“Đến đây, ba ba giúp con tắm rửa.” Thời gian riêng tư trước khi ngủ thuộc về hai người, Vương Thanh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, hận không thể thắt chặc Phùng Kiến Vũ ở bên người mà tùy thời mang đi theo. Cả ngày hôm nay, Vương Thanh nơi nào cũng không đi, một mực ở chung một chỗ với Phùng Kiến Vũ, mang nó đi tham quan khắp nhà để quen thuộc hoàn cảnh sống, cùng nó học thủ ngữ, còn cùng nhau xem ti vi, cùng ăn điểm tâm.

“Không cần, con đã trưởng thành rồi a.” Phùng Kiến Vũ gắt gao nắm chặt quần áo trên người, nhìn chăm chăm Vương Thanh cũng đang từ từ cỡi ra quần áo, lộ ra một thân bắp thịt bền chắc cường tráng, “Người không nên như vậy, con có thể tự mình tắm.” Phùng Kiến Vũ thủ ngữ nhanh như cắt, còn chưa kịp giữ lấy quần áo, đã trực tiếp bị Vương Thanh vén lên rồi.

“Xấu hổ cái gì? Con là đại bảo bối của ba a, ba ba khi còn bé cũng không biết đã tắm cho con biết bao nhiêu lần, toàn thân con cao thấp mỗi một chỗ ba cũng đã nhìn qua rồi, có cái gì mà phải xấu hổ?” Vương Thanh tự lừa dối chính mình, hắn thật sự đem đứa trẻ này trở thành Hiểu Vũ, ôm lấy thân thể trần trụi của nó đi vào phòng tắm, “Đi đi đi, đi tắm cùng ba ba.”

Phùng Kiến Vũ không có biện pháp, cả người cũng bị hắn ôm vào trong ngực, căn bản trốn không thoát, nó ôn thuận đem đầu tựa vào ngực Vương Thanh. Bị hắn ôn nhu bỏ vào trong bồn tắm, nước chảy mang theo ấm áp vây lượn ở bốn phía, Phùng Kiến Vũ vui vẻ vỗ vào mặt nước, văng lên từng đợt từng đợt bọt nước. Vương Thanh ngồi vào bên cạnh, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của Phùng Kiến Vũ, “Con vẫn là giống y như lúc còn bé, thấy nước liền vui vẻ có phải không, thích nhất khi ba ba dẫn con cùng nhau tắm rửa …… Ba quên, con đều không nhớ được, ba ba nói cho con nghe, có được không? Đều là những chuyện lúc con còn bé.”

Mặc dù chỉ chung sống cùng Hiểu Vũ một năm, nhưng Vương Thanh vẫn nhớ kỹ mỗi một chi tiết. Hiểu Vũ thích đi vớ màu xanh nhạt, thích ăn đồ ngọt, thích nghịch nước, đồ chơi yêu thích nhất là mô hình khủng long mà mình mua, thích xem phim hoạt hình 《 Bảy Viên Ngọc Rồng 》, buổi tối thích cùng mình cùng nhau ngủ, truyện cổ tích thích nhất là 《 Nàng Tiên Cá 》…… đủ thứ mọi chuyện, Vương Thanh đều ghi nhớ.

“Được a.” Phùng Kiến Vũ lấy tay viết viết chữ trên mặt nước, từng nét từng nét, viết rất nghiêm túc. Nó lôi kéo tay của Vương Thanh, cười ngượng ngùng xấu hổ, nhưng trong lòng thủy chung mang theo một loại cảm giác không an toàn mà bản thân không có cách nào xác định được. Nó không biết đến tột cùng bản thân có phải là con trai của Vương Thanh hay không, trong ký ức tuổi thơ nó chỉ nhận thức mình đã từng bị phát sốt một lần, lúc tỉnh lại phát hiện mình đã quên đi rất nhiều chuyện, bắt đầu từ lúc đó, nó phát hiện mình đã không thể nói chuyện được nữa rồi, về phần cụ thể là bởi vì sao, Phùng Kiến Vũ cũng đã sớm nhớ không rõ, những thứ này cũng chỉ là từ trong miệng dưỡng phụ nghe nói được mà thôi.

