Phùng Kiến Vũ không nghĩ tới đạo diễn Tư Đế Văn lại coi trọng mình như vậy, cư nhiên để cho phụ tá riêng của ông nhận điện thoại đến trước. Đại Vũ vốn cũng không có nhiều hành lý mang theo, chỉ đơn giản xếp vào một cái va li.

Thời điểm sấp xếp hành lý, tựa hồ nhớ lại mỗi món đồ vật đều có liên quan cùng Vương Thanh, nên cậu dứt khoát cái gì cũng không mang, không có vướng bận mà đi. Nhưng Vương Thanh đã thấm sâu hoắm vào trong sinh mạng của Đại Vũ, làm sao có thể nói bỏ là bỏ.

"Mr. Phùng?" Một tiếng nói mang theo âm cuốn lưỡi phá vỡ hồi ức của Đại Vũ.

"Xin chào, tôi là Phùng Kiến Vũ." Đại Vũ sấp xếp lại suy nghĩ, cuống quít dùng tiếng Anh lưu loát trả lời lại. Đại Vũ ngước mắt nhìn hai người kia, một người đàn ông trung niên một thân tây trang màu đen, một người con trai trẻ tuổi một thân quần áo thể thao đơn giản, nhìn tuổi tác dường như chỉ so với Đại Vũ cách khoảng một hai tuổi, một đầu tóc quăn màu vàng.

"Xin chào tôi là người phụ trách của đạo diễn Tư Đế Văn," người mặt tây trang đáp "Vị này là người Mỹ gốc Hoa Leo, là phụ tá mà đạo diễn Tư Đế Văn an bài cho cậu, đối với thị trường điện ảnh nội địa Trung Quốc vô cùng quen thuộc. Sau này cậu ở Mỹ luyện tập và phát triển đều do cậu ta phụ trách." Ông mỉm cười ý chỉ đầu tóc vàng cùng Phùng Kiến Vũ chào hỏi.

"Xin chào tôi là Leo, tên tiếng trung là Trịnh Tề." Đầu tóc vàng cười một tiếng để lộ ra hai cái răng khểnh, Đại Vũ hoảng hốt một chút, nụ cười này, thật giống một người bạn cũ.

"Xin chào" Đại Vũ khom lưng đại ý bày tỏ cảm tạ "Cám ơn cậu đã tới đón tôi."

Có thể là do ánh mắt của Đại Vũ ánh quá mức chân thành, hoặc giả là sự chu đáo của Đại Vũ rất có phép tắc.

Người phụ trách của Tư Đế Văn khẽ gật đầu, lúc đầu một mực không hiểu tại sao đạo diễn Tư Đế Văn lại chọn một cái tên của một diễn viên nhỏ không nhận được nhiều quảng bá tham gia huấn luyện dành cho phim điện ảnh lớn của Hollywood chứ, bây giờ nhìn lại, loại diễn viên tính tình khiêm tốn lễ phép này so với một số minh tinh một đường nổi tiếng của Trung Quốc còn muốn thích hợp hơn.

Một khắc chính mắt thấy được đạo diễn Tư Đế Văn kia, Phùng Kiến Vũ phảng phất thấy được đường số mạng của mình dường như chuyển biến rồi.

Đạo diễn Tư Đế Văn là một người trung niên khá lớn tuổi có râu quai nón, gương mặt hòa ái, nói chuyện cũng rất hòa khí.

"Đạo diễn Tư Đế Văn, tôi..." Cảm giác được Đại Vũ muốn nói lại thôi, đạo diễn Tư Đế Văn đưa tay mỉm cười ý bảo Đại Vũ cứ nói tiếp, "Tôi không hiểu, Trung quốc có nhiều nam diễn viên như vậy, tại sao ông lại muốn chọn tôi?"

Trước khi đến Mỹ, Phùng Kiến Vũ đã từng một lần bị cái hợp đồng này cho là đang nằm mơ, danh thiếp đạo diễn Hollywood, làm qua phim đoạt cả giải Oscar, cư nhiên... lại mời một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì như cậu, nghĩ như thế nào cũng thấy rất kinh hoảng. Điều kiện là trong vòng ba năm không được phép trở về nước, ký hợp đồng trở thành diễn viên trực thuộc, ở xưởng phim miền nam California mà học tập và rèn luyện.

Thời điểm cậu nói cho Vương Thanh nghe, Vương Thanh một mặt xụ xuống.

Một mực liền: "Em từ chối đi, không cho phép em đi! "

"Em cho anh một cái tát, dựa vào cái gì mà không cho em đi." Phùng Kiến Vũ không hài lòng kêu la, "đây đúng thật là một cơ hội rất tốt đó! "

"Anh mặc kệ em cho là cơ hội tốt hay không, chính là không cho phép em đi! "

Suy nghĩ lúc ấy của Vương Thanh thật sự rất đơn giản, nếu Đại Vũ thật sự ký hợp đồng đi Mỹ tập huấn ba năm không được về nước, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Không có tiền, hắn có thể kiếm về nuôi Đại Vũ, không có người thì hắn biết đi tìm ai đây?

Chuyện này ban đầu vì sự phản đối của Vương Thanh nên cũng không còn nhắc đến nữa, ban đầu Đại Vũ cũng chỉ cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một lần cơ hội, mất thì mất. Bây giờ nghĩ lại, trong tiềm thức của cậu Vương Thanh mới là quan trọng nhất.

