*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“… Cưới thay? Cưới thay?! Ta phải tới Cao gia hỏi cho ra lẽ mới được!”

“Ta tố cáo Thôi Hoằng Nghĩa đấy thì sao! Nếu họ Thôi không phạm tội, chớ nói là bản cáo trạng của ta, mà thậm chí dù có kẻ đánh trống báo lên ngự tiền, thì ông ta vẫn bình an vô sự, bây giờ Quan gia hạ chỉ bắt ông ta, đấy là Quan gia anh minh!”

“… Gạo đã thành cơm? Cái thằng này, sao không nhìn cho kỹ mà đã… Say quắc? Cái thằng hồ đồ này! Một lần say lỡ dở cả đời đấy biết không!”

“Hầy, lần trước mày viết thư dạm hỏi, cha đã không đồng ý rồi, giá biết trước thì đã…”

Tảng sáng ngày hôm sau, tiếng mắng mỏ của Giang Trục Niên ở bên kia chính viện đưa tới, chốc chốc lại có tiếng ném vỡ chung trà. Thanh Duy mở mắt, trên giường chỉ có mỗi mình nàng, bên cạnh không bóng người – Giang Từ Chu đã dậy từ lúc trời chưa hửng sáng, có nhẽ cuối cùng đã tỉnh rượu, thấy hối hận, nên mới đến chính đường báo trước với Giang Trục Niên.

Thanh Duy đợi Giang Trục Niên mắng chửi xong mới đứng dậy, a hoàn ngoài nhà nghe thấy tiếng động, bèn đẩy cửa đi vào: “Nương tử cần rửa mặt chải đầu ạ?”

Ngày hôm qua Thanh Duy đã gặp hai a hoàn này, một người tên Lưu Phương, một người tên Trú Vân, là người hầu Giang gia cử riêng tới phục vụ nàng. Thanh Duy không quen có người hầu hạ, nói: “Nhờ các cô chuẩn bị nước hộ, còn lại cứ để tự ta.”

Lưu Phương cười nói: “Sợ là hôm nay không được rồi, chốc lát nữa nương tử phải theo thiếu gia tiến cung, không thể sơ sài được.”

“Tiến cung?”

Thanh Duy định thần, con dâu ngày đầu xuất giá phải kính trà với trưởng bối, mà trưởng bối của Giang Từ Chu, ngoài Giang Trục Niên ở trong nhà này ra thì còn có Thái hậu ở trong cung.

Trú Vân nói: “Thái hậu thương thiếu gia, nên nương tử cũng cần vào cung thỉnh an Thái hậu.”

Trên mặt Thanh Duy có bớt, mỗi lần ra cửa đều phải đội mũ che mặt, Trú Vân khéo tay, vấn cho nàng búi tóc Mã Đọa lệch nghiêng, lại cài thêm hai cây trâm ngọc.

Giang Trục Niên ngồi ngay trong chính đường, tuy đã hết mắng nhưng cơn giận chưa thuyên giảm, tức tối ngồi trên ghế, nghe thấy gã hầu báo “nương tử đã đến” nhưng cũng tảng lờ.

Thanh Duy nhìn Giang Trục Niên, ông người gầy, để râu dài, vầng trán rộng, nếu không phải sầm sì thì gương mặt ấy cũng cũng hiền hậu đấy chứ, thoạt trông có phần giống ông Thọ nâng đào trong bức tranh mừng thọ*.

(*Ảnh minh họa.)

Thanh Duy nhận trà từ Lưu Phương, dâng lên Giang Trục Niên: “Mời cha dùng trà ạ.”

Giang Trục Niên liếc nàng, khi dừng ở vết bớt trên mặt nàng thì hít sâu một hơi.

Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, ông còn có thể làm gì được nữa?

Ông hắng giọng, nhận trà từ nàng, lạnh lùng nói: “Tổ tiên Giang gia xuất thân từ trí thức nhà nông, là thư hương gia truyền, không chấp nhận lý luận phụ nữ vô tài mới là đức, nếu cô đã được gả vào thì tức là người nhà họ Giang, không thể có chuyện đến một chữ cũng không biết được, cô đã đọc sách vở gì chưa?”

