Lý thúc biết trong nhà phải nuôi thêm chó, còn cố ý đi tìm về một huấn luyện viên thú cưng chuyên nghiệp học tập mấy chiêu, muốn nuôi chó thì không thành vấn đề, nhưng muốn dạy chó thì vẫn phải nên mời một người chuyên nghiệp thì hơn. Bất quá nhìn hai đứa tiểu tử mới vừa được ôm về nhà còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh, Lý thúc có chút buồn bực, "Thiếu gia, hai con này là chó ta đúng không? Có thể huấn luyện được không đây?"

"Không vấn đề gì, còn biết tự mình đi vệ sinh, rất là ngoan, đúng không, tiểu tử?" Vương Thanh ôm hai con chó nhỏ lên, xoa xoa toàn thân, nhét vào trong ngực Lý thúc, "Thật đáng yêu, nghe ông chủ nói trông giữ nhà cửa là không thành vấn đề."

"Nga! Vậy thì tốt! Tôi cũng không thích chó ngu cái gì cũng không biết làm, nếu có thể giúp đỡ đi nhặt báo thì càng tốt." Lý thúc nhìn thấy trong phim ảnh nước ngoài, chó nhà người ta thường sẽ giúp chủ nhặt báo, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, chân của ông bình thường đã không được tốt, cho nên ông cũng lười hoạt động.

"Ước chừng chỉ cần một huấn luyện viên là được rồi. Cần lưu ý là mực in đối với chó không tốt, có thể không cần thiết thì đừng sử dụng thì hơn." Vương Thanh vỗ vỗ đầu con chó nhỏ, đem bọn chúng đặt ở trong nhà, để cho người làm trong nhà cũng có thể đến xem chừng một chút, cũng rất tốt để cho chó con nhớ được mùi hương của những người trong nhà. "Hiểu Vũ, con muốn đặt tên gì cho bọn chúng đây a?"

"Ân......" Phùng Kiến Vũ chống cằm, suy tư một hồi, nó hiện tại chưa nghĩ ra được một cái tên nào tốt, chỉ chỉ chó con lông vàng, "Tiểu Hoàng". Nó lấy điện thoại gõ ra chữ, lại chỉ chỉ chó con lông màu xám tro vân trắng, "Hoa Hoa."

"Ân, tốt vô cùng, rất dễ gọi! Tiểu Hoàng, Hoa Hoa, đến đây, tụi bây nên đi ăn cơm rồi! " Vương Thanh lắc lắc bao thức ăn cho chó trên tay, bên trong phát ra tiếng vang "lạo xạo lạo xạo". Hắn vừa đi, Tiểu Hoàng và Hoa Hoa lập tức dí sát theo hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bao thức ăn cho chó.

"Hắc...... không phải ngu a, nếu được huấn luyện thật tốt, nói không chừng có thể lên núi đánh thỏ cũng không có vấn đề gì." Lý thúc hứng thú, đi theo Vương Thanh cùng nhau cho chó ăn, sờ con này một cái, sờ con kia một cái, càng nhìn càng thấy chúng vô cùng thuận mắt.

Ổ chó của Hoa Hoa và Tiểu Hoàng tạm thời được an trí ở một góc trong phòng khách, mỗi ngày sáng sớm nghe trên lầu truyền tới động tĩnh, sẽ ló đầu ra từng bước từng bước bò đến lầu hai, cào cào lên cánh cửa phòng ngủ của bọn họ. Nhờ phúc của bọn chúng, Vương Thanh càng ngày càng không có thời gian để ngủ nướng nữa rồi.

"Hiểu Vũ, con ngủ đi, ba mang Hoa Hoa và Tiểu Hoàng đi dạo hai vòng." Vương Thanh liếc mắt nhìn thời gian, từ trên giường bò dậy, thay quần áo, từ ngăn kéo tủ cạnh cửa lấy ra hai sợi dây đeo cổ đeo lên cho hai con chó nhỏ. Mỗi sáng sớm, mọi người sinh sống xung quanh đều có thể nhìn thấy Vương Thanh dắt theo hai con chó ta nhỏ không sợ người ra vườn chạy bộ. Hai con chó nhìn không lớn lắm, nhưng khí lực cũng không hề nhỏ, bọn chúng từng khiến cho một đôi chị em dắt theo một con chó Alaska bị dọa sợ đến đứng khựng lại không dám tiếp tục nhúc nhích. Vương Thanh vừa trở về liền hưng phấn kể lại cho Phùng Kiến Vũ nghe, hai người bọn họ cùng nhau cười nắc nẻ, cũng cảm thấy thật may mắn đã chọn được loại chó thích hợp ôm về nhà.

