Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 42: 42 Chúng Tôi Xin Lỗi

Đài truyền hình, các phương tiện thông tin đại chúng, đều cử người đến đưa tin vây kín bệnh viện.

Cảnh sát, quân đội, điều động lực lượng kiểm soát, tình hình cơ bản vẫn được không chế.

Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh phẫu thuật xong đã là ngày hôm sau.

Sau khi phẫu thuật họ được đưa tới phòng vô trùng.

Đoàn Trường Sinh ba ngày trôi qua, may mắn đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất, tính mạng xem như được bảo toàn.

Nhà họ Đoàn quyết định thuê máy bay tư nhân đưa anh ra nước ngoài chữa trị.

Tình hình của Minh Hiểu Khê nghiêm trọng hơn, không thể di chuyển, bố cô chỉ có thể dùng mối quan hệ của mình, nhờ bạn bè giúp đỡ, mời chuyên gia từ nước ngoài đến thăm bệnh.

Nhưng tình hình của cô tiên lượng vô cùng xấu.

Chuyên gia nước ngoài chỉ khẽ lắc đầu, vỗ vai Minh Đình Nhân.

"Chúng tôi rất xin lỗi..."

Minh Hiểu Đông cũng từ nước ngoài vội vàng bay về nước.

Nhìn em gái nằm an tĩnh trên giường bệnh, bố mẹ mình qua một đêm tóc đã bạc đi một phần, anh chỉ biết khẽ nén tiếng thở dài...

Ông bà nội ở dưới quê nghe tin cũng đến.

Cả nhà lớn bé chỉ biết nhìn nhau, yên lặng ngồi ngoài hành lang.

Bầu không khí lạnh lẽo, tang thương...

"Tít...!tít..."

Mười hai giờ đên khuya, tiếng máy trong phòng chăm sóc đặc biệt vang lên liên hồi.

Minh Đình Nhân hoảng hồn nhìn trân trân vào các số liệu ở trên máy...

Là một bác sĩ ông biết, con gái mình sắp không ổn rồi...

Các bác sĩ vội vàng chạy đến.

Tiếng máy móc truyền báo, tiếng y bác sĩ thảo luận.

Ngày hôm nay bầu trời như đen hơn, không khí như u buồn, lạnh lẽo hơn.

Trong đêm, Minh Hiểu Khê một lần nữa được đẩy vào phòng phẫu thuật...

Mười tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Bác sĩ nhìn người nhà yên lặng mà cúi đầu.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Thực xin lỗi!"

"Bụp!"

Đỗ Bảo Tuyền nghe xong liền ngất lịm.

Mấy người Nguyễn Hương Giang và Đỗ Thu Hoài yên lặng đứng ở trong góc hành lang ôm nhau rơi nước mắt.

Ông cụ nhà họ Minh lặng lẽ cố nén nước mắt, giọng nói già nua vang lên.

"Còn nước còn tát, tây y không được, vậy chúng ta nhờ đông y..."

Ông cụ nói xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại.

Cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh khiến người ta chua xót...

Buổi chiều hôm đó, trước cổng bệnh viện một chiếc xe Mercedes màu đen dừng trước cổng bệnh viện.

Một ông cụ ngoài tám mươi chống gậy xuống xe, bên cạnh là một người phụ nữ ngoài năm mươi xách theo một hộp gỗ.

"Ông bạn già...!Tôi đến thăm đứa nhỏ..."

Ông cụ ở ngoài cửa cất giọng nói.

Người trong nhà thấy ông cụ đi tới thì yên lặng tách ra một đường.

Ông cụ Minh Nhân Dũng khẽ gật đầu.

"Ông đến đây xem một chút..."

Ông cụ Tư đi đến, ngồi bên cạnh giường bệnh yên lặng bắt mạch.

Lông mày ông mỗi lúc một thêm nhíu chặt.

Một lát sau ông dùng ba cây ngân châm nhẹ nhàng châm lên đỉnh đầu, trái tim và cổ tay của cô gái.

Ông cụ Tư làm xong một loạt động tác, lúc này mới thở dài nhìn sang người bạn già của mình.

"Cô bé bị thương quá nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn vỡ, tâm mạch cũng tổn thương hiện tại đã gần như suy kiệt, trên đầu cũng có máu tụ nhiều điểm, mạch máu bên trong có chỗ bị tắc nghẽn..."

Ông cụ Tư giọng nói như trần thuật, xung quanh là một mảnh vắng lặng, cơ hồ mọi người đều nín thở lắng nghe.

Ông cụ Tư nhìn thẳng vào mắt ông bạn già.

"Cơ hội để cô bé sống vô cùng nhỏ, nói theo tỷ lệ % thì chỉ có 3% mà thôi.

Nếu gia đình tin tưởng tôi, đưa cô bé đến chỗ tôi đi, tôi sẽ cố gắng sức, dùng bộ xương già này của mình cứu cô bé..."

Bà cụ ở bên cạnh vẫn luôn im lặng lau khoé mắt, giọng nói như thì thào.

"Còn nước còn tát..."

Ông cụ vỗ vỗ tay bà cụ như trấn an.

Ánh mắt nhìn sang hai vợ chồng Minh Đình Nhân.

"Hai đứa con thấy như thế nào?"

