Ăn xong đồ ăn, Parker liền vào núi săn hổ, đưa cho Cáp Duy để trả tiền thuốc men cùng dược liệu.

Vừa trở về liền nhìn thấy giống cái của mình ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, một thân mệt mỏi đều tan biến ngay tức khắc.

"Giống cái! Ta đã trở về" Parker cố ý nói lớn tiếng, chờ cho Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu, hắn đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn.

Bạch Tinh Tinh thấp giọng đáp một tiếng nhỏ, sau đó tiếp tục kiểm tra đồ vật trong ba lô của mình, bởi vì trước lúc xuyên qua nàng đã chuẩn bị đồ dùng để cùng hảo tỷ muội ( chị em tốt) ở lại dưới chân núi một đêm, cho nên có mang theo một ít đồ dùng hằng ngày, hiện cũng đã phát huy tác dụng của chúng.

Có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cây lược gỗ, khăn lông để rửa mặt, một bộ nội y sạch sẽ, còn có một cái móc chìa khóa cho thượng vàng hạ cám vật nhỏ ( chỗ này mình không hiểu được ý...!có bạn nào giúp mình với).

"Giống cái, ngươi đang làm cái gì vậy?" Parker ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Tinh Tinh, tò mò mà cầm bàn chải đánh răng lên nhìn nhìn, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Bạch Tinh Tinh liếc mắt thấy động tác của Parker, lập tức đoạt lại bàn chải đánh răng: "Ta tên là Bạch Tinh Tinh, đừng cứ luôn miệng gọi ta là giống cái, gọi ta là Tinh Tinh được rồi."

"Tươi sáng...(*)" Parker cẩn thận đọc lại hai chữ này, bỗng nhiên cười hắc hắc: "Ta cảm thấy kêu ngươi là Bạch Bạch càng thích hợp hơn, so với các giống cái trong ba cường tộc lớn ở vạn thú thành còn trắng nõn hơn.

Thế nhưng gọi là Tinh Tinh ta cũng rất thích, tên ngươi rất dễ nghe đó.

Có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới vạn thú thành, để cho bọn họ thấy giống cái của ta giỏi như thế nào!"

(*)Chữ Tinh (): sáng sủa, ánh sáng, trong suốt, trong sáng hay tiếng gọi tắt của thủy tinh.

Bạch Tinh Tinh cạn lời rồi, nhìn thấy mồ hôi trên mặt Parker, biết hắn đi săn hổ vì trả tiền thuốc cho mình, trong lòng dâng trào cảm kích, cũng không muốn đấu võ mồm với hắn.

"Vạn thú thành là chỗ nào thế?" Bạch Tinh Tinh thuận miệng hỏi.

Parker thần sắc có chút hoảng hốt, tâm tình vui sướng phai nhạt dần: " Vạn thú thành là một khu vực mạnh nhất trong bộ tộc thú nhân của chúng ta."

Bạch Tinh Tinh nhìn thấy tâm tình Parker, gia hỏa này ở vạn thú thành xảy ra chuyện nào đó không vui sao? Nghĩ như thế Bạch Tinh Tinh liền không hỏi nhiều nữa.

Parker từ rương chứa da thú của mình lấy ra một tấm da thú mỏng mà mềm mại hoa văn da trâu, đưa cho Bạch Tinh Tinh nói: " Đây, cái này cho ngươi làm quần áo, bộ đồ trên người ngươi nhìn thật kỳ quái, quá hấp dẫn ánh mắt của giống đực.

Ngươi hiện tại là giống cái của ta, không thể bị giống đực khác dòm ngó."

Bạch Tinh Tinh tiếp nhận da thú, khóe miệng giật giật: "Làm quần áo...!nhưng ta không biết làm..."

"Ngốc chết mất thôi" Parker ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không có một tia tức giận nào, hắn đã xác định sẽ tỉ mỉ chăm sóc nàng mỗi ngày: "Ta làm cho ngươi."

Bạch Tinh Tinh kinh ngạc: "Ngươi biết làm quần áo sao?"

"Chuyện đó là đương nhiên!" Parker giương cằm lên, "Đứng dậy ta đo cho ngươi."

"Được." Bạch Tinh Tinh lập tức đứng lên, mở hai tay ra để Parker đo kích cỡ.

Parker cầm tấm da thú, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực Bạch Tinh Tinh, còn chưa đo lường, trước tiên phải dùng tay sờ sờ đã...!(chỗ này nguyên văn là Trước dùng tay nhéo nhéo mà hai chữ nhéo nhéo mình thấy nó thô bạo quá nên đổi thành sờ sờ cho nó có chút dịu dàng)

"A!" Bạch Tinh Tinh theo phản xạ nhảy lui về phía sau một bước, dùng hai tay che ngực, phẫn nộ trừng mắt với Parker: "Ngươi đang làm cái gì vậy!"

Parker bị phản ứng kịch liệt của Bạch Tinh Tinh dọa sợ, một bộ đương nhiên mà nói: "Ngươi là giống cái của ta, ta chạm một chút có sao?"

"Ngươi là cái đồ lưu manh!"

"Lưu manh là cái gì? Ta là con báo..." Parker trưng ra vẻ mặt mù mờ không rõ thế sự, quả thật hắn không biết lưu manh là gì.

Parker tiến tới gần Bạch Tinh Tinh: "Mau tới đây ta đo quần áo."

Bạch Tinh Tinh hai tay che ngực liên tục lùi về phía sau: "Ngươi...!ngươi tránh ra! Ta...!ta không làm quần áo nữa."

Parker thấy Bạch Tinh Tinh cả người đều phòng bị nhìn mình, biết chính mình đã dọa đến nàng, ngữ khí lập tức giảm bớt vài phần, nhu hòa nói: "Được được ta sẽ không sờ ngươi nữa." trong đầu nghĩ: "Không ngờ mới nắn một chút thôi mà giống cái lại bất mãn như vậy.."

Bạch Tinh Tinh đứng không nhúc nhích, liền hơi hơi rũ ánh mắt nhìn chằm chằm Parker, vô tội mà cảnh giác.

Parker cảm thấy tâm đều hóa thành nước, duỗi tay cầm má nàng nhéo nhéo: "Thẹn thùng đến vậy sao, ta nói không chạm ngươi nữa là sẽ không chạm."

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người đọc xong nhớ bình chọn cho mình nha!!!!!!!

Yêu nà!!!!.