"Hiểu Vũ, gọi ba ba lần nữa đi." Vương Thanh đưa nó đến cửa trường học, mặc dù trong thâm tâm Phùng Kiến Vũ vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng nó không muốn ngây ngốc ở nhà hoài, đi học được tiếp xúc với bạn bè đối với Phùng Kiến Vũ mà nói cũng sẽ có được chút cảm giác an toàn.

"Ba......" Phùng Kiến Vũ hé miệng, kêu đến nửa ngày, rốt cuộc cũng hô lên, nó rốt cuộc đã tìm được hi vọng có thể nói chuyện trở lại được rồi......"Hôm nay ba phải nhớ đến đón con, về nhà chúng ta cùng nhau chơi đùa với chó nhỏ." Nó giơ lên điện cho cho Vương Thanh nhìn.

"Được, biết rồi." Vương Thanh hôn lên hai bên gò má của nó, nhìn Phùng Kiến Vũ đi vào trường học mới yên tâm rời đi. Đại khái Phùng Kiến Vũ có được điểm này đặc biệt giống với người nhà Vương gia, kiên nhẫn bất khuất giống như cỏ dại, cho dù gặp phải chuyện không tốt, cũng có thể xem như là gió lốc cuốn đi, tiếp tục ngẩng cao đầu hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng.

Vương Thanh vừa đến công ty, Ngô Kỳ đang chờ đợi hắn, "Ông chủ, người của Châu gia đã báo cảnh sát, bất quá người bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, tôi đã dặn dò qua, cũng dùng loại thuốc tốt nhất đắt tiền nhất, trước khi rời đi cũng phải làm khó bọn họ một thêm một khoản tiền."

"Làm rất khá, người chỉ cần vẫn chưa chết là được...... Phi! Tiện nghi nó! " Vương Thanh cau mày, nếu như là trước kia, chỉ sợ tên kia đã sớm mất mạng rồi.

"So với tàn phế không sai biệt lắm, đoán chừng xem như còn có thể sống, đời này cũng chỉ có thể nằm phịch ở trên giường. Đúng rồi, phía bên Tề Quỳnh đã đăng ký được bằng sáng chế, mô hình thử nghiệm đầu tiên cũng đã làm xong, tôi có mang theo một máy đến đây, ngài xem thử một chút." Ngô Kỳ lấy ra một chiếc điện thoại di động hình dáng kỳ quái từ bên trong túi xách, bề mặt dầy hơn một chút so với điện thoại di động đa năng trên thị trường, phụ kiện đi kèm cũng nhiều hơn, phía trên còn có một bảng chữ nổi.

Vương Thanh xem một chút rồi nói rõ, nhất định phải có các loại bàn phím thiết lập đặc biệt, một phím dùng để báo nguy, một phím dùng cho thân nhân, còn có công năng thu âm, có thể gửi tin nhắn, gọi điện thoại. Trên thực tế phần lớn những chức năng dành cho người mù kỹ đã được trang bị sẵn sàng, thế nhưng vẫn còn một chức năng phiên dịch thủ ngữ, đây đúng là sáng tạo chưa từng có ở trong nước, có thể sử dụng máy quay hình phân biệt thủ ngữ, sau đó sẽ phiên dịch ra, đây thật sự là tạo được phúc cho rất nhiều người, "Như vậy xem như những người không hiểu thủ ngữ cũng có thể xem hiểu được rồi, quả thật không tồi."

"Chứ còn gì nữa! Nơi này còn có thể thiết lập nhiều hơn các công năng thỏa mãn các phục vụ cho cá nhân. Ngài xem nơi này, bọn người Tề Quỳnh đã đi gặp một hội người tàn tật không tay, điện thoại này rất tinh nhạy, badn phím có thể cài đặt chức năng biến lớn nhỏ, có thể biến bàn phím lớn ra thành như vậy, giúp bọn họ cũng có thể tiện lợi sử dụng hơn." Ngô Kỳ lại phô bày những chức năng khác cho hắn xem, "Như thế nào? Chúng ta có thể trực tiếp tung ra thị trường được chưa?"