“Có đọc ạ.” Thanh Duy đáp, “Hồi trước phụ thân có dạy Luận Ngữ và Thi Tam Bách, cũng đọc mấy bài của Mạnh Tử.”

Giang Trục Niên gật đầu, trên mặt thoáng hài lòng, lại nghe ông nói: “Nhưng…”

Thanh Duy là người tập võ, nàng biết tư thế đi đứng của mình để lộ rất rõ, khó qua mặt được người khác, huống hồ hai năm sống ở Nhạc Châu, nàng từng nhiều lần ra tay trị đám lâu la của Viên Văn Quang, Giang Trục Niên chỉ cần điều tra tất sẽ biết, “Nhưng vì phụ thân là thợ mộc, từ nhỏ con theo ông ấy vào Nam ra Bắc, chí ít cũng phải có bản lĩnh tự vệ, sau đó phụ thân mời sư phụ dạy võ cho con, con chỉ đọc sách hai ba năm rồi chuyển sang tập võ.”

Nàng biết những lời đó ắt sẽ khiến Giang Trục Niên bất mãn, bèn bổ sung thêm, “Tuy võ công của con không cao nhưng đủ để đối phó với trộm cướp bình thường, cũng đi nhiều nơi từ Nam chí Bắc, có kinh nghiệm xuất hành, có thể hộ tống…”

Giang Trục Niên lại hít sâu một hơi: “Dừng dừng, ta hỏi cô, bộ Tử Lăng cưới cô là để trông nhà hộ viện, xuất hành bình an hả?”

Tử Lăng, ắt là tên tự của Giang Từ Chu.

Thanh Duy lắc đầu, không nói gì nữa.

Nhưng Giang Từ Chu đứng bên đã tiếp lời: “Lần trước tạt ngang phường rượu Cốc Ninh, con bảo Triêu Thiên đi mua bầu rượu, nhưng hắn không chịu, nói gì mà muốn con cai rượu. Tùy tùng không nghe lời thì dẫn theo có ích gì? Còn quấn lấy con vòi tiền để rèn một thanh đao mới. Nàng biết võ công, con thấy vậy cũng hay, về sau Triêu Thiên không cần đi theo con nữa, đổi thành nàng đi.”

“Thiếu gia…” Tên tùy tùng mày ngang mắt nhỏ, đi theo Giang Từ Chu tên Triêu Thiên ngạc nhiên.

Giang Trục Niên mắng: “Đã thành thân rồi mà còn nói linh tinh lang tang, cô ta không hiểu quy củ đã đành, sao mày cũng không ra thể thống gì thế hả!”

Đúng lúc này, một gã hầu đi vào thưa:

“Bẩm thiếu gia, đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi ạ.”

Hôm nay bọn họ còn phải tiến cung thỉnh an Thái hậu, Giang Trục Niên nhìn cả hai đều chướng mắt, bèn khoát tay cho chúng đi nhanh.

Giang Từ Chu và Thanh Duy một trước một sau đi ra cửa, đứa thì nghênh ngang, đứa thì đi nhanh như gió, ông chửi Giang Từ Chu đến phát chán rồi, vừa hay hôm nay có người khác thế chỗ: “Ngươi xem cô ta đi, cho cô ta đeo thêm thanh đao, ra khỏi cửa tức thành giang hồ!”

Thanh Duy khựng bước, lập tức thu chân về, khúm núm bước đi nhỏ nhẹ.

Giang Từ Chu sai Đức Vinh: “Nghe thấy gì chưa? Mau đem thanh đao mới của Triêu Thiên lại đây, đưa cho nương tử đeo.”

Triêu Thiên lại biến sắc: “Thiếu gia?”

***

“Giang gia và Thái hậu ấy, nói thân cũng thân, bảo không thân thì cũng là trèo cao, Đại nương tử qua đời là biểu muội xa của Thái hậu, vốn dĩ không gần gũi với Thái hậu đâu, chỉ quen biết Vinh Hoa trưởng công chúa thôi. Mà Vinh Hoa trưởng công chúa là ai? Chính là em gái của tiên đế, là cô của Kim thượng, là mẹ đẻ của Tiểu Chiêu vương. Vì quan hệ ấy nên Giang gia mới dần thân thiết với Thái hậu.”

