Tờ mờ sáng, Tiểu Tuyền viện cớ ra Đông Thành mua đồ để đến cô nhi viện tìm nữ thần y. Từ đằng xa, Tiểu Tuyền trông thấy nữ thần y đang ngồi bên Vô Định hà cặm cụi giặt một thau đồ. Qua khóe mắt, nữ thần y cũng trông thấy a hoàn thân cận bên mình Tiêu Phong đến, trái tim nữ thần y đập mạnh. Nhưng, nữ thần y nghĩ đến cái chết của Mẫn Mẫn, Hiếu Trang, Khang Nạp. Ý nghĩ này như đánh vào tâm trí nàng những tiếng nói “không được, không được yếu lòng nữa…” Vậy mà, đôi tròng mắt nàng vẫn dâng lên một màng nước mắt, nữ thần y bèn nâng tay áo lên lau.
Sau khi trấn tĩnh lại được rồi, nữ thần y ngưng giặt đồ, ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền cũng cười với nữ thần y.
Sáng nay Tiểu Tuyền bỏ qua những câu xã giao thông thường, ngồi xuống bên bờ sông, đi vào đề ngay:
- Tuy ngự y đã thành công giải được chất độc trong mình ngài ấy nhưng thần tình của ngài vẫn còn mê man lắm. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, ngài cứ luôn miệng gọi cô nương, cô có thể nào đến phủ Viễn thăm ngài một chút, được chăng?
Nữ thần y lắc đầu, tiếp tục cúi mặt vò cổ áo.
- Lẽ nào cô nương không muốn đến xem thương tích của ngài? Không muốn đến thăm ngài chút nào?
Tiểu Tuyền lại hỏi.
Trong đầu nữ thần y hình dung ra cái cảnh Tiêu Phong nằm bất tỉnh trên giường bệnh, một mình chàng chống chọi cơn đau đớn vì chất độc xâm nhập cả cơ thể, khi tỉnh dậy, chàng không ngừng gọi tên nàng, lòng nàng quặn thắt. Nhưng, gặp nhau để làm gì? Gặp nhau chỉ để thương tâm, lại còn làm cho cục diện hiện thời rối loạn thêm.
Nữ thần y nhủ bụng và nàng cứ làm mặt tỉnh tiếp tục giặt áo.
Một khắc trôi qua, nữ thần y vẫn không nói lời nào với Tiểu Tuyền, hết vò vò đến giũ giũ, từ chiếc áo này sang chiếc áo khác cho bọn trẻ. Tiểu Tuyền chờ thêm một khắc nữa, khe khẽ lắc đầu, đứng dậy rời khỏi Vô Định hà. Tiểu Tuyền đi rồi, thau đồ được nữ thần y giặt sạch xong, nàng lẳng lặng cầm cái thau gỗ lên, khệ nệ bưng vào cửa sau cô nhi viện, đến hai cây sào trong vườn trà, vắt áo quần lên hai sợi dây.
Nữ thần y đang phơi đồ thì nghe tiếng chân, không cần nhìn, nàng cũng biết tiếng chân quen thuộc đó là của người nào đằng sau những bụi trà đi tới.
Cửu Dương vòng hai tay chàng ôm lấy nữ thần y từ phía sau, vùi mũi chàng vào tóc nàng, gọi bằng giọng êm đềm:
- Nữ thần y.
- Huynh này - Nữ thần y bước lên một bước, ra khỏi vòng tay đang quấn lấy eo nàng, nói - Coi chừng bọn trẻ thấy sẽ học hư theo huynh!
- Bọn trẻ còn chưa ngủ dậy.
Cửu Dương cười nói, và chàng theo đà, chồm đến túm lấy hai vai nữ thần y xoay nàng lại, để nàng đứng đối diện chàng và giơ tay vuốt một bên má nàng.
