Có lần, tôi lầu bầu với người bạn ngồi cạnh:
- Thanh xuân của tôi đã bị chôn vùi vì cậu đấy, nếu tôi ngồi chỗ khác thì người ta đã không tưởng tôi và cậu yêu nhau. Bắt đền cậu đấy!
Cậu ta thôi viết bài, ngẩng đầu lên cáu:
- Này, tôi đã đền bằng cách dành suốt 3 năm thanh xuân của tôi để ngồi cạnh cậu đấy!
Thanh xuân của tôi và cậu ấy cùng nhau trôi qua hết mấy mùa mưa nắng, tình yêu đầu đời của tôi chớm nở như quả ngọt trên cành.
. .