"Không tệ, kêu người đi đến hội người tàn tật bên kia bàn bạc một chút, nhóm đầu tiên chúng ta có thể quyên góp một trăm cái trợ cấp cho bọn họ. Trước tiên tiến hành thử nghiệm một chút, nếu như có phản ứng tốt, để cho bọn người Tề Quỳnh thiết kế bề ngòai thêm đẹp một tí, có thể cho ra nhiều màu sắc, màu sắc đẹp mắt, nhìn thấy cũng khiến tâm tình tốt hơn, cậu nói thử xem?" Vương Thanh vung tay lớn, một trăm máy điện thoại thử nghiệm đã cho đi rồi.

"Phải, tôi đây lập tức đi qua bên đó bàn bạc một chút, đoán chừng khi thật sự bắt đầu tung ra thị trường, rất nhanh là có thể thu hồi được giá vốn rồi." Ngô Kỳ đối với dòng sản phẩm mới này rất có lòng tin, anh dường như có thể thấy được cổ phiếu Vương thị một đường đỏ hồng. Vương Thanh lần này không riêng gì về việc làm ăn, càng nghiêng về là tấm lòng thiện ý, anh tin tưởng sẽ có một ngày, ông chủ của mình cũng sẽ được vinh danh trên **tạp chí Thời Đại cũng không có gì bàn cãi.

Vương Thanh mở ra tờ báo ở trên bàn, vô ý lại phát hiện đây là tờ Hoàng Thành nhật báo ngày hôm nay, bề mặt như cũ vẫn là mấy chuyện bê bối của cha con nhà Lưu gia, mấy phần thật mấy phần giả, hắn cũng không phân rõ, chỉ biết là trong công ty của Lưu Kim Phong, hắn đã chiếm hết 10% cổ phần, mặc dù con số xem như không phải là to tát gì, nhưng hắn vẫn là đang vì tương lai sau này của mình mà lót đường, Lưu gia nói không chừng sớm muộn cũng sẽ tàn, đến lúc đó chính là cơ hội cho bọn họ rồi.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong lớp, mặc dù có bạn bè ở bên cạnh, nhưng nó vẫn còn là hơi đánh giá cao bản thân mình. Thời điểm khi có thầy giáo nam giảng bài, vẫn sẽ có chút không thoải mái, nó cố kiềm nén hết mấy tiết học, cuối cùng vẫn bị Bạch lão sư phát hiện. Bạch lão sư không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đứa nhỏ này thoạt nhìn tựa hồ không mấy vui vẻ, cô bèn gọi điện thoại cho Vương Thanh, muốn tìm hiểu một chút tình huống. Nhưng Vương Thanh cái gì cũng không nói ra, chỉ nói cho Bạch lão sư biết trong ngày nghỉ ở nhà đã xảy ra một số chuyện, khiến cho Phùng Kiến Vũ không thể hoàn thành hết bài tập, còn phát sinh một trận bệnh nặng.

Bạch lão sư biết bên trong có thể có chút vấn đề, liền không có tiếp tục hỏi thêm nữa, nhưng để cho Khúc Mạt Thảo chiếu cố nó nhiều hơn, xét thấy Triệu Lân quan hệ không tồi với nó, chuyển qua ngồi ở bên cạnh. Mọi người trong lớp chơi đùa, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, bị ảnh hưởng bởi bạn bè xung quanh, tình huống của Phùng Kiến Vũ cũng khá hơn một ít.

Phùng Kiến Vũ lấy ra điện thoại di động của mình đưa cho bọn họ nhìn, hình ảnh hai con chó nhỏ mập mạp bên trong ngay lập tức chiếm được tiếng thét chói tai của hai cô gái. Mọi người cùng nhau hẹn, tan lớp sẽ đến Vương gia xem chó nhỏ. Triệu Kỳ còn muốn nói nó sau giờ tan giờ học còn muốn đi ra ngoài chơi, trực tiếp bị Triệu Lân bác bỏ, một chốc sau, mấy đứa trẻ đã cùng nhau chen chúc trên xe của Vương Thanh.

"Chào thúc thúc......" Thanh âm chào hỏi của bốn đứa trẻ ở phía sau ngồi thành hàng khiến cho lỗ tai của Vương Thanh ong ong chấn động.

"Xin chào a, mấy đứa đến đây làm gì?" Vương Thanh nhìn nhìn năm đứa trẻ cùng nhau đi đến, nhìn trên mặt Phùng Kiến Vũ mang theo vui vẻ, hắn liền không thèm so đo nữa.