- Muội không biết huynh yêu muội đến chừng nào đâu – Cửu Dương dùng giọng dịu dàng tiếp - Huynh chờ cái ngày này đã chờ lâu lắm rồi. Lần đầu tiên trong đời, huynh mới biết thế nào là yêu và được đáp lại tình yêu. Thuở còn nhỏ, nghe người ta bảo, huynh chỉ nghĩ yêu tức là trong lòng mình nghĩ đến người mình yêu, làm mọi việc cho người mình yêu, vậy là đủ. Nhưng bây giờ, huynh biết được khi được đáp lại tình yêu thì từng hơi thở, làn da, từng thớ thịt, khắp cả người huynh đều cảm giác hạnh phúc. Huynh thật sự vẫn chưa dám tin rằng nhịp đập của trái tim muội cũng hướng về huynh!
Những câu nói của Cửu Dương và giọng nói trầm ấm của chàng làm nữ thần y xúc động, nhưng khi gương mặt chàng kề sát mặt nàng, nữ thần y vội xô chàng ra:
- Đừng mà, ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, coi chừng Tiểu Tường và Phi Yến tỉ tỉ thấy, còn có Nghị Chánh ca ca hay thừa dịp trêu chọc người ta nữa.
Nữ thần y nói xong thấy đôi mắt to ngó nàng không chớp, khuôn mặt dàu dàu ra chiều ủ dột, nàng bèn cúi người, nhặt một chiếc áo trong thau gỗ lên, vắt ngang sợi dây. Vừa phơi đồ, nữ thần y vừa cất giọng êm đềm:
- Sao muội lại không biết tình cảm của huynh dành cho muội chứ? Mấy năm ở trong tân giả khố, hằng đêm muội đều nghe tiếng sáo vang đến từ ngoài cung. Đêm nào cũng vậy, tiếng sáo vang lên trong suốt khoảng thời gian muội giặt đồ, mãi cho đến khi xong việc, trở vào phòng, tắt đèn, thì mới lắng xuống. Cung nữ ở cùng phòng với muội tên Vân Anh thường hay nói tiếng sáo ấy dành riêng cho muội thôi, và trong tiếng im đèn lịm, Vân Anh thường bảo ước gì muội vẫn còn giặt đồ, để tỉ ấy được nghe tiếng sáo. Mới ban đầu, muội cứ tưởng tỉ ấy nói đùa thôi, nhưng sao một thời gian tiếng sáo xuất hiện đều đặn nên muội tin. Và muội nghĩ đến huynh, vì trên đời này chỉ có huynh mới có thể thổi lên được những điệu nhạc làm người ta nao lòng đến vậy.
Nữ thần y nói đến đây dừng công việc phơi đồ lại, quay người nhìn Cửu Dương, ánh mắt chàng nhìn nàng là cả khoảng trời mênh mông. Nữ thần y đưa tay ra, siết chặt tay Cửu Dương:
- Thi vị của tình yêu, tất cả đều nằm trong tiếng sáo của huynh.
Cửu Dương đáp:
- Vì tất cả những gì ngoài tình yêu dành cho muội ra đều không có giá trị đối với huynh.
Nữ thần y gật đầu. Cửu Dương mỉm cười, trong nụ cười của chàng chứa đựng sự trìu mến và quan tâm. Chàng cúi xuống lấy một chiếc áo vắt lên sợi dây. Hai người phơi gần hết thau đồ thì mặt trời qua khỏi đỉnh Kim sơn, chiếu những tia nắng vàng nhạt xuống những giọt sương làm khu vườn trà sáng long lanh. Trên trời những dãy mây vàng và đỏ giăng ngang đỉnh Kim sơn.
Nữ thần y đứng bên Cửu Dương nhìn chiếc bóng nàng thọt lõm trong chiếc bóng to lớn chiếu nghiêng nghiêng trên đất của chàng.
- Thật ra – Nữ thần y nói - Từ nhỏ đến lớn muội không dám tiếp nhận tình cảm của huynh, huynh biết tại sao không?
