Nhật Hạ dường như nhận ra tình cảm cô dành cho thầy là gì đó không chỉ là thầy trò. Ý nghĩ đó khiến cô sợ hãi, vì cô chẳng dám nghĩ người như cô có thể đứng cạnh bên thầy. Nhật Hạ tự biết bản thân mình ở đâu. Cô tự trách bản thân thầy dành tâm huyết cho cô nhiều vậy tại sao cô lại có ý nghĩ lệch ra như vậy. Nhật Hạ ôm gối trước mặt, cắn môi, lăn lộn mà suy nghĩ cả buổi tối.

Dù gì cũng chỉ còn vài buổi là hết khóa học. Nhật Hạ và thầy sẽ không gặp nhau nữa, khi đó cô nhất định sẽ ổn thôi. Cùng suy nghĩ đó mà Nhật Hạ có thể chìm vào giắc ngủ vài tiếng đồng hồ cho đến khi tiếng đổ bể từ chén dĩa dưới nhà khiến cô tình giấc.

Nhật Hạ không bất ngờ lắm bởi những tiếng vỡ từ các đồ vật trong nhà, nhưng cô chưa bao giờ quen với nó, mỗi khi nó diễn ra, Nhật Hạ đều lo sợ và bất an đến nỗi trái tim cô vì lo mà có khi sẽ đập nhanh đến mức khó thở, phải trấn an bản thân bằng thuốc của bác sĩ.

Nếu được hỏi điều gì quan trọng nhất với Nhật Hạ thì đó sẽ là gia đình, vì thế nỗi sợ lớn nhất là ngày nào đó gia đình cô đang ở sẽ biến mất, dù cô biết gia đình này đang được duy trì bằng sự giả dối, đau khổ và tuyệt vọng. Dù biết là như thế, nhưng Nhật Hạ không thể từ bỏ, cô vẫn muốn dùy trì nó ngày qua ngày dù thế nào vẫn là một nhà ba người. Vì thế sau những tiếng đổ bể kia cô sợ, một trong hai sẽ bỏ đi, cô sợ ngày cô mất tất cả đã gần đến. Nhưng không phải Nhật Hạ sống trong ngôi nhà đó rất thoải mái, vui vẻ. Không. Cô sống trong sự dằn vặt, cắn rứt, thù hận có, yêu thương có, quyến luyến có, chán ghét có. Nhật Hạ phải giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, phải luôn cười nói như chẳng có chuyện gì giữa ba mẹ mình.

Nhật Hạ phát hiện ba mình có người khác bên ngoài từ 2 năm trước, nhưng cô không biết phải phản ứng như thế nào, nói cho mẹ, giải quyết trực tiếp với ba, hay tự đi tìm người đàn bà kia. Nhật Hạ chỉ sợ cô đi sai một bước sẽ tự tay phá nát gia đình này. Gia đình là niềm tự hào duy nhất Nhật Hạ có, vì thế chuyện này Nhật Hạ không nói cho bất kỳ ai. Một mình Nhật Hạ tự chịu đựng tất cả giả dối mà ba cô mang lại. Nhật Hạ thương mẹ vô cùng chính vì thế khi đó Nhật Hạ quyết định im lặng, cô vì không muốn tổn thương mẹ mình và cũng vì không biết phải làm thế nào. Bào vệ hiện tại là quyết định của Nhật Hạ khi đó.

Nhưng giấy thì làm sao gói được lửa. Mẹ Nhật Hạ phát hiện ra, mẹ cô là người dành trọn thanh xuân cho ba cô, dành trọn cuộc sống cho gia đình này. Mẹ Nhật Hạ là nội trợ, bà luôn chăm lo cho cái nhà này, luôn dành trọn tâm tư tình cảm cho chồng con. Nhưng rồi một ngày phát hiện ra bấy lâu nay bị lừa dối. Bà đau khổ thế nào, tuyệt vọng thế nào, chỉ cần nhìn bề ngoài Nhật Hạ đã phải đau lòng, bên trong Nhật Hạ thật sự không dám nghĩ. Người cô thương yêu nhất bị tổn thương rồi lại còn bởi người cô kính mến nhất.

Vì mẹ Nhật Hạ là người thẳng thắng, bà đã hỏi thẳng ba cô. Nhưng kết quả là sự chối bỏ, phủ nhận. Bà lại không có bằng chứng, ba cô thì là người rất miệng lưỡi, có thể nói có thành không, không thành có. Người phụ nữ đang bị tổn thương kia làm sao có thể giành lại công bằng cho mình. Nhật Hạ làm gì. Người biết từ đầu câu chuyện cho đến bây giờ, người chịu tổn thương không kém gì mẹ mình, nhưng cô vẫn không dám lên tiếng. Ba mẹ cô xảy ra cãi vã nhiều hơn, lớn tiếng nhiều hơn, đồ đạt bắt đầu vỡ nhiều hơn, mọi người bất đầu tổn thương hơn.

Có thể nói bên ngoài là một ngôi nhà hạnh phúc nhưng bên trong đã nứt hết cả rồi. Mong manh đến độ chỉ cần Nhật Hạ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ ngay lập tức. Mỗi lần họ cãi vã chỉ cần thấy Nhật Hạ sẽ lập tức ngừng lại, xem như không có chuyện gì, ai làm việc nấy. Nhật Hạ tiếp tục diễn vai con ngốc trong nhà, cô như mắc xích duy nhất giữa ba mẹ mình. Có phải nếu không có cô, ba mẹ đã có thể tự do. Nhật Hạ vì quá nhiều cảm xúc đau lòng, bế tắc, phẩn nộ, hành hạ bản thân, cảm xúc cô như bị hành hạ bởi những nỗi đau mà mẹ cô phải chịu bởi người ba của mình. Nhật Hạ phải tự tìm đến bác sĩ tâm lý để giải thoát cho mình.

Nhưng từ khi gặp Hạo Thiên, cùng với sự giúp đỡ từ bác sĩ, ba mẹ cô cũng ít cãi nhau trong thời gian gần đây khiến Nhật Hạ dần quên đi bức tranh hiện thực của mình, cô vì lâu quá không được yêu thương, không được quan tâm nên những gì Hạo Thiên đối xử, Nhật Hạ đã không chút đề phòng mà đón nhận. Nhật Hạ đã có khoảng thời gian rất sáng khi được tiếp xúc với Hạo Thiên giữa bầu trời đen tối hiện tại. Vì thế cô đã đấm chìm vào nó quá nhiều để hôm nay, Nhật Hạ bừng tỉnh, mọi thứ thì ra vẫn đau lòng như vậy. Đã không có một gia đình giờ đây Nhật Hạ phải mang thêm một thứ tình cảm đáng thương khác.

Những tiếng vỡ dưới lầu kia khiến Nhật Hạ tỉnh giấc nhưng cô vẫn kiên quyết nhắm chặt mắt không muốn đối diện. Những giọt nước mắt sau ngần ấy sự chịu đựng rơi xuống. Nhật Hạ co run người lại mà bật khóc lớn vào sáng sớm. Nhật Hạ biết dù cô có khóc lớn thế nào đi nữa, phía dưới kia cũng chẳng ai nghe thấy tiếng khóc đó mà thương thay cho cô. Vì họ thương cho bản thân họ còn chưa xong nữa mà.

Có những khoảng thời gian đẹp đến nỗi trở thành nỗi sợ. Vì khi nhớ đến sẽ rất đau lòng.