Đều dễ hiểu cho cuộc gặp mặt đầu tiên sau chuyến đi chơi là một sự nhộn nhịp, náo nhiệt không một chút trật tự giữa nơi cực kỳ trình tự và có nguyên tắc là lớp học. Và đơn nhiên vết sưng trên trán Nhật Hạ là chủ đề hấp dẫn để mọi người hỏi thăm. Tuy không sưng to như cá la hán nhưng vẫn bi sưng nhẹ đỏ ửng trên trán, Nhật Hạ lại không để tóc mái nên vết thương của cô càng dễ nỗi bật. Hạo Thiên phải mất 30 phút đầu để ổn định tất cả học viên đang tăng động quá mức ở đây lại.

" Lần sau, còn ồn ào như thế này mỗi người cứ đóng 100k vào quỹ đi. Bắt đầu học."

Trong suốt giờ học Nhật Hạ nhận ra hình như thầy đang tránh ánh mắt mình. Bình thường như những ngày học khác, Hạo Thiên luôn giảng bài và tương tác với tất cả bằng ánh mắt để tăng sự chú ý của học viên và xem mọi người có hiểu bài hay có gì thắc mắc không. Vì thầy luôn nói ánh mắt và biểu cảm gương mặt luôn biểu hiện đúng cảm xúc và ý muốn của bản thân. Nhưng hôm nay, nhìn thế nào cũng là Nhật Hạ không bắt gặp được ánh mắt của thầy nhìn mình trong cả buổi học. Luôn là thầy lờ đi hoặc không nhìn tới.

Nhật Hạ khó hiểu mà suy nghĩ có phải thầy vẫn còn tức giận với cô chuyện hôm dã ngoại, do cô quá hậu đậu hay vụng về quá mức do đó bị té khiến thầy bực mình. Vì hôm đó cô nhìn thấy đâu đó trên gương mặt thầy là sự tức giận được kiềm chế. Nhất định là vậy. Nhật Hạ tự vã đầu mình một cái rõ đau khiến ai cũng giật mình quay sang nhìn. Nhật Hạ xấu hổ, khó xử nói không có gì. Lúc này thì thầy nhìn cô rồi. Nhưng hình như ánh mắt không thân thiện lắm. Nhật Hạ chỉ sợ làm thầy giận hơn, lo lắng, vội vã mà xin lỗi thầy.

Cuối giờ, Nhật Hạ ngập ngừng lền bàn trả thầy cái khăn tay hôm trước. Cô giặt sạch sẽ, gắp phẳng phiu, lễ phép đưa hai tay cho thầy.

" Dạ, em gửi lại thầy. Em đã giặt sạch sẽ rồi, không còn vết dơ gì đâu ạ."

Hạo Thiên ngước lên nhìn cô nhận lấy khăn tay rồi chỉ " ừ" một tiếng. Khiến Nhật Hạ có chút bối rối.

" Dạ cảm ơn thầy. Vậy em về trước."

"Ừ."

Nhật Hạ thất vọng bước đi. Nhưng được vài bước, cô đột nhiên xoay quay người lại đến trước mặt thầy. Cam đãm nhưng cũng đầy căng thẳng mà nói

" Thầy! Thầy đang giận em đúng không?"

Hạo Thiên bị bất ngờ bởi hành động cũng như câu hỏi của Nhật Hạ, không hiểu tình hình lắm

" Hử? Em đang hỏi gì vậy?"

Nhật Hạ hít thật sâu rồi lấy dũng khí hỏi lại lần nữa

" Có phải thầy giận em chuyện em đâm đầu vào gốc cây hôm vừa rồi không?"

Hạo Thiên lần này là hoang mang thật sự, anh buông viết xuông quay hẳn sang nhìn cô mù mờ hỏi

" Nhật Hạ, em đang nói gì vậy? Gì mà thầy giận em vì em đâm đầu vào gốc cây?"

" Nếu không phải chuyện đó vậy thầy giận chuyện gì? Rõ ràng cả buổi học hôm nay thầy chính là lơ em đi. không nhìn em lấy một lần, cũng không gọi em phát biểu gì. Xem em như người vô hình. Thầy là đang giận em chuyện gì?"

Nhìn Nhật Hạ nghiêm túc nói ra những lời như thế căng thẳng đến mặt cũng đỏ lên. Hạo Thiên phì cười hiểu ra vấn đề.

" Ai nói thầy không nhìn đến em. Có phải bài hôm nay phần từ vựng quá dài nên mấy từ "obonxious" "irriation" rồi "specacular" em đọc có phần chậm và khó nhớ hơn mọi lần đúng chứ. Nhưng vào vận dụng các từ thì em làm rất tốt. Chỉ có điều giữa giờ lại lờ là mất tập trung từ phần viết. Như vậy có giống xem em là người vô hình không?"