Cửu Dương lắc đầu, nữ thần y trả lời:
- Vì huynh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức muội cảm thấy sợ. Bầu trí tuệ của huynh khiến muội có mặc cảm, tự ti. Huynh cho muội cảm giác như đang ngồi trên một ngọn núi cao, bao la, hùng vĩ, đến độ làm muội cảm thấy sợ, muội đã cho rằng mình không xứng. Muội e rằng có một ngày sẽ không giữ được huynh bên cạnh nổi.
Cửu Dương nghe lời này, ngừng phơi đồ. Môi chàng nở một nụ cười ý nhị. Nữ thần y bắt gặp nụ cười ý nhị, dời ánh mắt từ mặt Cửu Dương xuống chiếc thau đặt dưới chân hai người:
- Huynh đừng nghĩ bậy nghĩ bạ!
Nữ thần y nói. Cửu Dương bật cười lớn:
- Huynh đã nói gì đâu?
- Huynh không nói – Nữ thần y nói - Nhưng muội rành tánh huynh. Huynh và Nghị Chánh ca ca chỉ chờ lúc nữ nhân hớ hênh trong lời ăn tiếng nói là nhắc tới chuyện ai nằm trên nằm dưới sẽ sinh trai hay gái mà thôi!
Cửu Dương thu nụ cười khi thấy nữ thần y sụp mi xuống, cúi gầm mặt. Sáng nay, nàng để tóc thả tự nhiên, một cơn gió sớm thổi qua nơi hay người đang đứng khiến mấy sợi tóc hai bên thái dương nàng bay lòa xòa qua vai, trông nàng thật buồn, nhưng cũng thật đẹp, như một bức tranh, nàng như một tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật của đấng linh thiêng. Chàng cảm thấy xao xuyến cả người, càng lúc càng thêm say đắm người con gái này, nàng như một thẩu rượu cay nồng, càng uống càng thấy thấm. Cửu Dương cúi mình, lấy một chiếc áo nữa lên cầm trong tay trước khi lên tiếng chữa thẹn cho nàng:
- Lúc nãy muội bảo huynh khiến cho muội sợ hãi sao?
Nữ thần y gật đầu:
- Lúc trước thì thấy như vậy, nhưng bây giờ, sau muôn vàn những sự việc đã xảy ra cho bang hội chúng ta lại khiến muội cảm thấy may mắn khi được ngồi trên một ngọn núi cao, vừa cao vừa kiên cố, vững chãi là huynh, làm muội yên tâm, muốn ở mãi trên đỉnh núi của huynh, vĩnh viễn không muốn hạ sơn.
Cửu Dương phơi nốt chiếc áo cuối cùng trong thau đồ, sau đó dùng hai tay chàng, bưng má nữ thần y lên, hỏi nàng:
- Được, vậy muội cứ xem huynh là một ngọn núi vững chắc, vĩnh viễn bảo vệ muội, che chở muội, bao bọc muội đến già, muội vĩnh viễn đừng hạ sơn như lời muội vừa nói, có được không? Muội đồng ý không?
Nữ thần y rút cây sáo Cửu Dương đeo bên hông chàng ra mân mê trong tay, cây sáo làm bằng kim loại trông thật lạ lẫm, nàng chưa từng thấy một cây sáo nào có hình dạng như thế bao giờ.
- Muội sẽ đồng ý nếu ngay bây giờ huynh thổi một khúc nhạc cho muội nghe bằng cây sáo ngộ nghĩnh này của huynh.
Cửu Dương gật đầu. Nữ thần y đưa cây sáo cho chàng, Cửu Dương nói:
- Bài Mai hoa lạc nhé?
Nữ thần y lắc đầu:
- Khúc nhạc đó chẳng hợp thời tí nào, bây giờ đang là mùa hè.
- Vậy thổi bài gì bây giờ?
- Thổi một bài cho hợp thời.
