Mắt thấy Sở Thiên nửa ngày không nói, Tiểu Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, trong lòng âm thầm ảo não. Thiếu gia nhất định đang tức giận, dù sao thân phận là chủ tớ. Một tiểu nha đầu lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy.

Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, Sở Thiên liền ổn định tâm thần lấy lên ngọc trâm, cài lên trên tóc của nàng. Ngọc trâm nho nhỏ lại như vẽ rồng thêm mắt, Tiểu Nguyệt cả người toát ra một loại khí thế tựa như một tiểu nha đầu biến thành tuyệt đại giai nhân.

Tiểu Nguyệt day day con mắt, cái mũi có chút ửng đỏ, cúi thấp đầu nói nhẹ tiếng cảm ơn, nhanh chóng chạy ra khỏi viện. Nàng không muốn đi cũng không được, nàng không muốn để thiếu gia thấy khuôn mặt đẫm lệ của mình.

Thực tế ngọc trâm hắn cài lên cũng không đúng, thậm chí có chút lệch ra, dù sao Sở Thiên cũng chưa làm chuyện này bao giờ. Tiểu Nguyệt luôn luôn để ý tới nhan sắc của mình, nhưng lại làm như không thấy, trong lòng nàng lúc này lại cảm thấy cách cài này chính là đẹp nhất.

...

Thời gian như nước chảy, nhìn như ung dung chậm rãi nhưng suy nghĩ lại mới thấy mọi thứ trôi nhanh một cách đáng sợ.

"Cạn ly."

Năm người trẻ tuổi đang nâng chén, rượu vào người khiến từng khuôn mặt ửng đỏ.

Hôm nay là sinh nhật Sở Thiên, thời gian qua quá phong phú, đối với hắn là những kinh nghiệm khó quên được. Vẫn như ngày thường, buổi sáng luyện công sau đó hấp thu nguyên lực, buổi chiều cùng huyền lân đi săn trong Tuyết Tùng sâm lâm, thời điểm về nhà, nhờ Tiểu Nguyệt nhắc nhở mới nhớ tới việc này.

Bất tri bất giác, đã mười bốn tuổi, hắn là người không quan tâm đến những chuyện này cho lắm nhưng đây là một dấu mốc quan trọng của cuộc đời hắn. Sở Thiên nghĩ nghĩ, phân phó Tiểu Nguyệt chuẩn bị đồ ăn mang ra ngoài bàn đá trong viện sau đó mời một vài vị bằng hữu có quan hệ không tệ với hắn.

Người đến đông đủ đồ ăn nóng hổi vừa vặn chuẩn bị kỹ càng, Tiểu Nguyệt là đầu bếp nổi danh hôm nay lại cố ý phát huy. Bữa tối hôm nay không cần chính miệng nếm, chỉ cần nhìn xem bề ngoài, nghe hương khí, cũng đủ để làm cho người khác thèm nhỏ dãi.

Lấy danh vọng của Sở Thiên như hiện nay, nay muốn mời khách, người muốn đến tuyệt sẽ không ít, nhưng hắn lại chỉ mời bốn người, chính là những đồng bạn lịch luyện với hắn.

Ngày sinh nhật của hắn, đồ ăn làm rất tốt, rượu cũng góp phần tô điểm. Trên bàn bày biện mấy bình tuyết hoa nhưỡng, đồ này do Sở Vân đưa tới. Theo lời hắn nói thì chuyện rèn luyện tửu lượng là không thể bỏ qua được.

Trong bữa tiệc có thức ăn ngon, cũng lại có Tuyết hoa dưỡng ủ lâu năm, bên cạnh là hảo hữu của mình, người trẻ tuổi tửu lượng vốn không lớn, lại không cố kỵ gì mà uống, mấy chén vào trong bụng đã có một chút say.

Sau đó liền bắt đầu một màn biểu diễn, Sở Thiên mượn hoằng thủy kiếm, mặc dù không có sở trường dùng kiếm, nhưng ỷ vào tu vi tinh thâm, vận chuyển thân pháp cánh tay loạn vũ. Chỉ một thoáng, kiếm quang toả ra khắp sân, khiến mọi người trong sảnh lớn tiếng khen hay.