"Xem chó con nhỏ! Chúng con muốn đi xem Hoa Hoa và Tiểu Hoàng! " Triệu Lân trong đám bốn đứa xem như là quen thuộc Vương Thanh nhất, cũng không có sợ hắn như Triệu Kỳ, là đứa duy nhất dám lên tiếng nói. "Thúc thúc, chúng con không quấy rầy quá lâu đâu, xem chó nhỏ một chút sẽ lập tức đi về."

"Không có chuyện gì, các con có thể ở lại ăn cơm tối." Vương Thanh thừa dịp thời gian chờ đèn xanh đèn đỏ, gọi một cuộc điện thoại về nhà, để cho Tương thúc chuẩn bị cơm tối thêm phong phú một chút, tối nay bọn họ sẽ chiêu đãi mấy người khách nhỏ a.

"Chuyện này thật phiền quá......" Khúc Mạt Thảo đẩy đẩy mắt kính, giọng nói không hề lớn tiếng như Triệu Lân, "Thúc thúc, chúng con liếc mắt xem chó nhỏ xong sẽ liền rời đi, con còn muốn về nhà làm bài tập."

"Ở nhà ta viết đi, ăn cơm tối xong ta gọi tài xế chở các con về nhà, đã cùng người nhà nói qua chưa? Cứ như vậy chạy ra ngoài sao?" Vương Thanh quay đầu cười trộm, cũng không biết mấy vị gia trưởng của ba nhà này có thể chờ đến nóng nảy hay không.

"Đã nói, đã nói, thúc thúc yên tâm đi, ba con sẽ không nói thúc là tên bắt cóc trẻ con đâu! " Ba của Hách Gia Hòa làm việc trong cảnh đội, trong nhà ba đời đều là cảnh sát, nó đối với Vương gia cũng đã từng nghe qua tiếng tăm. "Đúng rồi, thúc thúc! Nhà của thúc bây giờ vẫn còn có súng không?"

"Đã sớm mất rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều a, ta cũng có quen biết ba mẹ của cháu, nhà chúng ta sớm đã hoàn lương rồi! " Vương Thanh cùng Hách cảnh quan cũng xem là quen biết đã lâu, nếu nói một cách nghiêm túc, hai nhà còn là **thế giao.

"Hắc...... vậy thì thật tốt quá." Triệu Kỳ lộ ra một tình nhẹ nhõm, từ lúc bước lên xe, toàn thân nó đều căng thẳng, đại khái là bản năng phản ứng của tiểu lưu manh khi gặp được đại lưu manh đi.

Vừa mở cửa, Hoa Hoa và Tiểu Hoàng từ bên trong chui ra, đối với đoàn khách nhỏ xa lạ một trận kêu loạn, khiến cho bốn đứa trẻ bị dọa sợ đến không dám tiến vào. "Không sao đâu, bọn chúng chính là đặc biệt trông giữ nhà cửa, là do không quen biết mấy đứa mà thôi, thân rồi thì sẽ tốt thôi, đến, làm quen bạn mới đi." Vương Thanh lấy ra mấy viên thức ăn cho chó phân cho từng đứa, "Cho bọn nó ăn thì sẽ thân ngay thôi." Vừa nói vừa ngồi xổm xuống làm mẫu.

Bốn đứa trẻ học theo bộ dáng, ngồi xổm xuống cho chó nhỏ ăn, Hoa Hoa và Tiểu Hoàng nhìn ra được bọn nó không có ác ý, cũng không kêu nữa. Nhìn một hồi lâu, hai con chó nhỏ cũng đã ăn xong thức ăn trong tay bọn họ, duy chỉ còn một đứa vẫn không được, mấy người khác đề bắt đầu vào thư phòng làm bài tập, Hoa Hoa và Tiểu Hoàng vẫn là đối với Triệu Kỳ sủa không ngừng, giống như là cố ý đùa giỡn nó, đuổi theo nó chạy loạn.

"Ngô...... Làm sao chỉ đối với một mình tôi như vậy a?! " Triệu Kỳ bị rượt đuổi không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Lý thúc.

"Đại khái là thấy anh đặc biệt không vừa mắt đi." Triệu Lân thân là em gái, trước tiên đã cho nó một gáo nước lạnh, "Vậy đại khái chính là đặc sản Thiên Tân...... **chó không thèm. Không đúng, hai chính nó còn rất yêu thích anh mà, anh xem, còn cắn anh nữa, hắc hắc."