Cửu Dương suy nghĩ một chút. Một lát sau, tiếng sáo của chàng vang lên. Chàng thổi một bài tình tứ về núi và hồ, trong đầu chàng, như thấy được Tây hồ, xa xa là dãy núi màu vàng Hoàng Liên sơn, người ta thường trồng trà xanh trên sườn Hoàng Liên sơn. Mùa hè năm nào hai người cũng mướn một chiếc thuyền con. Chàng ngồi sau chèo, còn nàng thì ngồi ở mũi thuyền giỡn nước. Mặt Tây hồ bình lặng. Chàng vừa chèo thuyền vừa ngắm núi non và nàng. Bầu trời trong xanh, không một dợn mây. Một hồi sau cái nắng khá gắt gao, lưng chàng ướt đẫm mồ hôi. Chàng bèn đề nghị cho thuyền vào sát bờ, neo lại dưới một tán liễu, thân cây dương liễu ngả mình ra hồ, chàng lấy ống sáo ra thổi, nàng lắng nghe. Cây liễu đó đã trở thành bạn thân của hai người, nhìn hai người lớn lên, từng tí, từng tí một. Nàng ngồi bó gối trong bóng mát, ngước khuôn mặt xinh xinh nhìn chàng, hai mắt sáng long lanh đầy vẻ hâm mộ, thán phục. Sau khi chàng thổi xong một bản nhạc nàng thường hay vỗ tay, dành cho chàng những lời trên mây. Nàng bảo tiếng sáo của chàng sao mà hay, say mê chi lạ, trên đời này không ai có thể theo kịp chàng được. Thủ công cũng thế, là tay đệ nhất, mộc mỹ nhân mà chàng khắc cho nàng trông giống hệt người thật, những hình thú, hình người mà chàng nắn bằng bột mì hay đất sét đều đẹp gấp mấy lần mua. Cái gì chàng cũng biết, cái gì chàng cũng giỏi, gì cũng khéo, chàng là thượng đế của nàng, là chủ nhân của nàng. Nàng như chiếc bóng nhỏ quấn quít bên chàng. Lúc nào cũng vậy, mở đầu câu chuyện với ai, nàng thường bảo “Thiên Văn huynh ấy có nói.” Phải, lời nào chàng từng nói, ấy là pháp luật! Ấy là chân lý! Ấy là quy tắc mà nàng yên chí nghe theo.
Cửu Dương đắm chìm trong những suy tư, tiếng sáo của chàng, do vậy càng thêm du dương, khi trầm khi bổng nghe rất êm tai, mãi đến khi chàng đã thổi xong bản nhạc rồi dư âm cuối cùng của các nốt nhạc như vẫn còn vương vấn trên đầu cây, ngọn cỏ. Nhưng nữ thần y lại khác lúc xưa, sau khi tiếng sáo lắng xuống, không nói những lời trên mây, mà cười thật tươi, thò tay xuống thau nước, tạt một hớp nước vào mặt Cửu Dương. Cửu Dương mở bừng mắt ra, nữ thần y nói:
- Huynh đã thổi sáo xong lâu rồi mà sao không chịu mở mắt ra? Xem chừng phản xạ của huynh cũng không được nhanh, không ngờ Giang Nam thất hiệp lại dễ dàng bị tập kích đến như vậy.
Cửu Dương giơ tay vuốt nước trên mặt.
- Vì huynh yêu muội – Chàng nói - Nên mới không đề phòng trận “tập kích” vừa rồi, còn như muội là một người huynh không yêu, chưa đến gần huynh, muội đã mất cái mạng nhỏ của mình.
Nữ thần y tiếp tục tạt nước vào mặt Cửu Dương thêm lần nữa trước khi thẳng người, vụt chạy lại đứng sau một bụi trà, háy mắt nói với chàng:
- Muội làm gì tệ như lời huynh nói? “Khinh công” của muội không thua cho huynh đâu, huynh không tin ư? Tới đây đi, tới bắt muội đi! Xem có đuổi kịp muội hay không?
Cửu Dương nhét cây sáo vào dây đai, nói:
- Huynh sẽ bắt được muội ngay thôi, xem muội có thể chạy đi đâu?