“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Vương Thanh rót chút nước lên đầu nó, đưa tay trực tiếp xoa xoa tóc gội đầu, nhìn dáng vẻ Phùng Kiến Vũ nặng nề tâm sự, đột nhiên có chút đau lòng, “Ba ba sẽ bảo vệ cho con, cái gì cũng không cần phải nghĩ nữa, ở lại bên cạnh ba ba là tốt rồi.” Hắn kéo vòi nước giúp Phùng Kiến Vũ rửa sạch bọt xà phồng trên đầu, mắt to ướt nhẹp nhìn mình, Vương Thanh một thoáng hoảng hốt, lấy tay giúp nó che kín ánh mắt, “Cẩn thận, coi chừng bị vấy vào trong mắt, sẽ rất đau.”

“Ngô...... ” Phùng Kiến Vũ phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ xíu, giống như là mèo con đang tắm, không thể nói ra được là hưởng thụ hay là thống khổ, dù sao thì có cảm giác thoải mái thì đúng rồi.

“Hắc hắc, thì ra là vẫn có thể phát ra âm thanh a? Ba ba còn tưởng rằng con ngay cả thanh âm như vậy cũng không biện pháp phát ra được.” Vương Thanh nhéo nhéo cằm của nó, giống như là đang trêu chọc một chú mèo nhỏ, rửa sạch sẽ bọt trên đầu, Vương Thanh bắt đầu sờ loạn người nó, “Con thật sự quá gầy, ngày mai bắt đầu phải ăn nhiều một chút, khi còn bé con thích ăn nhất là bánh ngọt, không biết bây giờ có còn thích hay không, bất quá cái đó có thể khiến con béo lên một chút, con thật quá gầy.” Vương Thanh sờ sờ tới bên xương sườn, từng cái từng cái đốt xương gồ lên dọa hắn sợ hết hồn, hiện tại ở nơi đó còn có một đứa trẻ gầy đến như vậy a?!

“Con thích ăn bánh ngọt, nhưng mà sinh nhật hàng năm con đều không có, chỉ có em trai có.” Phùng Kiến Vũ khuấy khuấy nước trong bồn tắm, ở trên bọt xà phồng tuyết trắng viết vài chữ. Nó nói “em trai”, chắc là con của dưỡng phụ dưỡng mẫu đi.

“Sẽ không như thế nữa, sau này mỗi một năm sinh nhật con đều sẽ có, ba ba bảo đảm, thật sự đó.” Vương Thanh nắm tay của nó, hốc mắt không biết khi nào lại bắt đầu đỏ lên, “Đều là ba ba không tốt, để cho con chịu khổ đến nhiều năm như vậy, con đừng trách ba có được không? Ba ba bảo đảm, sẽ đem tất cả những thiếu sót mà con có lúc trước bù đắp lại hết cho con! ”

Phùng Kiến Vũ viết một chữ “được”, cũng không biết từ khi nào đã bất giác khóc, nó cũng không ngại việc hai người đang không mặc quần áo, thân thể đều ướt nhẹp, nhào vào trong lòng Vương Thanh mở miệng ủy khuất khóc lớn, giống như là muốn đem hết những thống khổ trong những năm gần đây một lúc phát tiết sạch sẽ.

“Không khóc không khóc, ngoan a, ba ba sau này sẽ không để cho con chịu khổ nữa.” Bàn tay Vương Thanh vuốt ve sống lưng gầy nhom của Phùng Kiến Vũ, đứa nhỏ này đến tột cùng bị bao nhiêu ngược đãi?! Ngón tay gãy xương, vóc người nhỏ gầy, trên đùi trên người đều không thiếu vết sẹo lâu năm, Vương Thanh phân biệt được ra, có vết phỏng lưu lại, có vết dao lưu lại, còn có máu ứ đọng …… “Thật sự đã để cho con chịu khổ a...... đều là ba ba vô dụng ……” Hắn vuốt ve từng vết sẹo trên người Phùng Kiến Vũ, hận không đem được những người đã ngược đãi con của hắn bầm thây vạn đoạn!

