Ngày hôm sau, không ít người quan tâm hỏi thăm xem môi của Tử Tu đã xảy ra chuyện gì khiến Tử Tu vô cùng quẫn bách, trong lòng thầm đem Khang Hy ra mà mắng cả ngàn lần. Tử Tu đành phải nói dối là đụng trúng gốc cây khiến cho toàn thể ngự trù đều cười văng.

Trình Lễ nhìn Tử Tu mấy lần, nhưng cuối cùng ông không nói gì cả. Ở trong cung suốt bao nhiêu năm qua, Trình Lễ sớm đã biết rõ cái đạo lý cái gì cần biết thì biết, cái gì cần nghe thì nghe.

Sau khi hồi cung, mọi việc lại trở lại giống như trước kia, Tử Tu vẫn như cũ mỗi ngày mang thức ăn khuya đến cho Khang Hy, chỉ có khác là Khang Hy không ăn một mình nữa mà lôi kéo Tử Tu cùng ăn. Tử Tu ban đầu không chịu nhưng Khang Hy lại vô lại uy hiếp nói nếu Tử Tu không chịu ăn thì sẽ dùng miệng đút cho y ăn.

Tử Tu vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng đành phải thỏa hiệp mà ăn với Khang Hy. Chỉ tiếc cảnh đẹp không kéo dài, hôm nay, hai người vừa bắt đầu động đũa thì bị một vị khách không mời mà đến xen ngang. Vị khách không mời mà đến này không phải ai khác mà chính là Hoàng tổ mẫu Khang Hy rất kính yêu.

Phía sau lưng Thái Hoàng Thái Hậu là Tuyết San, hiển nhiên bà là bị Tuyết San kéo đến. Thái Hoàng Thái Hậu không cho thông truyền mà tự đẩy cửa vào, đúng lúc đó Khang Hy đang đưa tay ra lau đi vụn thức ăn bên mép Tử Tu, hai người kề sát gần nhau, động tác cực kỳ thân mật.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Thái Hoàng Thái Hậu lập tức trầm xuống, khóe miệng của Tuyết San thì cong lên tạo thành ý cười. Cảnh tượng còn thân mật hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta, xem ra lần này hai người kia gặp rắc rối rồi.

Khang Hy thu tay lại hành lễ: “Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, đã trễ thế này Hoàng tổ mẫu vẫn chưa đi nghỉ sao?”

Tử Tu thì lập tức quỳ xuống thỉnh an hai người kia, trái tim đập điên cuồng, biết lần này đã hỏng rồi.

Thái Hoàng Thái Hậu không cho Tử Tu đứng lên mà trực tiếp hỏi Khang Hy: “Có phải ai gia đã quấy rầy Hoàng thượng rồi không?”

Khang Hy vội vàng cười lấy lòng: “Sao lại thế? Hoàng tổ mẫu có thể đến thăm tôn nhi, tôn nhi cao hứng còn không kịp nữa là, sao lại quấy rầy chứ?”

Thần sắc của Thái Hoàng Thái Hậu không thay đổi đi qua người Tử Tu đến bên cạnh Khang Hy nhàn nhạt nói: “Nhưng ai gia thấy Hoàng thượng và tên nô tài này đang rất vui vẻ.”

Khang Hy đang định nói gì thì Tuyết San xen ngang: “Còn phải nói? Hoàng tổ mẫu còn chưa biết đâu, Hoàng thượng còn vì tên nô tài này mà răn dạy thần thiếp nữa.”

“Ngươi im miệng đi Hoàng hậu, nơi này không đến phiên ngươi lên tiếng!” Khang Hy tức giận quát lớn.

Tuyết San hoảng sợ, nàng ta không thể tin được là Hoàng đế có thể ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu mà quát mắng mình. Nhất thời vừa thẹn vừa giận nước mắt liền trào ra.

Thái Hoàng Thái Hậu cau mày, mắng Khang Hy: “Sao Hoàng thượng có thể mắng Hoàng hậu như thế? Hoàng Hậu cũng là vì Hoàng thượng nên mới đến đây thăm ngươi, hay là ở trong mắt của Hoàng thượng, Hoàng hậu còn không bằng một tên nô tài?”

Khang Hy ổn định lại cảm xúc, tỏ ra vâng lời đáp: “Là tôn nhi sai rồi.”

“Nếu Hoàng thượng đã biết sai thì đêm nay phải ở bên Hoàng hậu. Hoàng hậu, con đi về chuẩn bị trước đi!” Thái Hoàng Thái Hậu nói, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt tái xanh của Khang Hy.

Tuyết San vui mừng cáo lui, trước khi đi còn hung hăng liếc nhìn Tử Tu, tựa hồ như không cam lòng khi không nhìn thấy được Tử Tu phải chịu kết cục bi thảm.

Hoàng hậu đi rồi, Thái Hoàng Thái Hậu lệnh cho Tử Tu: “Ngươi cũng lui xuống đi!”

Khang Hy và Tử Tu đồng loạt thở nhẹ,  không ngờ Thái Hoàng Thái Hậu lại tha cho Tử Tu đơn giản như vậy. Tử Tu vội vàng tạ ơn rồi lui ra để lại tổ tôn hai người. Khang Hy đến đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống một bên, còn chân chó bưng trà rót nước cho bà. Thái Hoàng Thái Hậu hiển nhiên rất hưởng thụ, ngữ khí cũng mềm đi không ít.

Bà răn dạy: “Không phải ai gia mắng con nhưng con có muốn đùa giỡn với nô tài thì cũng nên xem xét địa điểm. Nếu như để cho các đại thần nhìn thấy thì chỉ e lại xảy ra phong ba.”