Nữ thần y thấy Cửu Dương mặt mày ướt đẫm đang bước lại phía nàng, nàng bèn chạy sang một bụi trà khác, vừa chạy vừa bụm miệng cười rũ rượi, đến nổi rung bờ vai, mặt mày nàng đỏ lừ. Một lát sau nàng chạy ra khỏi cổng sau cô nhi viện, nhanh đến chân cầu nhỏ bắt qua sông, vừa định bước lên cầu thì Cửu Dương đã chạy tới giữ lấy tay nàng. Nữ thần y vùng ra, bước lên cầu, vừa đi được mấy bước lên cầu chàng lại đuổi kịp, nắm vai nàng xoay lại:
- Từ nhỏ tới lớn muội không trêu ghẹo huynh thì ăn ngủ không yên đúng không? Lần này huynh không tha muội đâu!
Nữ thần y thấy Cửu Dương đang trợn mắt với nàng, ôm ngang eo chàng, nở một nụ cười cầu hòa. Hai người đứng trên cầu, nhìn nhau đăm đăm, những cơn gió thoảng buổi sáng lướt trên mặt hai người, mang đến cảm giác sảng khoái vô cùng. Bấy giờ hãy còn sớm nên Vô Định hà rất vắng vẻ, chỉ có hai người và tiếng chim kêu trong khung cảnh vắng lặng.
Cửu Dương nhìn nụ cười của nữ thần y, tươi như hoa, đẹp như thơ. Hai má nàng còn được nắng sớm nhuộm hồng, đôi mắt cũng ánh lên những tia lấp lánh bởi những tia nắng hồng. Cửu Dương dời mắt nhìn xuống toàn thân nàng. Cổ trắng nõn nà, đôi nhũ hoa u lên trên cặp ngực cao phơi phới như hai quả núi, hông nở nang. Nàng chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật. Chàng thấy đê mê cả tâm hồn, nàng đúng là một chung rượu mạnh. Tự nhiên, trong đầu Cửu Dương vang lên tiếng nói của Mã Lương. Mấy lời nói với chàng trên đỉnh Hoàng Liên sơn. Có lần, Mã Lương dắt tay chàng lên núi, thăm nom vườn trà, bảo chàng, cô gái chàng yêu sau này sẽ là một thẩu rượu mạnh. Tuy rất ngon, nhưng tác hại của việc uống rượu nhiều lại vô cùng nguy hiểm... Cửu Dương chớp chớp đôi mắt, hình ảnh Mã Lương và lời tiên tri đó biến mất khỏi đầu chàng. Mặt chàng hiện lên vẻ tư lự một chút, nhưng chỉ một chút thôi, trước sắc đẹp mê hoặc, với nụ cười và thân hình quyến rũ, thêm vào ánh bình minh chiếu trên mặt nữ thần y khiến khuôn mặt nàng đã xinh đẹp càng thêm rực rỡ. Cửu Dương nở nụ cười đáp trả. Hiện thời, chàng không muốn để ý tới vận mệnh hay tương lai của chàng sau này nữa. Không muốn bị ám ảnh bởi câu nói của Mã Lương. Vì cả đời chàng, dầu cho ngắn ngủi, chỉ muốn đắm chìm trong thẩu rượu cay nồng này, cam lòng chết say, há chịu chết khô. Nếu như một ngày người con gái này phụ tâm tình chàng, thì ít nhất chàng đã có những khoảnh khắc tươi đẹp bên nàng. Đã đủ. Hà tất cầu mong chi cho nhiều? Hà tất đuổi theo tương lai xa vời chưa thể biết? Cửu Dương nghĩ vậy, chàng tiếp tục mỉm cười nhìn nữ thần y, cầm tay nàng đặt lên ngực chàng, bên trong là quả tim đang nhảy trầm trọng của chàng.
