Uyển là người mà hắn đã sớm nhìn trúng, sao có thể tặng cho người khác được!

Không khỉ không đáp ứng, hắn còn khuyên nhủ Thái tử một phen, bày ra dáng vẻ trung thần, cuối cùng mang theo một thân bực bội trở về.

Hơn nửa đêm mất ngủ, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi đọc sách.

Nhưng hắn lại không thể phát tiết với Vưu Uyển.

Chung quy việc này cũng không phải là lỗi của nàng, chẳng lẽ còn muốn trách nàng quá đỗi xinh đẹp ư?

Mà nếu Vưu uyển không xinh đẹp thì sao mình có thể không nỡ buông tay? Tứ gia thù dai rốt cuộc vẫn ghi nợ chuyện này lên đầu Thái tử.

Tứ gia nhìn Vưu Uyển, không xem nổi sách nữa, lại ngầm có ý muốn trêu chọc nàng.

"Ban nãy, Thái tử gia nói muốn điều nàng tới bên cạnh huynh ấy làm cung nữ hầu trà." Tứ gia không nhanh không chậm lên tiếng.

Trong lều chỉ có hai người bọn họ, lời này rõ ràng có ý chỉ Vưu Uyển.

Vưu Uyển ngẩn ra, buông bấc đèn xoay người hỏi: "Gia đang đùa ta đấy à?"

Biểu tình tứ gia không đổi, ánh mắt nặng nề nhìn nàng.

Vưu Uyển biết lời này không giả, nhưng có tứ gia ở đây nên nàng cũng không quá lo lắng: "Dù có là thế thật thì ngài cũng sẽ không đáp ứng đâu."

Tứ gia dựa vào trên ghế, trong mắt mang theo mấy phần kinh ngạc: "Thái tử đã ra lệnh, gia nhà nàng dám vi phạm chắc? Huynh ấy thực lòng muốn có được nàng, gia cũng không tiện ngăn cản."

Vưu Uyển bỗng sững người, qua một hồi lâu mới hiểu được ý của tứ gia.

Tứ gia đây là muốn tặng nàng cho Thái tử?

Sao có thể? Nhất định là nàng nghe lầm rồi.

"Ta không tin." Đôi mắt Vưu Uyển bỗng chốc lấp lánh ánh nước, "Gia đừng đùa ta, ta sẽ không tin đâu."

"Sao lại là đùa nàng? Hầu hạ Thái tử chẳng tốt hơn so với hầu hạ bối lặc gia ta đây ư?" Tứ gia nhẹ nhàng chuyển động mấy ngón tay, khí định thần nhàn nói, "Ngày mai nàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị.."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị tiểu tỳ nữ nhào vào lòng che miệng.

"Không cho gia nói nữa, ta không nghe đâu." Hai mắt Vưu Uyển đỏ ngầu, phản kháng một cách yếu ớt, "Không phải gia nói muốn nạp ta ư? Sao quay đầu đã tặng ta cho người khác rồi.

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, gia muốn lật lọng à?"

Vưu Uyển nói xong, nước mắt liền ào ào rơi xuống.

Đi theo tứ gia nàng còn có hy vọng trải qua cuộc sống an ổn.

Nếu bị đưa tới bên người Thái tử, chỉ sợ tính mạng còn không giữ nổi, chẳng bằng trực tiếp chết đi cho xong!

Tứ gia thấy nàng khóc đến thương tâm, cánh tay rũ bên hông khẽ động, muốn dỗ dành nàng nhưng lại nhịn xuống.

Tính tình này của Vưu Uyển nếu không o ép một chút, e là vĩnh viễn cũng không mở lời.

Chuyện hôm nay là một cơ hội tốt.

Tứ gia gạt tay nàng, trầm giọng nói: "Hiện tại nàng chỉ là một thị nữ, không tính là người trong hậu viện của gia.

Dù gia có muốn bảo vệ nàng cũng khó mà làm được."

"Còn cách nào khác không?" Vưu Uyển gấp gáp bắt lấy cánh tay tứ gia.

"Chuyện này thì đơn giản thôi," Tứ gia nâng tay lau nhẹ giọt lệ bên khóe mắt nàng, "Chỉ cần nàng thực sự trở thành người của gia, chỗ Thái tử, gia tự nhiên sẽ giúp nàng chu toàn."

Vưu Uyển nghe vậy mở to hai mắt, trong lòng có chút mờ mịt.

Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng thị vệ đi tuần bên ngoài thi thoảng truyền đến.

Sau một hồi lâu, Vưu Uyển rũ đôi mắt ướt át, thanh âm nghẹn ngào: "Gia đang ép ta đưa ra lựa chọn ư?"

Ép nàng bằng lòng, ép nàng cam tâm tình nguyện vào phủ.

Tứ gia không trả lời.

Vưu Uyển tự cho là đã hiểu ý hắn.

Giữa tứ gia và Thái tử, nàng không chút nghi ngờ sẽ chọn người trước.

Nàng khẽ khàng nâng tay, chạm vào nút thiên ti trên cổ áo mình..