Thời gian tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất của thời niên thiếu, của tuổi học trò.
Cấp ba, thời gian của những cảm xúc thăng hoa, những niềm vui, nỗi buồn xen lẫn.
Trần Kiều Vi cũng như thế, cũng mãi nhớ về những tiếng cười, những giọt nước mắt, những gì ngọt ngào và đẹp đẽ nhất của khoảng thời gian ấy
Thanh xuân vì cậu mà khóc đến thương tâm, vì cậu mà ngốc nghếch theo đuổi rồi đến cuối cùng khi nghoảnh lại chỉ còn những mảnh tro tàn, những vệt kí ức tớ một mình khắc ghi..
( Bình luận nhận xét giúp mình với ạ ^^)