Nhật Hạ ngẫn người ra, sao thầy biết được. Đúng là hôm nay từ quá nhiều lại còn dài khiến cô không thể một lần nhớ nỗi tất cả. Đúng là đến phần luyện viết cô bắt đầu chú ý đến ánh mắt của thầy nên mất tập trung. Nhật Hạ xấu hổ, cảm giác như vừa bị ai bắt nạt ấm ức. Rõ ràng là mình bị đối xử như vậy nhưng lại không có bằng chứng còn bị quay ngược lại người sai là mình.

" Nhưng mà... em... em..."

" Em có thời gian như vậy thì tập trung vào học đi. Làm hết bài tập thầy giao đúng hạn nữa. Suy nghĩ lung tung. Thầy sao phải giận em chứ. Hay em làm điều gì có lỗi đúng không?"

Hạo Thiên liền ra vẻ tra khảo, nghi ngờ nhìn Nhật Hạ. Bị hỏi ngược lại Nhật Hạ lập tức từ chối

" Dạ không, không có."

" Được rồi. Lần sau thầy sẽ rút kinh nghiệm sẽ nhìn đến em nhiều hơn, gọi em phát biểu nhiều hơn."

Nhật Hạ vừa nghe tới phát biểu nhiều hơn gương mặt liền chuyển sang trắng, hối hận mà chuyển sang năng nỉ thầy

" Ak thầy, em không cần phát biểu nhiều hơn đâu. Thầy cứ như bình thường là được."

" Sao mà được. Kẻo em lại đánh giá thầy không quan tâm học sinh. Xem học sinh như người vô hình."

Nhật Hạ thật sự lúc này muốn kiếm cái lỗ nào đó biến mất cho rồi. Đúng là bị ức hiếp mà

" Thầy, em sai rồi. Em xin lỗi. Do em rãnh rỗi suy nghĩ không thấu đáo."

Hạo Thiên rất thoải mái mà nói

" Con bé ngốc, không phải xin lỗi. Sau này có gì em không thoải mái, hay khó chịu gì cứ nói. Không sao cả. Dù là suy nghĩ lung tung vẫn có thể nói."

Nhât Hạ nghe kiểu như vừa đấm vừa xoa. Này là đấm hay xoa đây. Hạo Thiên giơ tay chỉ vào trán mình ngay vị trí vết sưng bầm tím của Nhật Hạ

" Đã đỡ hơn chưa?"

" Ak. Dạ gần hết rồi thầy."

" Có còn đau không?"

" Dạ cũng đỡ rồi. Không còn nhức lắm."

" Ừ. Nhớ chườm ấm thương xuyên cho tan máu bầm."

Hạo Thiên quay sang bàn cầm lấy một chồng tập rồi đặt lên tay Nhật Hạ không chút lưu tình

" Đem lên phòng giáo viên cho thầy."

Nhật Hạ ngơ ngác nhìn chồng tập trong tay

" Dạ?"

" Thì kiếm việc cho em làm để em không suy nghĩ lung tung nữa."

Nhật Hạ liền bị ngượng mà ôm chặt chồng tập trong tay. Hạo Thiên cũng dọn đồ xong đứng dậy mỉn cười đưa tay xoa đầu Nhật Hạ.

" Đi về thôi. Thầy về cùng em."

Tim ai đó lại bị lỡ một nhịp.

Thật chất hôm đó, chính là Hạo Thiên tránh ánh mắt Nhật Hạ, anh không dám đối diện ánh mắt với Nhât Hạ. Vì anh không rõ cảm xúc của mình dành cho cô học trò này là gì. Từ hôm dã ngoại, lúc Nhật Hạ bị thương, tại sao lại lo lắng nhiều như vậy, lại có cảm giác bất lực khi để cô bị thương như thế nên dẫn đến tức giận với bản thân vì không bảo vệ được cô. Hạo Thiên là không muốn Nhật Hạ bị bất kỳ tổn thương nào từ thân xác đến cả tinh thần. Anh đều muốn bảo vệ cô cả. Nhưng đến giờ Hạo Thiên vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc mình dành cho Nhật Hạ chỉ đơn giản là thầy trò hay là gì khác. Vì thế anh rất không thoải mái và luôn khó hiểu với bản thân. Tuy không muốn đối diện ánh mắt với Nhật Hạ, nhưng Hạo Thiên vẫn là không kiềm được ánh mắt mà luôn lén quan sát Nhật Hạ mọi khi có thể. Để rồi cảm thấy khó chịu trong lòng vì cảm xúc ngổn ngang nhưng vẫn muốn được nhìn thấy cô.