Editor: Mẹ Bầu

     Vài năm nay An Hồng đã tới Hạ Môn vài lần. Từ Mạt Mạt tuy không liên tục liên lạc với nhau, nhưng cũng đã biết chuyện phát sinh vào năm đó. Cô đau lòng cho An Hồng, nhưng lại cũng không có cách nào. Mấy tháng trước biết An Hồng đã gặp lại Lộ Vân Phàm, cô đã từng nói điện thoại với An Hồng, đã nghe qua những oán giận của cô. Sau này An Hồng và Lộ Vân Phàm lại đến với nhau một lần nữa, trong lòng Từ Mạt Mạt  vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ. Quả nhiên, sau liền đã xảy ra chuyện mà cô không muốn nhìn đến nữa.

     Lúc này đây, An Hồng đột nhiên đến Hạ Môn, Từ Mạt Mạt vốn đang thật lo lắng, nhưng mà An Hồng thoạt nhìn thật giống như đã trút bỏ đi được một ánh nặng vậy, nhìn cô có vẻ thực nhẹ nhàng. @MeBau*[email protected]@  An Hồng nói với Từ Mạt Mạt, cô và Lộ Vân Phàm đã không xảy ra chuyện gì nữa rồi.

     Rồi sau đó, An Hồng kể lại tỉ mỉ cho Từ Mạt Mạt nghe những chuyện đã phát sinh ra trong một tháng này.

     Từ Mạt Mạt hồi tưởng hết thảy đến đây, liền nói với An Hồng: "Không có việc gì là tốt rồi. Cậu xem, Tiểu Lỵ nhà tớ cũng đã đi nhà trẻ rồi, cậu cũng thật sự phải nắm chặt đấy."

     An Hồng cười cười, không trả lời.

     Từ Mạt Mạt nói tiếp: "Lại nói tiếp, thật sự cũng phải cám ơn bác sĩ Trần, nếu như anh ấy nói lại hết thảy mọi chuyện cho Lộ Vân Phàm nghe, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on hai người các cậu lại thật sự bỏ lỡ nhau."

     An Hồng quay đầu lại nhìn Từ Mạt Mạt, nói: "Kỳ thực, Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa biết đến một chuyện này."

     "Là chuyện gì vậy?"

     "Bí mật." Tầm mắt của An Hồng lại di chuyển vào trên người những người tuổi trẻ kia trong sân nhỏ. Ánh mắt cô lóe sáng, khóe miệng cong cong: "Chờ anh ấy đi đến đây, tớ muốn chính miệng mình nói cho anh ấy biết."

     An Hồng ở lại chơi trên đảo Cổ Lãng, mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại. Cô lội sóng bên bờ biển, hoặc là tùy ý đi dạo lung tung ở trên ngã tư đường náo nhiệt nhất của đảo. Từ Mạt Mạt phải trông nom tiểu lữ quán, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn An Hồng liền xung phong nhận việc, dẫn theo Tiểu Lỵ đi dạo chơi trên bờ biển.

     Tiểu Lỵ ngồi nghịch đất cát, nhặt vỏ ốc ở trên bờ cát. An Hồng ôm đầu gối ngồi cách không xa chỗ đó, lấy tai nghe đút vào trong lỗ tai, một bên nghe ca nhạc, một bên trông nom Tiểu Lỵ.

     Cô đội chiếc mũ cói rộng vành, mặc chiếc váy dài màu lam. Làn váy mềm mại nhẹ nhàng xòa xuống ở trên bờ cát, bị gió biển thổi vào nhẹ nhàng lay động.

     Xa xa có hai người đi tới. An Hồng từ xa xa nhìn lại, phát hiện ra đó chính là hai nam nữ thiếu niên đêm hôm trước đã chơi trò chơi sát thủ ở trong sân vườn của tiểu lữ quán.

     Hai cô cậu bé kia một trước một sau chậm rãi đi dạo ở trên bờ cát. Cô gái nhỏ đi ở phía sau. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô bé đi chân trần, trong tay xách theo một đôi giày, thân mình lúc lắc lúc lắc, có vẻ rất vui vẻ.

     Đi được trong chốc lát, thì đột nhiên cô gái nhỏ chạy lên trước vài bước, lôi kéo vạt áo sơmi của chàng trai trẻ kia.

     Cậu bé trai quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ đi đến trước mặt cậu bé trai, cúi đầu, tựa như nói chuyện gì đó với cậu bé trai.

     An Hồng nhìn không thấyvẻ mặt của cô bé, chỉ thấy cậu bé kia đỏ mặt lên, có chút không biết làm sao.

     Cô gái nhỏ luôn luôn cúi đầu, hai bàn chân cứ cọ tới cọ lui ở trên bờ cát, một lát sau, rốt cục cậu bé trai khôi phục lại sắc mặt, cũng nói lại chút gì đó.

     Cô gái nhỏ kia bỗng chốc liền ngẩng mặt lên. An Hồng nhìn đến cậu bé trai kia sờ sờ lên cái ót, tiện đà toét ra một nụ cười. Rồi sau đó, cậu bé ôm lấy cô bé kia. Cô bé kia buông thỏng cánh tay, giống như đã bị choáng váng.