"Ha ha ha ha ha...... chó không thèm!!! " Tất cả người trong phòng khách đều cười thành một đoàn, ngay cả Lý thúc cũng không nhịn được cười ra tiếng. Vương Thanh ngồi ở trên ghế sa lông xem báo, mặc dù mặt đã bị che lại, nhưng Phùng Kiến Vũ khẳng định hắn cũng đang cười trộm, nhìn cái bụng đang run rẫy của thì sẽ biết.

"Được rồi, câc bạn nhỏ, đi ăn cơm thôi." Lý thúc nhìn trong phòng bếp đã có người bưng thức ăn ra, vội vàng gọi mấy vị khách nhỏ, "Ăn nhiều một chút a, nhất là cái bạn chó không thèm ấy, xem con rất là gầy a! "

"Con đây rất có khí chất! " Triệu Kỳ không phục trợn mắt nhìn một cái, lập tức lại im lặng, trong nhà này trừ Phùng Kiến Vũ ra, ai ai cũng là đại lưu manh, lão lưu manh, nó căn bản không địch lại nỗi.

Vương Thanh nhìn không khí trong nhà này đã lâu không được náo nhiệt như vậy, không khỏi có chút cảm khái, ba hắn qua đời, con trai mất tích, hắn ở đây trôi qua mười năm, cũng đã đánh mất rất là nhiều vui vẻ, hôm nay nhìn thấy một bàn ăn nhiệt nhiệt nháo nháo, cho dù vẫn còn có chút không quen, nhưng cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều. Ăn cơm no, tài xế chở các vị khách nhỏ về nhà, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh ôm Hoa Hoa và Tiểu Hoàng đi dạo.

"Con trai, sau này có thể mang bọn họ đến nhà chơi nhiều một chút a, chơi rất vui." Vương Thanh thả tay đặt Hoa Hoa xuống, để cho nó tự do hoạt động.

Phùng Kiến Vũ gật đầu, cũng cảm thấy buổi tối hôm nay trôi qua hết sức vui vẻ, nó kéo kéo Vương Thanh, lấy tay làm động tác, "Con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ba ba, cảm ơn ba."

"Tiểu tử thúi, khách khí cái gì......" Vương Thanh vác cả người nó đi lên lầu, cố ý ở trên lỗ tai mẫn cảm của nó cắn một cái, "Nếu là con muốn cảm ơn ba, mau lớn lên nhanh một chút, đừng để cho ba ba chờ quá lâu, nghẹn chết ba rồi a."

Phùng Kiến Vũ che lỗ tai trợn mắt nhìn hắn, vừa mới vào phòng đã nhào vào trong ngực hắn, dùng thủ ngữ nói cho hắn biết, "Con sẽ lớn lên, trước phải cho ba nghẹn thêm mấy năm nữa rồi hãy nói."

"Con còn khi dễ ba...... con bất hiếu! " Vương Thanh cố ý ở trên cổ nó lưu lại hai dấu vết, vuốt ve sau lưng, "Bỏ đi, ba không so đo với con, ba cũng đã chờ con những mười năm, chờ thêm ba năm nữa cũng không thành vấn đề."

Phùng Kiến Vũ che cổ, hé miệng cười trộm, nó cùng Vương Thanh, thật giống như tú tài gặp phải binh, cho dù giải thích cũng không rõ ràng được, bất quá nó cũng không quan tâm nhiều nữa, đại khái cũng là do một phần tính cách thoải mái tự do của người ba này di truyền cho nó đi, cha con thì cha con...... yêu rồi còn có đường quay đầu sao?

Thoáng một cái trôi qua ba năm, Phùng Kiến Vũ thuận lợi tốt nghiệp trung học, khẩn trương tiến vào cuộc sống bận rộn của sinh viên đại học. Ba ba mỗi ngày vẫn như cũ vô cùng dính người, khiến cho Phùng Kiến Vũ có chút khổ não, Hoa Hoa và Tiểu Hoàng đã trưởng thành, được rèn luyện rất tốt, đến người xa lạ cũng biết phân biệt được là địch hay bạn, mỗi ngày khi Phùng Kiến Vũ về đến nhà, bọn chúng luôn đi theo phía sau nó nửa bước không rời. Chỉ có một chuyện vẫn không thay đổi, Triệu Kỳ vẫn như cũ không được bọn chúng chiêu đãi tử tế, mỗi lần đến cửa không riêng gì bị một đám người lão đại lưu manh trong nhà áp chế, còn bị hai con chó khi dễ, đơn giản là nó không có địa vị tới cực điểm.

