Được xem Tiêu Lâm biểu diễn, hội trường nhất thời yên tĩnh hẳn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một tiêu điểm.

Cổ cầm (1) được đặt nằm ngang trên bàn dài, như phi long ngẩng đầu, tư thế thể hiện khát vọng bay cao, phần đầu của cổ cầm được điểm xuyết bởi một chuỗi tua màu vàng, dài hơn một thước, nhẹ nhàng buông rũ.

Lâm Tiêu ngồi ngay ngắn trước bàn, cũng không nhiều lời, tay phải lướt qua dây đàn, tay trái ấn thủ âm, tiếng đàn trong thuần thanh nhã dìu dặt vang lên, Thanh Ti nghe rất rõ, đây là khúc “Liệt tử ngự phong”(2).

Lâm Tiêu không hổ là nhân tài trong giới cầm nghệ, chỉ với nhạc phổ cơ bản liền có thể đem hết thâm ý thong dong tự tại trong “Liệt tử ngự phong” từ từ dẫn dắt ra, dây đàn của cổ cầm đa số được làm từ tơ, đánh lên nghe như ai đó nhẹ nhàng nỉ non, lại như tiếng hát lan tràn trong không trung chẳng dứt, đạm nhạt thư thái, khinh phong uyển chuyển, thôi thúc kẻ khác muốn được thoát tục thành tiên, một khúc đàn xong, mọi người ở đây đều như si như túy, chẳng biết hồn ở phương nao.

Thiên a, nơi này sao lại có một cao thủ có thể đánh đàn đến tuyệt diệu như thế? Đàn được một khúc nhã nhạc trong trẻo mà lại u huyền như thế?

Thanh Ti vì kích động mà tay có chút run rẩy, ngay cả việc móng tay mình đâm sâu vào lòng bàn tay của Vũ Văn Tuần cũng chẳng biết.

Nhìn bộ dáng đó của cậu, Vũ Văn Tuần nói: “Nguyên lai cậu thích tiếng đàn đến thế.”

Đáp lại hắn là những cái gật đầu liên tục trong vô thức của Thanh Ti.

Sau khi yên tĩnh thật lâu, trong hội trường mới truyền đến vài tiếng vỗ tay thưa thớt, thanh âm này làm những người vẫn còn trầm mê như bừng tỉnh, lập tức tiếng vỗ tay nổi lên như sấm dậy, vang vọng khắp hội trường, Thanh Ti cũng bỏ ra tay đang nắm Vũ Văn Tuần, làm theo mọi người vỗ vỗ tay, nhìn thấy bộ dạng hưng phấn không thôi của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần bất giác mỉm cười.

Thanh Ti có khi đích xác cũng chỉ là một đứa trẻ a.

Lâm Tiêu sớm đã quen với kiểu phản ứng nhiệt liệt như thế của mọi người, hắn ảm đạm cười, đứng dậy khẽ cúi người chào, cảm ơn đáp lại, Tần Dao lại khiêu khích nhếch mi về phía Vũ Văn Tú, trong ánh mắt là sự đắc ý đến không cần nói cũng nhận ra, có người nhìn thấy ngứa mắt, hừ nói: “Có gì hay ho chứ? Cũng chẳng phải là cô ta đàn.”

“Nhưng là bạn trai của cô ta đàn, cô ta đương nhiên đắc ý.”

“Vậy thì sao? Vũ Văn Tú cũng biết chơi cổ cầm nha, Vũ Văn Tú, cậu lên đàn một khúc đi, cho bọn họ mở mắt ra.”

Nhìn thấy thần tình đắc ý của Tần Dao, bạn bè trong nhóm liền bắt đầu xúi giục, có người còn tự ý đem cây cổ cầm được chưng ở phía trước quầy hàng đến, làm Vũ Văn Tú sợ đến mức liên tục lắc đầu, cô chỉ chuyên về đàn violon, tuy có thể đàn vài nốt cổ cầm, nhưng dám diễn tấu trước mặt cao thủ như Lâm Tiêu – người có thể đàn được ra những khúc nhạc thanh nhã như vậy – thì có khác gì tự rước lấy nhục, chính là bạn bè của cô nào có biết nỗi lòng đau khổ đó, không thèm phân bua mà cứ đẩy cô về phía trước.

Thanh Ti không hiểu rõ, vừa nghe nói Vũ Văn Tú cũng sẽ chơi đàn thì liên tục thúc nó, Tần Dao nhìn thấy thế, lập tức tiến lên trước, cười nói: “ Không ngờ Vũ Văn Tú cậu cũng có tài nghệ này, vậy xin mời cho mọi người thưởng thức một khúc nhã nhạc đi”

Rất nhanh liền có người đem một cái cầm án* khác đặt bên cạnh Lâm Tiêu, chỗ này tuy không nhiều người biết chơi cổ cầm, nhưng vẫn có cầm án, mọi người nghĩ Vũ Văn Tú giấu tài, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.