Sau đó, Sở Sở cùng Sở Quyên hợp xướng một khúc, hai tiếng hát hoà cùng với nhau, Sở Sở uyển chuyển thanh lệ, Sở Quyên thanh âm ma mị. Nguyên bản là ca từ đơn giản, nhưng qua kỹ nghệ của các nàng, khiến người nghe được toàn thân tê dại, khắp khuôn viên im lặng nghe hai nàng hát, như bị cuốn trong từng ca từ.

Sau khi lắng nghe những ca từ mĩ miều, Sở Bảo lại bắt chước đồ tể mổ heo, mặc dù không có heo, lại thiếu cái thớt gỗ, nhưng tay hắn cầm kiếm bản rộng làm đao dùng, từng cái trừng mắt làm y như đúc khiến mọi người cười vang.

Sở Sở cười khanh khách không ngừng, tựa như Hoàng Oanh hót vang, Sở Quyên xưa nay kiệm lời, gương mặt xinh đẹp cũng giãn ra, cố gắng kiềm chế bản thân không cười ra tiếng, khiến toàn thân run rẩy không ngừng.

Cuối cùng đến phiên Sở Ảnh, chỉ thấy hắn một mặt lãnh khốc, ngồi nghiêm chỉnh, dự định dùng bộ dạng này để cho qua, lại thấy Sở Bảo đẩy hắn một cái nói: "Tới phiên ngươi, đừng giả bộ không biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có thể xem mọi người biểu diễn miễn phí sao?"

Mắt thấy không ai chủ ý, thời gian cũng muộn, Sở Ảnh vốn cho rằng mưu kế đã đạt được, trên mặt mặc dù nghiêm túc, nhưng trong lòng đắc chí. Không ngờ bị con hàng này vạch mặt, trong đó còn có hai vị tộc muội, trên mặt hắn không tránh khỏi vẻ ngượng ngùng.

Thẹn quá hoá giận hung hăng đạp vào cái mông của Sở Bảo, tứ chi loạn vũ bay ra ngoài, nặng nề đáp mông xuống đất, mắt nổi đom đóm.

Nghĩ đến từ chối, chắc chắn tất cả mọi người sẽ không thuận theo. Sở Ảnh thầm mắng tên mập mạp lại xen vào việc của người khác, thấy tránh không thoát, lấy ra trường kiếm dự định múa vài đường, định ứng phó cho qua. Sở Quyên thấy thế liền nói, tiết mục không cho phép lặp lại. Hắn nhíu mày khổ mặt làm mặt khổ sở, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, mới xụ mặt xuống giảng chuyện tiếu lâm.

Kể xong, Sở Ảnh thái độ khác thường, một mình hắn thấy truyện này rất vui, phình bụng cười to, thấy người khác đều buồn bực nhìn hắn, sững sờ ngừng cười lại, liền cảm thấy chột dạ, bầu không khí đó trong nháy mắt có vẻ lúng túng.

Sở Quyên im lặng lắc đầu, Sở Ảnh thực lực không tệ, nhưng hắn kể chuyện tiếu lâm chẳng khác nào ca ca của nàng khi đang hát cả, cả hai đều khiến người khác muốn tránh xa ngay lập tức. Bị nàng ví von như thế, Sở nghị nhất định cực kỳ bi thảm trong phương diện ca hát.

Khi giải tán cũng muộn lắm rồi, Sở Thiên đã chếnh choáng, nếu lúc này hắn đi hấp thụ dược lực thì không khác nào tự sát. Loại sự tình này vô cùng quan trọng, không thể vội vàng được.

Đêm nay có yến tiệc sinh nhật, lúc đầu Sở Vân cũng có đến, lại bị Sở Thiên đẩy đi. Hắn thấy sinh nhật lần này nếu mà lão cha ở đây bồi tiếp sự thú vị chắc chắn sẽ kém xa những đồng bạn của hắn. Trước khi đi, Sở Vân lưu lại bình tuyết hoa nhưỡng cho con, còn theo hắn nói hắn còn một phần đại lễ khác sẽ đem đến trong mấy ngày nữa.

Bóng đêm thâm trầm, Sở Vân lấy rượu ra, tự rót tự uống, không ai cùng hắn, chỉ có trăng sáng làm bạn. Về sau còn uống nhiều hơn, giữa lúc nửa tỉnh nửa say, trong sáng trăng sáng phảng phất như hóa thành kiều nhan của ái thê, đang cười ôn nhu giảo hoạt nhìn hắn.