     Cậu bé trai ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, vừa nói chuyện ở bên tai của cô gái nhỏ kia. Nhưng cô gái nhỏ vẫn là không hề có phản ứng. Cậu bé trai dứt khoát một phát bế bổng cô bé kia lên, xoay chuyển mấy vòng tại chỗ.

     An Hồng rốt cục nhìn thấy được mặt của cô bé kia. Cô đã khóc.

     Cô gái nhỏ ném đôi giày trong tay xuống, ôm lấy cổ của bé trai, rốt cục nín khóc mỉm cười. Tiếng cười sang sảng của hai người trẻ tuổi được  gió biển đưa vào trong tai An Hồng.

     Nhìn theo bóng dáng hai nam nữ thiếu niên nắm tay nhau khoan khoái chạy xa, bên khóe môi An Hồng cũng hiện lên ý cười.

     Cô dường như có thể cảm nhận được hạnh phúc của hai người bọn họ, bởi vì niềm hạnh phúc này, chính cô cũng đã từng đã trải qua.

     Trong tai nghe của cô hợp thời vang lên một bài hát. Tiếng ca của nữ ca sĩ thật trong sáng, là một bài hát mà An Hồng chưa từng nghe bao giờ.

     Cô nhìn thoáng qua Tiểu Lỵ, cô bé chính là có khả năng mạnh mẽ, đang dùng những hạt cát để tạo ra tòa lâu đài. quay đầu lại, nhìn ra biển ở trước mặt. Trên đỉnh đầu cô là bầu trời xanh thẳm. An Hồng nhắm mắt lại, lặng yên lắng nghe ca khúc.

     "Lại đi tới bến cảng nơi này, không có nguyên nhân để giữ lại

     Trái tim của em ngồi trên thuyền nhẹ man mác, tìm kiếm những hạt cát bị thất lạc.

     Tùy thời đúng lúc sóng biển phiêu lưu, em dùng sức mở rộng hai tay

     Ôm ấp nhiều như vậy lên lên xuống xuống, tưởng niệm, vẫn là anh nhìn vào trong sóng mắt của em

     Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là, khi một mình em nhìn biển

     Quay đầu mới phát hiện anh không ở đây, chỉ lưu lại cho em nỗi bồi hồi quanh co

     Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là khi này lại nhớ lại những hồi ức ngày xưa

     Trừ anh ra, ở ngoài đều trống rỗng, còn có ai có thể tới dạy em yêu

     Lại về tới nơi tận cùng này, em cũng nghĩ muốn càng đi về phía trước

     Chính là khi càng nhìn thấy trời cao biển rộng, lại càng tiếc nuối, không có anh cùng chia xẻ nỗi xúc động của em

     Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là, khi một mình em nhìn biển

     Bóng dáng mỏi mệt không chỉ có em, không nghĩ anh sẽ gặp lại em đây

     Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là khi một mình em đi vào giữa biển người

     Trừ anh ở ngoài ỷ lại, còn có ai có thể dạy em biết dũng cảm

     Trừ anh ra, ở ngoài trống rỗng, còn có ai có thể tới dạy em yêu. . ."

     . . .

     Hiệu suất làm việc của Thạch Nghị rất cao. Anh nói chuyện kỹ càng cùng với Lộ Vân Phàm hai ngày, sau đó rất nhanh hãy tiến vào giai đoạn định ra hợp đồng.

     Thạch Nghị bắt đầu chuẩn bị chuyện ngân hàng cho vay tiền. Lộ Vân Phàm gần như thức liên tục suốt hai ngày đêm liền, đến lúc này mới rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

     Tập đoàn Đông Hải cũng không đến để can thiệp. Lộ Kiến Vũ đã biết hết thảy chuyện này, tảng đá trong lòng cũng thoáng cái liền rơi xuống đất. Lộ Vân Phàm cũng vẫn không dám xem thường, thời khắc đều chú ý đến hướng đi của tập đoàn Đông Hải. Anh lo lắng cho Thạch Nghị sẽ phải chịu ảnh hưởng khi cho anh vay tiền. Thạch Nghị cũng không đủ nắm chắc, nhưng mà số tiền lớn như vậy, tài liệu cho vay cũng cần phải chuẩn bị thật phức tạp. Thời hạn vay cũng không ngắn, lúc này thì bọn họ chỉ có thể giữ thái độ chờ đợi monh ngóng.

     Còn có thật nhiều rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà Lộ Vân Phàm thấy hơi có hơi rảnh một chút, liền giao bản nháp hợp đồng kia  cho luật sư của Vũ Hoa. Sau đó anh quyết định đi gặp An Hồng. Anh rất nhớ cô, giờ này khắc này, anh thầm nghĩ muốn thả lỏng tâm tình, có cô bồi ở bên mình.

     Trước khi xuất phát, Lộ Vân Phàm đi đến trung tâm thương mại, cẩn thận chọn lựa một chiếc nhẫn kim cương.

     Nhìn chiếc nhẫn trong hộp tỏa ra những vòng tròn sáng lấp lánh, anh rốt cục nở nụ cười.

     Anh gọi điện thoại cho An Hồng, nói: "An An, hiện tại anh sẽ đi đến đó để gặp em đây!"

     Nghe giọng điệu của anh, An Hồng chỉ biết, mọi chuyện đều đã được giải quyết không sai biệt lắm, cô nói: "Tốt lắm, em chờ anh!"