Trên đường đi, Giang Từ Chu chê những chuyện sâu xa của Giang gia với trong cung quá rắc rối, bèn gọi Đức Vinh lên xe, để hắn nói rõ cho Thanh Duy nghe.

Đức Vinh gì cũng dám nói, nhưng rất dễ hiểu.

“Chẳng phải năm năm trước Tiên đế gia đã hạ chỉ dựng Tiển Khâm đài à? Chắc là Thái hậu cảm thấy thiếu gia không có thành tích công trạng, mà Tiển Khâm đài lại là một cơ hội, bèn bảo Tiểu Chiêu vương dẫn cậu ấy đi cùng. Về sau thế nào, đài cao sập, thiếu gia bị thương, không phải thương nhẹ như bên ngoài hay nói đâu, thiếu phu nhân ngẫm mà xem, Tiểu Chiêu vương cũng bị thương giống thiếu gia, mà bây giờ còn nằm hấp hối trong cung kia kìa, thiếu gia bị thương nặng lắm, phải tĩnh dưỡng hai năm mới đỡ. Có lẽ Thái hậu thấy áy náy, nên dần dần quan tâm thiếu gia hơn, cứ mỗi dịp lễ lớn đều triệu thiếu gia vào cung gặp mặt.”

“Lại nói về Tiển Khâm đài. Xét về lý, Thái hậu là người ở trong thâm cung, không được gặp ngoại thần, nhưng sau khi Tiển Khâm đài sập, tiên đế uất ức qua đời, Quan gia kế vị còn khi rất trẻ, hồi ấy triều đình loạn lắm, may nhờ Thái hậu đỡ đần nên triều chính mới có thể ổn định. Quan gia hiếu thảo, nhớ ơn của Thái hậu, nên ngầm cho phép các hậu bối ngoại thần có họ hàng với Thái hậu được phép tiến cung viếng thăm bà vào mỗi dịp lễ lớn.”

Ngoại thần có họ hàng với Thái hậu gồm những ai? Ngoài Giang gia bé nhỏ thì chỉ còn Hà phủ mà thôi.

Trung thư thị lang Hà Thập Thanh của đương triều chính là em trai ruột của Thái hậu.

Mà cháu ruột Hà Hồng Vân lại là thanh niên trẻ tuổi tài cao, hiện nay đã là Lang trung ở Thủy Bộ ti tại bộ Công.

Những chuyện này Thanh Duy đều đã nghe Tào Côn Đức kể.

Suốt cả chặng đường Giang Từ Chu chẳng hề nói năng gù, khi xe ngựa tới phố Chu Tước, y vén rèm lên, dùng quạt đập vào vai Triêu Thiên: “Tới phường rượu Cốc Ninh mua cho ta bầu rượu.”

Triêu Thiên không đi, “Lão gia nói phải để thiếu gia kiêng rượu.”

“Có còn muốn đao của ngươi nữa không?”

Triêu Thiên im lặng, sau đó nhảy xuống xe ngựa, một lúc sau quay trở về, lấy ra một bầu La Phù Hồi Xuân đưa cho Giang Từ Chu, vẻ mặt khó xử: “Sắp tiến cung rồi, thiếu gia uống ít thôi.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Giang Từ Chu cầm lấy bầu rượu, mở nắp ra, “Vì vào cung nên mới phải uống rượu.”

***

Xe ngựa dừng lại ở Tây Hoa Môn thành Tử Tiêu, cung nhân cung Tây Khôn biết hôm nay Giang Từ Chu sẽ dẫn tân nương tiến cung, nên đã chờ sẵn ở trong cửa cung.

Ngửi thấy mùi rượu nồng trên người Giang Từ Chu, công công chờ đón vờ như không thấy, chỉ cười nói: “Giang tiểu gia được phước nồng ghê!”