*cầm án: bàn để đàn lên

Tình hình hiện tại dường như đã không còn đường lui, Vũ Văn Tú mặt mày đau khổ ôm đàn lên, nhìn thấy em gái mình như thế, Vũ Văn Tuần không khỏi hướng Thanh Ti thấp giọng cười.

“Thanh Ti, không nghĩ cậu thế mà cũng biết trêu chọc người khác, lần này được xem A Tú xấu mặt rồi.”

A …

Thanh Ti giật mình nhìn về phía Vũ Văn Tuần, dùng ngón tay viết: [Chẳng lẽ A Tú không biết đánh đàn?]

“Biết, bất quá chẳng khác gì đàn bông*.”

*đàn bông: có lẽ ám chỉ A Tú chỉ chơi qua loa cho có

Em gái hắn là điển hình của trường phái Tây Âu, biết chơi cổ cầm chỉ sợ là do hồi nhỏ được ông nội dạy cho một chút, đem ra hù người bình thường còn được, chứ ở trước mặt cao thủ như Lâm Tiêu mà muốn gian lận qua cửa*, đúng là kẻ ngu nói mớ.

*gian lận qua cửa: múa rìu qua mắt thợ.

Người duy nhất trong hội trường hiện giờ cười không nổi chỉ có mình Vũ Văn Tú, cô ngẩng đầu bước lên đài, đem cổ cầm đặt lên cầm án, bởi vì dùng lực quá mạnh mà dây đàn bị rung đến phát ra vài tiếng ngân nhẹ, Lâm Tiêu đứng bên cạnh thấy thế thì chau mày, ngay cả cách đặt đàn cũng không biết, cô gái này quả thực có thể chơi đàn sao?

“Ha hả, tôi chỉ biết đàn một khúc thôi, xấu hổ xấu hổ.” Vũ Văn Tú cười ha ha.

Thật ra cô biết đàn đến mấy cổ khúc, đáng tiếc là không có cái nào biết đàn hoàn chỉnh, hiện tại đã thông báo trước như vậy, chỉ đàn một đoạn, nghe hiểu hay không hiểu cũng chẳng phải chuyện của cô.

Vũ Văn Tú ngồi xuống, tiện tay khẩy một đường, thanh âm trong trẻo từ từ vang lên.

Nhận ra đó là đoạn giữa của khúc “Cao sơn lưu thủy”(3), đôi mi thanh tú của Thanh Ti lập tức nhíu lại.

Trời ạ, không biết đàn còn chọn đoạn giữa của “Cao sơn lưu thủy”, khúc này thuộc về âm cao, phủ âm rất khó, hơn nữa ngay từ âm đầu tiên mà A Tú bắt đầu cũng đánh sai mất rồi.

Làm ơn làm ơn, dừng lại đi …

Nhìn lông mày của Lâm Tiêu càng lúc càng nhăn, mặt Thanh Ti cũng nhăn như vỏ trái khổ qua, cậu nhẫn nhịn nhìn Vũ Văn Tú đàn, mắt thấy trên mặt cô phảng phất nét cười, bộ dáng thản nhiên mà tự đắc, trong lòng không khỏi bội phục lá gan của cô, khả năng cầm nghệ như vậy mà cũng dám ngang nhiên biểu diễn, chẳng lẽ cô nàng xem thường nơi này không có một nghệ nhân chân chính nào sao?

Nhìn ra suy nghĩ của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần ghé vào bên tai cậu, nhỏ giọng cười nói: “Đây là sự can đảm cùng tôn nghiêm của Vũ Văn gia, cho dù A Tú căn bản không biết đàn, nó cũng sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng nó đàn rất khá.”

Lá gan này quả là không nhỏ, nhưng anh không thấy vị Lâm Tiêu tiên sinh bên cạnh mặt đã đen như than rồi sao?

“Đinh …”

Một sợi dây đàn ở giữa dưới ngón tay của Vũ Văn Tú đứt làm hai đoạn, Thanh Ti lập tức lấy tay che mặt, không đành lòng xem tiếp.

Làm ơn, nhân cơ hội này mau dừng lại đi.

“Đinh …”

Thanh Ti vừa nghĩ xong, đàn lại đứt thêm một dây nữa, lần này ngay cả Vũ Văn Tú cũng chống chế không được, cô nàng cười gượng, nói: “Đã lâu không đàn, dây đàn này đã giòn hơn nhiều …”

Nghe đến đó, Lâm Tiêu rốt cuộc nhịn không được nữa, hắn tiến lên một bước, đè lại dây đàn trước mặt Vũ Văn Tú, trầm giọng nói: “Tiểu thư, tôi tin là cô thích chơi đàn, vì vậy xin đừng tiếp tục chà đạp cổ cầm này nữa.”