Tay còn lại Cửu Dương siết chặt eo nữ thần y, chàng cúi đầu xuống, đặt môi chàng trên môi nàng. Nữ thần y không lẩn tránh nụ hôn từ Cửu Dương, để cho thân thể nóng sốt của người đàn ông yêu nàng từ thuở thiếu thời, dán sát vào nàng. Vòng tay đang ôm nàng thật chặt khiến nàng muốn ngạt thở, nàng cũng nghe được tiếng tim chàng đập rất mạnh. Trong cơn xúc động bối rối nữ thần y cũng hưởng ứng nụ hôn đó. Đôi môi nóng bỏng đã truyền vào môi nàng một niềm khoái cảm đê mê. Môi nàng quấn lấy môi chàng lúc nào không hay, hai mắt lim dim, nàng khẽ mở miệng ra, để chiếc lưỡi mềm mại lùa sâu vào miệng nàng, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng nàng một cách nhiệt tình.
Một hồi sau hai đôi môi rời nhau ra, Cửu Dương vừa thở hào hển vừa nói với nữ thần y:
- Nữ thần y... Hãy nói đi...
- Huynh muốn muội nói gì?
- Gọi tên huynh...
- Thiên Văn.
Cửu Dương vòng cả hai tay siết chặt lấy lưng nữ thần y mạnh hơn, như muốn hòa tan nàng vào chàng, tâm tư chàng, như chìm trong mông lung, những lời nói từ tiềm thức được dịp phá ra:
- Muội yêu huynh không?
- Yêu.
- Yêu bằng huynh yêu muội không?
- Muội không biết nhưng muội yêu huynh, Thiên Văn, muội yêu huynh.
- Nữ thần y...
Cửu Dương thấy xúc động mạnh, chưa bao giờ chàng hưởng được những giây phút sung sướng đến thế này. Chàng lại hôn lấy hôn để đôi môi nàng, miệng thều thào trong sung sướng:
- Nữ thần y, huynh sung sướng lắm, huynh chờ đợi câu nói đó của muội không biết đã bao lâu rồi.
Chàng say sưa trong những nụ hôn nồng nhiệt dành cho nàng, tinh thần như bay bổng lên cao.
- Chúng ta rời khỏi kinh thành, về Hàng Châu thành hôn đi.
Cửu Dương thì thầm.
Nữ thần y như bị một âm thanh xa vời từ đâu réo gọi, khuôn mặt xinh đẹp của Tân Nguyên hiện ra trong đầu nàng, ánh mắt trách móc nếu như nàng gật đầu, không giữ lời... Mở mắt, nữ thần y bắt gặp đầu tiên là đôi mắt Cửu Dương nhìn nàng dịu dàng.
- Chúng mình thành hôn đi.
Tiếng nói êm đềm của chàng lại vang lên.
Nữ thần y nghe loáng thoáng bên tai hai chữ Hàng Châu. Nàng bỗng đẩy Cửu Dương ra. Cửu Dương ngạc nhiên, chàng không ngờ nàng có phản ứng bất ngờ như thế. Nàng đã bảo yêu chàng rồi kia mà?
Cửu Dương bị sốc nên chàng lặng thinh, chỉ tới khi có cơn gió thoảng lùa nhẹ qua mặt chàng mới thức tỉnh, nhớ điều kiện nàng đã đặt ra trước khi chàng đến Thái hành sơn. Cửu Dương tiến tới đối diện nữ thần y, đặt tay lên vai nữ thần y:
- Chẳng phải muội nói sau khi huynh đi đưa tang Hiếu Trang muội sẽ theo huynh về Hàng Châu ư?
Cửu Dương nói rồi nghĩ bụng chàng vốn không muốn đến Chiêu Tây lăng chút nào, nhưng khi người con gái này dùng đôi mắt ẩn dưới đôi hàng mi cong và dài liếc chàng, nội tâm chàng vùng vẫy giao chiến với lời thề trước linh vị các huynh đệ trong bang hội. Sau đó nàng chủ động hôn chàng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người chàng. Hoàn toàn đánh gục chàng. Bao nhiêu năm nay, chưa một ai có thể dùng những lời nói, cử chỉ, tác động được chàng mạnh mẽ như nàng. Trong cảm giác của chàng, chỉ một cái nhăn mày của cô gái này cũng dồi dào vần điệu, sống động như một bức tranh sơn dầu. Tình thế lúc đó thật là nguy hiểm biết bao nhiêu. Tuy cuối cùng chàng đã đánh thắng Ngao Bái nhưng nói một cách công bằng thì thực ra đao pháp của Ngao Bái đã luyện đến một cảnh giới khá cao rồi, chỉ cần định lại tâm thần, giữ cho môn hộ được vững thì chưa chắc đã thua cho chàng.