"Phỉ Phỉ, ngươi biết không, con của chúng ta đã mườI bốn tuổi. Tiểu Thiên phi thường ưu tú, nếu ngươi gặp được, chắc chắn sẽ rất thích. Ai, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau a."

Hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện xưa, lại thấy một trận đau thương. Sở Vân cảm thấy mình đã bị phế đi, hi vọng hoàn toàn đặt trên người đứa con, mong hắn có thể thay đổi vận mệnh của mình.

...

Sinh nhật đã qua được chín ngày, Sở Thiên đang luyện công buổi sáng, đột ngột cảm giác hô hấp trì trệ, nguyên lực ba động như hoá thực chất, không khí chung quanh phảng phất đều ngưng kết. Ánh mắt hắn lộ vẻ hãi hùng, nếu không phải tự mình trải qua, thực khó tin loại áp bách như thế này là do nhân loại tạo ra.

Dõi mắt về phía xa, cũng không nhìn thấy gì. Trong tộc dần dần ầm ĩ lên, rất nhiều tộc nhân chen chúc mà tới, người thực quá nhiều, Sở Thiên cố nén xúc động muốn mở ra Huyết Yêu đồng. Mỗi lần mở ra đều sẽ khiến người khác nhìn hắn với ánh mắt khác thường, nếu không phải dùng cho chiến đấu, hắn sẽ không mở ra yêu đồng lung tung.

Mấy đạo khí tức mạnh mẽ bộc phát ra, chính là những người đứng đầu trong tộc đã phát giác, tiến đến cửa chính điều tra tình huống hiện tại, các tộc nhân theo sát phía sau, tất cả mọi người đối với cường giả đều mang lòng hiếu kỳ.

"Đi thôi." Sở Vân chẳng biết lúc nào tiến đến bên cạnh nhắc nhở. Sở Thiên nhìn lại, thấy phụ thân khác biệt với lúc xưa, trên mặt không còn chút ý mừng nào.

Cổng Sở gia, đám người đứng đen nghịt, cao tầng của tộc, dốc toàn bộ lực lượng, từng người sắc mặt trang nghiêm, bên trong Liệt Nham thành chưa bao giờ thấy qua nhân vật khủng bố.

Đứng trong đám người, thấy phụ thân sắc mặt khác thường, Sở Thiên liền hỏi thăm nguyên nhân. Sở Vân mỉm cười nói đây chính là lễ vậy mấy hôm trước hắn nói đến.

Nhiều năm trước Sở Vân tham gia cuộc tuyển chọn của tuyển chọn Linh Vũ viện đã từng kết giao qua một vài thiên kiêu. Hôm nay tới là Dương Tuyết, chính là một vị trong đó. Sở Vân cùng nàng này giao tình rất tốt, lại cùng nàng có chút ân tình. Về sau, Sở Vân bởi vì không thể nhập viện, Dương Tuyết lại được tuyển chọn, lấy tư chất kinh diễm thanh danh vang dội, sau khi tốt nghiệp ở lại viện trở thành đạo sư.

Muốn tiến vào Linh Vũ viện, ngoài chuyện tham gia tuyển chọn qua phương thức bình thường. Còn có một cách nữa là đám đạo sư nắm giữ trong tay danh sách đề cử, khi phát hiện người có tư chất ưu dị, có thể đặc biệt thu nhận. Nhưng tiêu chuẩn của việc này, chính là lọt vào mắt của một vị đạo sư.

Sở Vân rất sớm đã suy nghĩ dùng đoạn giao tình này vào việc gì, nếu nhi tử của hắn yếu đuối hắn cũng sẽ không nhờ đến người khác. Nhưng trong trận so tài trước đó, Sở Thiên vượt cấp chiến đấu, còn thi triển ra tinh thần lực, khiến hắn cuối cùng hạ quyết tâm.

Những năm gần đây dù chưa gặp lại, nhưng cuối cùng do Dương Tuyết lưu lại phương thức liên lạc, cáo tri có việc cần phải cầu nàng hỗ trợ. Đừng nhìn Sở Vân bộ dáng tuỳ tiện, kì thực rất có nguyên tắc. Biết mình đã thành phế nhân, người khác thì địa vị hiển hách, người khác sẽ nghĩ là hắn nịnh nọt nàng.