Một câu này đủ làm Vũ Văn Tú đỏ mặt, Tần Dao nghe được ý tứ trong đó, lập tức nói: “Lâm Tiêu, anh cũng đừng quá khắt khe, Vũ Văn Tú đàn đương nhiên không bằng anh, bất quá coi như không tệ nhỉ?”

Không để ý đến Tần Dao minh bao ám biến*, Lâm Tiêu thản nhiên nói: “Đàn hay hay dở không phải không quan trọng, nhưng đánh đàn trước tiên phải hiểu đàn, vị tiểu thư này nếu chính là đang đùa giỡn với đàn, vậy xin mời cô trở về tập violon là được rồi, nếu thích văn hóa Tây Âu, thì cũng đừng ở đây chà đạp cổ nhạc!”

*minh bao ám biến: lời lẽ bên ngoài thì đẹp đẽ trong sạch bên trong ẩn giấu thứ mờ ám, tựa như miệng nam mô bụng một bồ dao găm

Hắn với Vũ Văn Tú tuy không tính là thân thuộc, nhưng cũng có quen biết, Vũ Văn Tú là một tay kéo violon giỏi, ở trường lại cực kì sôi nổi, không ai là không biết cô, nếu là người khác, có khi còn vì nể cô mà chừa lại vài phần mặt mũi, nhưng Lâm Tiêu luôn luôn nghiêm khắc mà kiêu ngạo, với những thứ khác đã như thế, với cổ cầm lại càng cố chấp, hắn làm sao chịu nổi việc Vũ Văn Tú đánh đàn như vậy, nhẫn nhịn được đến bây giờ đã xem như là kì tích rồi.

Hiện tại Vũ Văn Tú ngay cả một nụ cười cũng không nặn ra nổi nữa, cô dù sao cũng là một nữ hài tử mà thôi, bị Lâm Tiêu châm chọc như thế, nếu là sau sân khấu, cô có thể một quyền mà đánh lên, võ karate của cô cũng không phải chỉ để chưng chơi, bất quá bây giờ trước mặt đông đảo công chúng, cô nàng đương nhiên vẫn muốn duy trì chút hình tượng thục nữ.

Trong hội trường truyền đến vài tiếng khúc khích rời rạc, không cần nói cũng biết là từ đám người bên Tần Dao, Vũ Văn Tú hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng đám bạn không ngừng thúc mình lên sân khấu để bây giờ bị bêu xấu như vậy, thật đúng là bêu xấu mà, cô lớn từng này cũng chưa từng bẻ mặt đến vậy

Một thân ảnh màu trắng vụt lên, đem mấy lời viết trong quyển sổ nhỏ chìa tới trước mặt Lâm Tiêu, người này quả nhiên là Thanh Ti.

Chợt nhìn thấy một người thanh nhã không linh như vậy đứng trước mặt mình, Lâm Tiêu thoáng cái thất thần, lại thấy đối phương căm tức nhìn hắn, không ngừng run run đưa cuốn sổ trong tay về phía hắn, ý bảo hắn đọc đi.

[Cậu không thể khinh thường người khác!]

[Người đánh đàn trong thiên hạ này đều là quân tử!]

[Nếu chỉ cố chấp vào cầm kĩ* thì sẽ mất đi khát vọng ban đầu!]

*cầm kĩ: kĩ thuật đánh đàn

Tiểu gia khỏa thanh tú xuất trần này là từ đâu chạy đến vậy?

Sự thanh nhã của Thanh Ti hiển nhiên đã mê hoặc Lâm Tiêu, mà thứ càng làm tâm hắn rung động chính là những lời được viết trong sổ.

“Đây là đứa em họ không thể nói chuyện của Vũ Văn Tú, ngay cả nói cũng nói không được, còn dám ở đây chỉ trích người khác!”

Thấy Lâm Tiêu im lặng, Tần Dao nghĩ hắn vì người khác đường đột mà khó chịu, liền thấp giọng giải thích, cô ta nhìn nhìn Thanh Ti, khinh thường nói: “Đánh đàn nếu không xem cầm kĩ là chính yếu, vậy chẳng phải ngay cả một lão già đàn như đàn bông cũng có thể lên sân khấu biểu diễn sao? Vũ Văn Tú, người nhà cậu qua nhiên suy nghĩ thật là quá độc đáo mà, hay là, tất cả các người đều chỉ có thể đàn bông?”

Lời này nói lên quả thực khó nghe, Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng với sự kiêu ngạo của Tần Dao.