Tình bạn của năm đứa trẻ vẫn thủy chung không thay đổi, tình cảm giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ một dạng giống như rượu ngon, càng ủ càng thơm, độ ăn ý càng lợi hại đến dọa người, thường xuyên chỉ cần đưa tay, đối phương sẽ đem đồ mình cần đưa đến, người xem sẽ chắc lưỡi hít hà.

Một sáng sớm, Tiểu Hoàng cùng Hoa Hoa trực tiếp mở cửa phòng ngủ chạy vào, ngậm lấy ngón tay của Phùng Kiến Vũ ở bên mép giường liếm mấy cái. "Ngô...... Hoa Hoa...... Tiểu Hoàng......" Phát âm của Phùng Kiến Vũ vẫn không phải là rất tiêu chuẩn, nhưng nó đã có thể mở miệng nói mấy câu trao đổi đơn giản với người khác, ngoại trừ từ "ba ba" ra, từ thứ hai gọi được chính là tên của hai con chó.

"Con ngủ đi, ba dậy rồi." Vương thanh xoa xoa hông của nó, tối hôm qua hắn lại nhịn không được, lại để cho nó cực khổ rồi a. "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, ngủ thêm một lát, buổi chiều ra vườn câu cá đi."

"Ngô...... được." Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ sờ đầu hai con chó, nhìn Vương Thanh mang bọn chúng ra khỏi phòng ngủ, kéo chăn lên ngủ tiếp. Thắt lưng thật sự rất mỏi a......

Sáng sớm mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, mang theo tia sáng chói mắt, không khí mát mẻ, gió nhẹ lưu động, Vương Thanh nắm dây đeo chầm chậm chạy, thỉnh thoảng cùng hàng xóm xung quanh gật đầu chào hỏi, hắn ngẩng đầu nhìn khí trời, hôm nay sẽ là một ngày trời trong đây. Trời cao vẫn là đối với hắn không tệ, thời điểm đoạt đi một thân nhân của hắn, cuối cùng vẫn để cho Phùng Kiến Vũ trở lại bên cạnh hắn, hắn một mực tin tưởng, chỉ cần hắn không buông tay, bọn họ cuối cùng cũng sẽ có một ngày ở trên cái thế giới này gặp nhau......

—— Toàn văn hoàn ——

21.03.2017  —  05.05.2017

_______________________________

**Tạp chí Thời Đại (Time Magazine): là một tạp chí tin tức hàng tuần của Mỹ. Một trong những sự kiện nổi bật của số ấn bản đặc biệt hàng năm của tạp chí này chính là cuộc bầu chọn Nhân vật của năm (Person of the Year), là những nhân vật được xem là có ảnh hưởng nhất trong mảng tin tức của năm vừa qua.

**Thế giao: thân nhau từ nhiều đời trước

**Chó không thèm (狗不理):

Thương hiệu bánh bao "Cẩu Bất Lý Bao Tử" (狗不理包子) có nghĩa "bánh bao chó không thèm" là một đặc sản của thành phố Thiên Tân.

Tương truyền vào thời đại Hoàng đế Đồng Trị, có một người tên Cao Quý Hữu được mẹ đặt thêm cái tên "Cẩu Tử", đã tinh thông nghề làm bánh bao từ năm 17 tuổi. Với kỹ thuật làm bánh bao đầy sáng tạo, bánh của Cẩu Tử có tạo hình đẹp như bông cúc trắng, đưa lên miệng cảm nhận được ngay sự mềm mại của vỏ, lưỡi chạm vào nhân là thấy hương ngào ngạt thơm phức.

Tiếng lành đồn xa, khách ăn đến quán ngày một đông, Cẩu Tử bận làm bánh đến nỗi không có thời gian đàm đạo với khách. Khách thấy vậy cùng trêu: "Cẩu Tử mải bán bánh bao, chẳng thèm quan tâm đến khách hàng" (狗子卖包子,不理人), rồi cứ thế gọi thành quán bánh bao "Cẩu Bất Lý" (狗不理 chó không thèm).