- Thiên Văn – Nữ thần y nói - Huynh và muội ở lại kinh thành này tiếp tục tìm cách đối phó tam mệnh đại thần để giúp bá tánh, được không? Với tài nghệ của huynh có thể vào sở quân cơ làm quan…
Nữ thần y chưa nói xong, Cửu Dương cướp lời nàng:
- Muội biết rất rõ từ lâu huynh không thích dấn thân vào quan trường, như vậy chẳng khác nào làm khó huynh.
Nữ thần y giận dỗi xô chàng ra.
- Huynh không yêu muội thật lòng.
Cửu Dương nhìn sững nữ thần y, thấy trong đôi mắt đẹp với những sợi mi dài ấy là một sự giận hờn, trách móc xen lẫn hoài nghi. Chàng nghe thốn trong tim, cảm giác ngực chàng như có kim đâm, sâu tận vào tim. Cửu Dương với tay nắm lấy tay nữ thần y, lạc giọng hỏi nàng:
- Nữ thần y, sao muội có thể nói như vậy? Muội cho rằng huynh không yêu muội thật lòng à?
- Vâng.
Nữ thần y gật mạnh đầu.
Cửu Dương lại cảm giác như chàng vừa bị ai đó xô ngã xuống một cái vực sâu không đáy. Mắt chàng hướng xuống dòng nước. Tình cảm chàng thế nào, bản thân nàng, bản thân chàng, mọi người xung quanh hai người và ngay cả con sông vô tri vô giác này đều biết rõ mà, sao nàng lại có thể nói với chàng những lời vừa rồi?
Nữ thần y gật mạnh đầu nhưng lòng nàng cũng chơi vơi trong nỗi áy náy, trái tim nàng cũng đau như bị dao cắt, tự nguyền rủa bản thân. Nàng không nên làm theo kịch bản của Tân Nguyên, làm thương hại đến lòng người đàn ông này. Ôi! Những lời nàng vừa nói ra thật nhẫn tâm! Người đàn ông trước mặt nàng, đối với nàng, thật là tình sâu nghĩa nặng, nàng biết rất rõ. Vì nàng, chàng đã rời Hàng Châu, đến Đồng sơn, hứng chịu nhiều sương gió, cũng vì nàng chàng phải ở trong lao tù một thời gian, sau khi ra tù lại ở cô nhi viện này lấy cớ giúp nhóm người Nghị Chánh trồng trà nhưng thật ra là để chờ nàng. Vì từ lúc còn rất nhỏ, tình cảm của chàng dành cho nàng chẳng khác nào cây kim trên la bàn, từ đầu chí cuối cũng chỉ cùng một phương hướng.
Nữ thần y khẽ quay mặt tránh ánh nhìn sửng sốt từ Cửu Dương, nàng cũng hiểu con người chàng chỉ thích cùng vài người bạn tụ tập du ngoạn Tây hồ mà thôi. Đọc sách, ngâm thơ, họa tranh, thổi tiêu trên Tây hồ vào những đêm trăng sao. Du sơn vãn thủy, phiêu lãng giang hồ là ước nguyện mà chàng đã nói với nàng. Chàng chỉ muốn sống cuộc đời bình dị không lo không nghĩ. Lánh xa sự ồn ào, xây căn nhà ở một nơi thật yên tĩnh. Mà cuộc sống đơn giản đó cũng là ước mơ tốt đẹp của nàng. Từ nhỏ, nàng hay mường tượng khi lớn lên mình sẽ sống trong một thôn quê, người chồng của nàng sẽ là một thầy đồ, dạy chữ nghĩa cho bọn trẻ trong làng. Buổi sáng khi mặt trời vừa ló dạng thì nàng ra sau vườn hái rau, nàng hát những bài dân ca, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đến buổi trưa làm cơm xong đợi chồng tan học về nhà... Tuy nhiên, trong tình thế hiện tại, do tình thế đưa đẩy, nàng phải tìm cách thuyết phục chàng đề danh và thi đỗ, để chàng có thể cáo trạng, thăng quan… nhưng, nàng cũng hiểu đối với chàng những chuyện ấy như không phải đi làm quan để hưởng lộc mà như đi lưu đày vậy.