Ký ức lại mãnh liệt đến, thanh âm của đạo diện Tư Đế Văn cắt đứt mạch suy nghĩ của Đại Vũ.

"Mr Phùng, cậu rất có năng lực. Ánh mắt của cậu vô cùng đẹp, tôi tin tưởng sau này cậu sẽ trở thành một nhân tài." đạo diễn Tư Đế Văn bắt đầu than thở, lúc đầu ở Trung Quốc tuyển chọn, từ một đến hai ba lần, gặp qua khá nhiều thí sinh có tài. Ông cũng nghĩ đến Pháp để tuyển chọn tiếp thì kỳ tích thấy được phim điện ảnh của Phùng Kiến Vũ. Một nhân tố có cá tính mạnh mẽ, kĩ thuật diễn xuất rất có nội hàm lại không khoa trương, dù còn nhỏ tuổi nhưng lại tạo nên ấn tượng rất mạnh, quan trọng hơn chính là ánh mắt của cậu. Đạo diễn Tư Đế Văn khẽ thở dài, kỹ thuật diễn xuất của một diễn viên chân chính không phải là biểu hiện ở nét mặt, mà chính là ánh mắt, diễn bằng ánh mắt. Lúc này đạo diễn Tư Đế Văn vừa cười vừa nói "Mr Phùng cậu phải tự tin lên."

Phùng Kiến Vũ gật đầu.

Ánh mắt đẹp sao?

Đúng a, lúc ban đầu Vương Thanh cũng đã từng nói ánh mắt của cậu rất đẹp.

Trong một lần phỏng vấn, người chủ trì đã từng hỏi cậu có phải là đi phẩu thuật thẩm mĩ cắt mắt không. Phùng Kiến Vũ lúc ấy còn chưa có phản ứng kịp nhưng Vương Thanh trong nháy mắt liền trở nên nóng nảy.

Cắt cái gì mà cắt, chúng tôi đây là trời sinh.

Trong giọng nói mang theo kiêu ngạo, ý tứ giống như là hắn đang tự nói về chính mình vậy.

Phùng Kiến Vũ cả kinh, sau đó cười khổ, tại sao lại nhớ tới anh ấy nữa rồi?

Đại Vũ, chính mình đã từng nói qua rồi, sau này, đừng nhớ đến anh ấy nữa.

Thích nghi múi giờ chênh lệch, ký hợp đồng, tập luyện, diễn tập ở phim trường.

Hết thảy mọi thứ đều đâu vào đấy.

Đại Vũ rất có phép tắc, lễ phép với tất cả mọi người, từ đạo diễn hành động, cho tới nhân viên ánh sáng, cậu một mực nói cảm ơn, hoàn toàn lấy tư thái của một người mới mà đi học tập, đi thích ứng, bỏ ra rất nhiều nỗ lực mới nhận được nhiều lới khen ngợi đồng lòng. Ngắn ngủi ba tháng, cả phim trường ai cũng đều biết đạo diễn Tư Đế Văn đang đào tạo một nhân tài trẻ đến từ Trung Quốc.

Đạo diễn Tư Đế Văn quả thật nói rất đúng, diễn xuất bằng ánh mắt mới chính là thứ đạt được công nhận nhất trí của tất cả nhân viên.

Cũng may mọi người ở phim trường đối đãi với Đại Vũ tốt lắm. Ngoài ra còn có hai vị đạo diễn người Hoa, thậm chí nói rằng sau này cũng muốn cùng Đại Vũ trở về nước. Trịnh Tề tại Mỹ cũng dốc toàn lực phối hợp với công việc của cậu, an bài thỏa đáng cho cuộc sống của cậu.

Ghi hình ở Mỹ khác với ở Trung Quốc, người Mỹ rất chuyên nghiệp cẩn thận, nhất là các vấn đề chi tiết, cho nên luôm cần phải tắt điện thoại để tập trung ghi hình.

Có đôi lúc Đại Vũ cũng sẽ phát weibo, nhưng do thời gian quá ngắn ngủi, nên cậu thường xuyên không kịp xem bình luận hoặc là bài đăng của những người khác.

Cậu cũng bỏ lỡ bài đăng kia của Vương Thanh: Bị ủy khuất thì lập tức mua vé trở về.

Dần dần, các cá mặn khi biết được Đại Vũ đăng nhập weibo thì càng nỗ lực để lại tin nhắn nhiều hơn.

Dần dần, CP fan cũng cảm giác được Ba ba cùng Đại Vũ càng lúc càng xa nhau.

Dần dần, số lượng tag đối phương ở phía dưới bình luận của Vương Thanh hoặc Phùng Kiến Vũ cũng dần ít đi.

Dần dần, ước hẹn mười năm giống như bị mọi người quên lãng.

Dần dần, câu hát "Trời xanh đang chờ đợi mưa phùn" cũng không còn liên tưởng đến Thanh Vũ nữa.

Dần dần, Phùng Kiến Vũ cũng cho là mình quên mất con người tên Vương Thanh.

Nhưng người nói quên là có thể quên sao, như vậy cũng quá xem thường cái gọi là tình yêu rồi.