Khang Hy cười đáp: “Ngoài Hoàng tổ mẫu ra thì còn kẻ nào dám không thông báo mà trực tiếp xông vào đây?”

Thái Hoàng Thái Hậu bật cười: “Con đang trách Hoàng tổ mẫu?”

“Tôn nhi không dám.”

Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: “Vốn nạp vài nam sủng cũng không phải là chuyện gì lớn…”

Khang Hy vốn định phản bác Tử Tu không phải là nam sủng nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không cãi lời Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: “Tên nô tài này không gia thế không bối cảnh, cũng thể gây ra được sóng gió gì. Nhưng Hoàng thượng, con không thể vì một tên nô tài mà vắng vẻ cả Hậu cung. Hậu cung phi tần đều liên quan mật thiết tới triều đình, cho dù con không thích thì cũng phải làm như là thích!”

Nghe vậy, Khang Hy vô cùng kinh ngạc, không thể tin được Hoàng tổ mẫu lại dễ dàng chấp nhận như thế. Tâm trạng của Khang Hy tốt hơn không ít, vội bưng điểm tâm chưa ăn đặt ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, mời bà dùng thử.

Thái Hoàng Thái Hậu ăn một miếng, cảm thấy hương vị không tệ lắm, vì thế hỏi: “Đây là do ngự trù kia làm?”

“Vâng, đó là Lâm Tử Tu, Hoàng tổ mẫu còn nhớ món Phượng Hoàng Tung Cánh lần trước không? Người còn khen ăn rất ngon, đó cũng là do Tử Tu nấu!” Khang Hy vui vẻ giới thiệu.

“Phải không? Vậy xem ra ngự trù kia quả thật có vài phần bản lĩnh!”

“Nếu Hoàng tổ mẫu thích thì để y lo liệu việc ăn uống của người, bên phía Huệ tần thì con sẽ đổi người khác cho nàng.”

Thái Hoàng Thái Hậu chọc vài cái lên trán Khang Hy, cười nói: “Hoàng đế, con đừng cho là ta không biết dụng ý của con, con muốn biến ta thành ngọn núi để cho y dựa vào, tránh cho kẻ khác khi dễ y có phải không?”

Bị Thái Hoàng Thái Hậu một câu vạch trần, Khang Hy cũng không bối rối, vốn đúng là hắn có dụng ý như vậy. Có Hoàng tổ mẫu làm ngọn núi để dựa vào thì đám người trong Hậu cung nào dám đụng vào Tử Tu.

Khang Hy cúi xuống bóp chân cho Thái Hoàng Thái Hậu mà nài nỉ: “Vậy Hoàng tổ mẫu có đồng ý không?”

Thái Hoàng Thái Hậu có chút suy nghĩ nói: “Xem ra con thật sự rất thích Lâm Tử Tu kia. Cũng được, Hoàng tổ mẫu sẽ giúp con, bất quá con đừng quên lát nữa phải đến chỗ Hoàng hậu.”

“Tôn nhi đã biết.” Khang Hy vui vẻ.

Tối đến, Khang Hy quả nhiên đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu ân cần hầu hạ Khang Hy, Khang Hy thì vẫn trưng ra bộ mặt đen thui.

Tuyết San cố gắng áp chế tức giận trong lòng mà nũng nịu mỉm cười: “Hoàng thượng, đi ngủ thôi?”

Khang Hy không để ý tới nàng khiến cho Tuyết San vô cùng mất mặt. Tuyết San biết Khang Hy đang giận mình, nhưng nàng không còn cách nào khác, đâu thể để cho một tên nô tài cưỡi lên trên đầu của mình được. Nàng là chủ nhân của cả Hậu cung, bất luận như thế nào thì nàng không thể nuốt trôi được cục tức này.

Tuyết San ngồi bên giường nhàm chán vò khăn, nàng cảm thấy rất giận, không lẽ Hoàng thượng định ngồi như vậy cả đêm?

Tuyết San đang định mở miệng nói chuyện thì Khang Hy đã lên tiếng trước: “Còn không mau hầu hạ trẫm cởi áo?”

Tuyết San vui mừng chạy qua giúp Khang Hy cởi quần áo, Khang Hy vừa cởi ngoại bào xong thì thản nhiên tự đắp chăn ngủ kỹ khiến cho Tuyết San tức điên, chỉ hận không thể nhào đến cắn Khang Hy hai cái.

Ngày hôm sau Tử Tu nhận được ý chỉ từ hôm nay trở đi sẽ phụ trách việc ăn uống của Thái Hoàng Thái Hậu. Khẩu vị của Thái Hoàng Thái Hậu rất thanh đạm nên yêu cầu Tử Tu phải chú ý. Tử Tu thì rất khó hiểu, tại sao lại đột nhiên chuyển y qua nấu ăn cho Thái Hoàng Thái Hậu? Nếu y đi rồi thì ai phụ trách nấu cho Huệ tần?

“Tử Tu, đã lâu không gặp!” Một bóng người cao gầy xuất hiện trước mắt khiến Tử Tu kinh ngạc không thôi, người mới đến cư nhiên chính là đại sư huynh Đinh Chí Nguyên!

“Sao thế? Không nhận ra sư huynh à?” Đinh Chí Nguyên cười nói.

“Sư huynh, huynh cũng tiến cung rồi, thật tốt quá.” Tử Tu vui mừng nói, ở trong cung này số người y quen biết quá ít, bây giờ có thêm đại sư huynh thì y sẽ không buồn chán nữa.