Bấy giờ mặt mày Cửu Dương vẫn còn tái xanh, đi vòng ra trước mặt nữ thần y, bưng nàng má lên. Nữ thần y vùng vằng giật ngược người nàng về phía sau, thoát khỏi bàn tay Cửu Dương.
- Có thể huynh yêu muội thật lòng nhưng không hết lòng – Nữ thần y nói - Vì nếu huynh yêu muội hết lòng, huynh sẽ làm tất cả cho muội, để muội được vui vẻ, để muội được toàn tâm nguyện. Bất cứ việc gì muội muốn.
Câu nói của nữ thần y khiến lòng Cửu Dương đau đớn quá, hai mắt chàng thẫn thờ, miệng như bị kim khâu không nói được nên câu. Qua một lúc rất lâu chàng mới có thể mở miệng nói được nên lời:
- Nữ thần y à – Cửu Dương nói - Việc huynh yêu muội và việc huynh bỏ mặc cái chết của các huynh đệ trong hội đi làm tay sai cho kẻ thù đã giết chết họ là hai việc hoàn toàn khác nhau, muội không thể nhập chúng lại làm một rồi nói huynh không yêu muội, như vậy thật quá bất công với huynh. Tuy huynh yêu muội như huynh cũng cần phải có những suy nghĩ và nhận thức của riêng mình. Một người đàn ông không thể bị người khác sai khiến và khống chế để rồi chẳng có một chút lập trường gì của mình…
Cửu Dương chưa dứt lời, nữ thần y bịt hai tai nàng kêu lên:
- Huynh đừng ngụy biện, lập trường gì chứ, chính kiến gì? Muội không muốn nghe, đã như huynh không làm theo lời muội khuyên để muội được vui thì huynh đừng xuất hiện trước mặt muội nữa!
Nữ thần y nói xong, quay mình bước vội xuống cầu Vô Định hà, Cửu Dương dợm chân định đi theo nàng thì nữ thần y tiếp:
- Muội đã bảo huynh đừng đi theo muội! Huynh đứng lại đó! Đừng đi theo muội!
Nữ thần y trở vào vườn trà, đi đến nơi phơi đồ, bưng cái thau gỗ lên, rồi nàng bỏ một mạch vào nhà sau. Tuy không hề quay đầu nhìn hướng cầu Vô Định hà nhưng nữ thần y vẫn có thể hình dung đôi mắt thê lương đang dõi theo nàng. Dáng đứng trầm mặc, buồn thương, trên chiếc cầu như trong bốn năm qua. Người đàn ông đó đã trải qua một ngàn năm trăm buổi chiều tà, một ngàn năm trăm buổi sáng tinh sương, bao đêm triền miên không ngủ được. Mỗi độ đêm khuya canh vắng, mỗi khi trăng sáng treo trên nhà thủy tạ giữa dòng sông là chàng đều tưởng nhớ đến nàng, nhớ đến cái cảnh trước kia hai người ở bên nhau trong căn nhà thủy tạ trên Tây hồ. Ký ức như từng cơn sóng to đập mạnh vào cõi lòng nữ thần y. Nhưng nàng vẫn phải giả bộ làm như người đàn ông đó không yêu nàng mấy!
(còn tiếp)