Phùng Kiến Vũ nhìn biểu lộ của Vương Thanh trở nên có chút dữ tợn, lực đạo nắm cánh tay mình lực cũng lớn đến dọa người, vội vàng ở trên mu bàn tay của hắn viết chữ, “Không có việc gì, không đau.”

“Nhưng mà ba nhìn thấy rất đau lòng …… Làm sao mà lại để cho con chịu nhiều đau khổ đến như vậy a?” Vương Thanh lần đầu tiên nhìn vết sẹo trên người của một người muốn rơi lệ. Lão già của hắn từng nói, vết sẹo là huy chương của một người đàn ông, nhưng hắn một chút đều không muốn ở trên người của đứa trẻ này có một cái “huy chương” nào hết. Hắn chỉ hi vọng được nhìn thấy con trai mình là một đứa trẻ khỏe mạnh khả ái, một đứa trẻ không có chút đau thương nào.

“Không trách người, thật đó.” Phùng Kiến Vũ kéo kéo ngón tay của Vương Thanh, lại viết chữ trên mặt nước, “Không oán hận người, không phải là lỗi của người.”

“Con thật tốt, con là đại bảo bối của ba ba, ba ba sẽ chiếu cố cho con cả đời ……” Vương Thanh đem con ôm vào trong ngực, đơn giản xoa xoa vài cái sau lưng nó, lại dùng khăn tắm trắng noãn mềm mại đem người bọc lại, ôm nó đi ra ngoài thay áo ngủ. “Áo ngủ có thể không thích hợp lắm, ngày mai ba sẽ cho người mua cho con cái mới, hôm nay trước mặc tạm như vậy nha.”

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, xoa xoa mắt, ở cùng Vương Thanh cả một ngày, nó cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn cái giường lớn ở trước mặt, nó có chút do dự nằm xuống, nhìn thấy trong đôi mắt của Vương Thanh mang theo tia vui vẻ, nó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ngón tay ở trên giường viết chữ: “Ba ba, con mệt rồi, đi ngủ đi.”

“Ân, ngủ thôi, ba ba với con cùng nhau ngủ.” Tâm tình vui sướng khi thứ mình mất đã tìm lại được khiến cho Vương Thanh có chút hưng phấn, hắn tắt đèn phòng, leo lên giường ôm lấy Phùng Kiến Vũ, trong đầu vẫn không ngừng cố gắng nhớ lại bộ dáng của Hiểu Vũ lúc còn bé. Có lẽ đứa trẻ này cũng có thể không phải là Hiểu Vũ, nhưng hắn thật sự rất thích nó, nếu như nói là không phải …… vẫn là muốn giữ ở bên người, Hiểu Vũ thì vẫn sẽ tiếp tục tìm trở về, Vương Thanh một mực không có buông tha.

Báo cáo kiểm nghiệm DNA rốt cuộc cũng đã có, Ngô Kỳ đi đến trung tâm kiểm nghiệm, mang về một đống giấy báo cáo, anh nhìn cũng không có nhìn, trực tiếp bỏ vào trong một cái túi giấy, đưa đến phòng làm việc của Vương Thanh. “Ông chủ, báo cáo đã có.”

“Được, cậu để ở đâu đi, lát nữa ta sẽ xem.” Vương Thanh đang xử lý những văn kiện khác. Lưu thị bên kia lại có động tĩnh mới, ở trước mặt tất cả các truyền thông hướng về phía Vương gia **ném ra cành ô liu, Vương Thanh đặt tờ báo xuống, muốn quản chuyện của hắn sao, đúng là hai cha con tự mình đa tình.

“Ông chủ, tôi nghe nói …… ngài đã đem đứa trẻ họ Phùng kia giữ ở lại, vậy Hiểu Vũ thiếu gia bên kia …… chúng ta vẫn còn tiếp tục không?” Ngô Kỳ có chút không xác định được ý nghĩ của Vương Thanh, “Đứa trẻ đó …… ông chủ có tính toán gì?”