Cung Tây Khôn nằm bên trong cửa cung thứ tư, đi mất non nửa canh giờ. Đúng giờ Thìn, Thái hậu mới tụng kinh xong, lúc này đang cho cá ăn ở trong đình tại vườn ngự uyển. Một cây câu cong cong bắc ngang chiếc hồ ở giữa vườn, Thanh Duy cởi mũ trùm, đi theo Giang Từ Chu qua cầu, phát hiện trong đình ngoại trừ Thái hậu thì còn có một chàng trai trẻ tuổi.

Người này chưa tới tuổi nhi lập, mặc quan bào màu tím nhạt, dáng gầy, mặt mày sắc sảo, mũi ưng dài khoằm, đang nhìn về nơi xa, trông khá giống Thái hậu.

Thấy Giang Từ Chu tới, hắn cười nói: “Cô mẫu, Tử Lăng đến rồi kìa.”

Ở cung Tây Khôn, ngoại thần có thể gọi Thái hậu là cô mẫu thì hẳn là Hà Hồng Vân mà Đức Vinh mới nhắc tới trước đó.

Thái hậu trông trẻ hơn so với nàng tưởng, lông mày dài ẩn vào tóc mai, thấy Giang Từ Chu đã đến, vẻ mặt bà tức khắc dịu lại: “Niệm Tích mới định ra về đấy, ai gia bảo hắn từ từ thôi, Tử Lăng sắp dẫn tân nương đến thăm ai gia, đấy linh chưa, mới nhắc mà đã đến rồi.” Rồi ánh mắt bà dừng lại ở Thanh Duy, cười nói, “Là một cô nương tốt.”

Giang Từ Chu nói: “Linh là linh thế nào cơ? Hôm nay dậy sớm, chuyện đầu tiên Tử Lăng nghĩ đến chính là dẫn nương tử vào cung gặp Thái hậu.”

Y vừa mở miệng, mùi rượu lập tức phả ra.

Thái hậu nhíu mày, lùi về sau bảo: “Ngươi mới thành thân, ai gia không nói ngươi được, sợ phá hỉ khí của ngươi. Nhưng ngươi lớn rồi, mà nay còn đã có gia thất, bao năm qua cũng coi như trải đời, không còn suốt ngày lêu lổng nữa, nhưng sao mà vẫn chưa chịu bỏ cái tật nghiện rượu đi hả? Quan gia coi trọng ngươi nên mới giao Huyền Ưng ti cho ngươi, đấy là phúc của ngươi, và cũng là trọng trách của ngươi, ngươi chớ phụ lòng Quan gia.”

Giang Từ Chu đáp: “Tử Lăng nhớ kỹ rồi ạ, lần sau nhất định sẽ uống ít.”

Hà Hồng Vân cười trêu: “Mới nãy cô mẫu còn bảo Tử Lăng có hỉ sự, tuyệt đối sẽ không trách hắn, cuối cùng vẫn trách yêu, cô mẫu thương Tử Lăng như thế, cháu nhìn mà ghen tị.”

Hắn ỷ có Thái hậu sủng ái nên nói năng không kiêng dè, Thái hậu liếc hắn một cái, giọng bằng bằng: “Cả ngươi cũng thế, việc mới Quan gia giao cho ngươi, ngươi nhớ làm cho cẩn thận, phải lo liệu thỏa đáng đấy. Ai gia hiểu ngươi, trong bụng chín khúc ruột mềm, vô cùng thông minh, ngươi muốn chú tâm vào việc buôn bán, không phải là không thể, chỉ cần ngươi làm tốt chính sự, có ai gia cản cho, ai có thể nói gì được ngươi?”

Hà Hồng Vân bị dạy dỗ, khoanh tay đáp dạ.

Mọi người tiếp chuyện với Thái hậu một lúc, chốc lát sau, Tào Côn Đức đến, lão thấy Thanh Duy đứng bên cạnh Giang Từ Chu nhưng vẫn tỉnh bơ, cúi người thưa với Thái hậu: “Quan gia đã xong chính sự buổi sáng, buổi trưa rảnh rỗi, nói là muốn đến cung Tây Khôn dùng bữa với Thái hậu.”