Nhưng vì Sở Thiên mà cân nhắc, hắn cũng không để mặt mũi, liền phá lệ gửi thư cho nàng. Nói ra chiến tích của Sở Thiên, hi vọng nàng có thể giúp đỡ con mình, tại vì độ khó để vào Linh Vũ viện quá lớn, hoặc là khiến hắn vào được danh sách khảo sát cũng tốt. Trước tiên tiến vào tầm mắt đạo sư, dù sao cũng so với việc không có ai dựa vào thì tốt hơn nhiều.

Nghe xong tình huống hiện tại, Sở Thiên mặt lộ vẻ cuồng hỉ, trong mắt lấp lóe ước mơ, nếu có thể kéo chút giao tình với người này, thuận lợi tiến vào Linh Vũ viện, vô luận tài nguyên tu luyện hay tiềm lực phát triển đều sẽ hơn xa hiện tại.

Hai người trong lúc trò chuyện, cảm giác áp bách càng ngày càng đậm, đường chân trời xuất hiện mười điểm đen, tới gần nhìn lại thì thấy một người đang cưỡi yêu thú mà tới. nhìn qua chim thú trước mắt, con ngươi Sở Thiên co rụt lại, nhìn ra tứ giai yêu thú độc giác ưng.

Một đội độc giác ưng gào thét mà đến, bỗng nhiên ngừng ở trên không Sở gia, khí lãng mãnh liệt cuốn lên, như muốn đem cây cối nhổ tận gốc. Xu thế bay nhanh dừng lại, vỗ cánh lơ lửng bay lên không, diện mục lộ ra trước mắt mọi người.

Quái vật khổng lồ, giương cánh trọn vẹn mười mét, Thanh Vũ khắp cả người, lợi trảo khúc câu, đỉnh đầu Hắc Giác tựa như trường thương. Trên lưng chim ưng đều có một thân ảnh trẻ tuổi, quanh thân bao khỏa bởi khí tức cường hãn, không yếu hơn toạ kỵ chút nào, từng yêu thú đều có tu vi ngưng đan cảnh, có hơn mười vị tu vu Ngưng Đan cảnh đến đây.

Chúng ưng xoay quanh hạ xuống, tới gần mặt đất, hơn mười vị Ngưng Đan cảnh nhảy vọt phân hai liệt chỉnh tề đứng thẳng, trên mặt cung kính ngưỡng mộ một thân ảnh trên không, xếp thành hàng nghênh đón đại nhân vật. Trên không chỉ ưng thú cầm đầu chưa hạ xuống, con thú này to gấp đôi những con độc giác ưng khác, hai cánh triển khai che khuất bầu trời, trên thân cũng không phải là lông vũ, mà lấp lóe lân phiến cứng rắn, bộ dáng đặc dị khiến Sở Thiên cũng không biết được đây là loại yêu thú nào.

"Kia là ngũ giai yêu thú Độc Giác Long ưng." suy nghĩ của Lão hồ ly truyền đến, Sở Thiên vẫn như cũ không hiểu, nhưng hắn cũng không cần biết quá nhiều, chỉ riêng ngũ giai yêu thú, cũng là một tồn tại đáng sợ, có thể xưng là vương giả trong đám yêu thú, đủ để so sánh với cường giả Đăng Thiên cảnh.

"Không thể nhiều lời, nữ nhân này không đơn giản, bị phát hiện cũng có chút phiền phức." Lão này lưu lại một câu nói, sau đó trốn trong ngọc bội, tựa như biến mất, ngay cả Sở Thiên đều không phát hiện được hắn tồn tại.

Nhìn thấy tướng mạo chủ nhân Độc Giác Long ưng, Sở Vân cười phất tay chào hỏi, người này chính là hảo hữu trước kia Dương Tuyết. Nhìn thấy động tác này, Dương Tuyết từ lưng chim ưng trực tiếp nhảy xuống khiến khí lãng xông lên, tựa như người trong chốn thần tiên.

Một tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, Sở Thiên con ngươi co rụt lại, hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì, Long Ưng cũng không có hạ xuống, nàng này cách mặt đất chừng hơn trăm mét, nhảy xuống không chết cũng tàn phế.