“Trước nuôi đi, ta xem đứa trẻ đó thật đáng thương …… ta cũng thật thích nó, ở lại bên cạnh ta nuôi là tốt rồi.” Vương Thanh nhớ lại tất cả vết thương lớn nhỏ khắp trên người Phùng Kiến Vũ, trong lòng một trận căng lên, hắn đã gọi bác sĩ riêng trong nhà xử lý qua, cũng dẫn nó đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, ngoại trừ bên ngoài dinh dưỡng cung cấp không được đầy đủ, trên người còn có những mô thịt mềm bị dập nát vẫn chưa được lành hẳn, xương ngón tay bị đứt, xương ngón trỏ bên tay phải còn bị biến dạng, bên trong vẫn còn lưu lại những mảnh xương vỡ, nếu như muốn hoàn toàn chữa khỏi, trừ phi phải làm phẩu thuật, nối xương lại một lần nữa.

“Đúng vậy …… lúc tôi đến tìm nó, nó còn đang bị dưỡng phụ đuổi đánh, quả thật rất đáng thương, bất quá cũng là mạng nó tốt, gặp được ông chủ, tương lai cũng tốt hơn nhiều.” Ngô Kỳ gãi gãi đầu, nhìn Vương Thanh bên kia vẫn duy trì bận rộn, vội vàng đem túi giấy mở ra, “Ngài vẫn nên xem cái này một chút trước đi.”

“Ân, để đó đi.” Vương Thanh lấy ra một phần giấy ở phía trên cùng mở ra, đại khái quét qua mấy lần thì ném qua một bên, khi hắn cầm lên phần giấy ở giữa, ánh mắt trợn to, “Hiểu Vũ …… thật sự là Hiểu Vũ!!!!! ” Trên phần báo cáo kiểm nghiệm kia, rõ ràng viết tên Phùng Kiến Vũ.

“Trời ạ …… là Hiểu Vũ thiếu gia?” Mười một năm trước báo cáo kiểm nghiệm DNA cũng là do Ngô Kỳ tự mình cầm về, anh mở ra phần giấy của Phùng Kiến Vũ, con số “99.9%” lộ ra hết sức bắt mắt, chẳng qua là vừa nghĩ đến Phùng Kiến Vũ gặp khổ nạn, Ngô Kỳ cũng cảm thấy một trận đau lòng. “Ông chủ, có muốn tôi dẫn người đi Phùng gia một chuyến không …… vết thương trên người của thiếu gia …… không thể không làm rõ.”

“Không cần, việc này không cần thiết, con trai bây giờ trở lại bên cạnh ta là tốt rồi. Về phần cái loại cặn bã đó …… không cần chúng ta phải tự mình động thủ, ta nghe nói tên dưỡng phụ đó rất thích đánh bạc ……” Móng tay Vương Thanh ở trên bản báo cáo kiểm nghiệm hung hăng siết chặc, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Kỳ, “Cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ.”

“Tôi đã hiểu, ông chủ, tôi đi làm ngay đây, báo thù cho Hiểu Vũ thiếu gia.” Ngô Kỳ siết quả đấm, lập tức đi ra cửa, triệu tập thủ hạ đi hoạt động một chút.

“Ai...... ” Vương Thanh dựa người lui về phía sau, nửa nằm trên ghế da, cầm trong tay bảng báo cáo kiểm nghiệm kia, khó nhịn được tâm tình tốt lên, khóe miệng một mực duy trì độ cong, hắn đem mấy phần bảng báo cáo còn dư lại bỏ vào trong máy cắt giấy, nhìn đống giấy đó biến thành một đống giấy vụn, về phần tờ giấy đang nằm trong tay mình …… hắn hung hăng hôn lên bề mặt mấy cái, rốt cuộc đã trở lại rồi, Hiểu Vũ, ba ba đã tìm con suốt mười năm.

_______________________________

**ném ra cành ô liu: "cành ô liu" hay "chim bồ câu" được xem là biểu tượng hòa bình bao quát toàn cầu. Ở một số quốc gia, việc trao tặng cành ô liu còn có ý nghĩa tượng trưng cho việc bày tỏ thái độ thân thiện và mong muốn hợp tác hòa bình. Đối với một cá nhân thì tượng trưng cho việc dành cho người khác một cơ hội, hợp tác trong tình trạng win-win.