Thái hậu ôn tồn nói: “Quan gia hiếu thảo, cứ bảo Quan gia tới đi.”

Tào Côn Đức vâng dạ, đang định đi thì Thái hậu gọi lại, “Ngươi đến điện Nguyên Đức gọi cả Hoàng hậu tới luôn.”

Tào Côn Đức đáp, trước khi đi, lúc ngang qua Thanh Duy và Giang Từ Chu thì nói: “Chúc Giang tiểu gia tân hôn vui vẻ.”

Hoàng đế sắp tới, Giang Từ Chu và Hà Hồng Vân không tiện nán lại lâu, tán gẫu với Thái hậu thêm đôi ba câu rồi cùng nhau cáo từ.

***

Tiểu hoàng môn trong cung dẫn ba người đi ra, ra khỏi cửa cung thứ ba, Hà Hồng Vân chợt dừng bước: “Tử Lăng dừng bước đã.”

Giang Từ Chu quay người lại: “Có chuyện gì à?”

Hà Hồng Vân xoa tay, liếc sang Thanh Duy, trông có vẻ chần chừ.

Thanh Duy lập tức hiểu ý, bảo tiểu hoàng môn dẫn mình đi tới Tây Hoa Môn trước.

Lúc này Hà Hồng Vân mới nói: “Có chuyện này, tại hạ vạn bất đắc dĩ mới nhờ vả Tử lăng.”

“Niệm Tích cứ nói đi.”

“Đợt trước Huyền Ưng ti mới niêm phong Thì Phương các ở ngõ Lưu Thủy, nghe bảo là muốn bắt phạm nhân đào tẩu từ ám ngục thành Nam, chẳng hay vụ án đã có kết quả chưa?”

Giang Từ Chu nói: “Ta cũng không rõ lắm, án này do Vệ Quyết phụ trách. Sao thế? Niệm Tích cũng muốn tìm phạm nhân kia để lập công à?”

“À, chuyện này thì không. Chỉ là Tử Lăng cũng biết đấy, ta có một trang viên…”

Vừa nghe thấy hắn nhắc đến “trang viên”, Giang Từ Chu lập tức bật cười, “Mới ban nãy Thái hậu còn bảo huynh chớ đặt tâm tư vào chuyện kinh doanh, chưa gì mà đã tính toán rồi à?”

Trang viên của Hà Hồng Vân nằm tại ngoại ô, nói là trang viên, thực chất là sân chơi tư nhân chuyên rượu chè kỹ nữ.

Hà Hồng Vân cười khổ: “Trang viên của ta ấy, gần đây ngoài một cô Phù Đông thì thực sự không có nổi mặt hàng nào khá khẩm, toàn bị kẻ khác cười chê, trong lòng ta bực lắm. Đệ nói ta phải làm sao đây? Mười tám hẻm nhỏ ở ngõ Lưu Thủy, buôn bán cũng nhiều, thượng vàng hạ cám, mỹ nhân kiểu nào mà chẳng có? Nhưng thân phận của ta lại không tiện cướp người, hiện tại…” Hắn dừng lại, thấp giọng nói, “Đệ cũng biết đấy, Thái hậu để ý ta ghê lắm.”

“Cho nên,” Hắn lùi về sau một bước, khép tay áo hành lễ với Giang Từ Chu, “Vạn bất đắc dĩ, buộc lòng kính nhờ Tử Lăng, chẳng phải trước đó Vệ Quyết đã niêm phong Thì Phương các à? Ý ta là, phạm nhân trong lao ngục đã chuồn từ lâu, hắn thẩm vấn những kỹ nữ ấy, thẩm vấn nhiều ngày cũng có được gì không? Đúng là đứa đầu gỗ! Nên Tử Lăng à, liệu đệ có thể nghĩ cách… giao Mai Nương và các cô gái của bà ta cho ta không, ta nhất định…”

“Được thôi.” Chưa đợi Hà Hồng Vân nói hết, Giang Từ Chu đã cất bước, y đeo mặt nạ giấu đi khuôn mặt, chỉ thấp thoáng nụ cười trên môi, “Người đang ở trong hầm đồng, huynh muốn lúc nào đây?”