Minh Đình Nhân khẽ kiên định gật đầu.

"Tình hình của con bé con hiểu rõ, tây y thật sự là không còn cách nào.

Con xin tin tưởng, cậy nhờ Ông Tư..."

Nói xong ông cùng vợ thành khẩn khom người.

Đỗ Bảo Tuyền rơi nước mắt, nghẹn ngào, mãi mới có thể nói lên lời.

"Xin ông Tư giúp cho ạ..."

Ông Tư khẽ gật đầu.

"Được rồi! Vậy thì để con bé đến chỗ của ta đi."

Ông cụ Tư như ngẫm nghĩ lại nói.

"Bất quá, trong thời gian ta cứu chữa cho bệnh nhân, người nhà chỉ có thể để một người ở lại chăm sóc...Không thể để nhiều người chạy đến thăm nom, gây ồn ào!"

Người một nhà nhìn nhau, kiên định gật đầu.

"Được ạ.

Chúng con xin nghe theo ông Tư..."

Trong ngày hôm đó Minh Hiểu Khê rời bệnh viện, chuyển đến chỗ ông cụ Tư.

Nhóm người Trần Hải Đăng, Vũ Duy Mạnh, Nguyễn Hương Giang, Đỗ Thu Hoài sau khi tan học chạy đến bệnh viện thì Minh Hiểu Khê đã được người nhà đưa đi rồi.

Hỏi thăm thì không ai biết đi đâu, chỉ nghe bác sĩ nói, có lẽ là người nhà đã đưa cô về quê lo hậu sự.

Cả nhóm chỉ biết yên lặng lau nước mắt quay trở về...

Một tháng sau, tại một bệnh viện lớn trung tâm thành phố New York, Mỹ.

Đoàn Trường Sinh tỉnh lại.

Anh nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mặt, khẽ nhúc nhích một cái thôi mà khắp người đã đau đớn, đau như xương và máu thịt toàn thân đều bị tháo ra lắp lại.

Trong tích tắc, anh gần như hoài nghi chuyện mình sống chỉ là giả.

Anh ngơ ngác nhìn trần nhà và vách tường trắng tuyết của bệnh viện.

Thật lâu sau anh mới chậm rãi quan sát bốn phía.

Là bệnh viện.

Nhưng là phòng chăm sóc đặc biệt.

Đoàn Trường Sinh cảm giác hình như trên lỗ mũi mình có gắn hai ống cố định đang truyền dưỡng khí, cảm giác trên tay đang có vật gì đó kẹp lại, xung quanh còn có bàn điều trị đặt máy móc theo dõi, thỉnh thoảng còn có âm thanh nhỏ giọt.

Đoàn Trường Sinh khẽ mở mắt, rồi lại nhắm mắt, một lát sau lại mở ra.

Những chuyện đã trải qua trên núi kia giống như cơn ác mộng có xua đi cũng không được.

"Con tỉnh lại rồi! Tạ ơn trời phật..."

Lê Thanh Huyền nhìn con trai, hai mắt đỏ hoe, lệ nóng tuôn trào.

"À à! Để mẹ đi gọi bác sĩ!"

Nhìn mẹ mình vui đến khóc cười lẫn lộn, chạy vội ra bên ngoài, anh lúc này mới có thể tin tưởng mình còn sống.

Rất nhanh Lê Thanh Huyền đưa bác sĩ trở về, sau khi làm một loạt các loại kiểm tra khác nhau, bác sĩ khẽ gật đầu.

"Không tệ, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng, chú ý nghỉ ngơi, tập luyện phục hồi là không đáng lo ngại nữa!

Chúc mừng gia đình!"

Chờ các bác sĩ rời đi, Đoàn Trường Sinh lúc này mới nhìn rõ mẹ mình.

Lê Thanh Huyền một tháng này như gầy đi rất nhiều, làn da sạm đi, hai mắt là quầng thâm đen sì, tóc như đã có sợi bạc.

"Mẹ! Con xin lỗi! Đã để cho mẹ phải lo lắng rồi!"

Lê Thanh Huyền gật đầu, hung dữ mà nói.

"Thằng nhóc thối! Lần này con đúng là doạ chết mẹ rồi.

Chờ con khoẻ lại, xem mẹ có đánh cho mông con nở hoa hay không!"

Đoàn Trường Sinh cười cười.

"Vâng..."

Anh cùng mẹ hàn huyên một chút, mới hỏi.

"Mẹ! Các bạn của con thế nào rồi ạ?"

Lê Thanh Huyền nghe con trai hỏi tâm trạng hơi trùng xuống, ánh mắt có chút né tránh không biết nên nói thế nào.

Đoàn Trường Sinh trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng.

"Mẹ!"

Lê Thanh Huyền nhìn con trai, do dự nửa ngày mới nói.

"Mấy đứa Hải Đăng, Duy Mạnh không có làm sao! Chỉ là..."

Đoàn Trường Sinh hai nắm tay khẽ siết lại, máu trào ngược ra kim truyền.

Trong lòng hoảng hốt, cố gắng, run rẩy hỏi.

"Mẹ! Hiểu Khê! Cô ấy!"

Giọng nói mang theo khó nhọc, nghẹn thở.

"Cố ấy sao rồi!!!"

(còn tiếp).