Hôm nay trước khi ra ngoài, Kiều nãi nãi biết Kiều Tử Tích đi đón Diệp Tiểu Dao về nước, chính là nữ hài tử thật lâu trước kia đã đến nhà chơi, cho nên Kiều nãi nãi bảo Kiều Tử Tích mời Diệp Tiểu Dao đến nhà ăn cơm.

Vì thế, Kiều Tử Tích đưa Diệp Tiểu Dao về khách sạn cất hành lý rồi quay về nhà. Khách sạn chỉ cách nhà Kiều Tử Tích năm phút đi bộ.

Diệp Tiểu Dao nhỏ giọng hỏi. “Tử Tích, chỗ đồ tôi nhờ cậu giữ vẫn còn chứ?”

Kiều Tử Tích biết Diệp Tiểu Dao đang nói đến đống tiểu thuyết ngôn tình và đam mỹ. “Yên tâm, vẫn còn”.

Gần về đến nhà, Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao đều dừng bước. Phía trước cửa có một nam sinh đang đứng nhìn lại đây, nhìn Kiều Tử Tích rồi chuyển tầm mắt sang Diệp Tiểu Dao đang đứng bên cạnh. Hạ Minh Hiên đi về phía trước vài bước, mở miệng. “Hoá ra cậu về nước rồi nha”.

Diệp Tiểu Dao nhìn Kiều Tử Tích rồi lại nhìn Hạ Minh Hiên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói một câu. “Sao hả, không hoan nghênh?”

Hạ Minh Hiên nói. “Hoan nghênh, sao lại không hoan nghênh cho được”.

Hạ Minh Hiên đem tầm mắt chuyển qua người Kiều Tử Tích, trong mắt ảm đạm. “Cậu nói bận rộn nhiều việc là vì chuyện này?”

Diệp Tiểu Dao biết Hạ Minh Hiên nói như vậy là có ý gì, nếu là trước kia cô nhất định sẽ phản bác một câu. “Thế nào, cậu khó chịu?” Nhưng hiện tại, quan hệ giữa Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên đã khác, Diệp Tiểu Dao cũng rất có ý thức tự giác mình trở thành bóng đèn.

Kiều Tử Tích nói với Diệp Tiểu Dao. “Cậu vào nhà trước đi, lát tôi vào sau”.

Sau đó quay sang nói với Hạ Minh Hiên. “Cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói”.

Kiều Tử Tích đi trước dẫn đường, Hạ Minh Hiên theo sau.

Hạ Minh Hiên bước nhanh lên trước, cùng Kiều Tử Tích sóng vai. “Tử Tích, hai ngày nay cậu không để ý gì đến tôi”.

Kiều Tử Tích dừng bước, hơi cúi đầu, gian nan mở miệng. “Hạ Minh Hiên, chúng ta dừng lại ở đây đi”.

Hạ Minh Hiên sửng sốt, hai ngày nay hắn vẫn có dự cảm không tốt, cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra. Vừa nghe Kiều Tử Tích nói những lời này, cảm giác sợ hãi kia lại đột nhiên xuất hiện. “Tử Tích, cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu, cái gì mà dừng ở đây….”

Kiều Tử Tích cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Hiên. “Ý tôi là, quan hệ giữa tôi và cậu, kết thúc ở đây”.

Hạ Minh Hiên không dám tin nhìn y, trong lòng càng sợ hãi, sợ hãi mất đi.

Kiều Tử Tích tiếp tục nói. “Chúng ta không thể ở bên nhau, cho nên về sau, cậu đi đường dương quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, hai chúng ta không còn liên quan”.

Hạ Minh Hiên tiến lên, động tác rất nhanh đem Kiều Tử Tích gắt gao ôm vào trước ngực, chỉ hận không thể đem y hoà chung vào cơ thể mình. “Tử Tích, có phải tôi làm sai chuyện gì rồi không?”

“Nếu tôi làm sai, tôi giải thích với cậu. Thực xin lỗi, tôi sẽ sửa”.

Kiều Tử Tích không giãy dụa, bình tĩnh nói. “Cậu không làm sai gì cả, là chúng ta thực sự không thể ở bên nhau”.

“Vì sao, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, vì sao lại không thể ở bên nhau?”

“Hai người đồng tính không có khả năng cả đời bên nhau, cậu hiểu không?” Kiều Tử Tích nói tiếp. “Thích thì thích, cũng không nhất định đã thích thì phải ở bên nhau. Cậu có một gia đình phải chăm lo, tôi cũng có người nhà của tôi. Chúng ta không thể vì tâm tư của mình mà không để ý đến cảm thụ của bọn họ”.

“Chỉ cần có thể ở bên cậu, tôi không cần, không phải ngay từ đầu đã quyết định vứt bỏ thế tục sao”.

Kiều Tử Tích chống tay trước ngực Hạ Minh Hiên, giãn ra một ít khoảng cách. “Nhưng là, tôi để ý”.

Kiều Tử Tích nói. “Tôi không thể tiếp nhận ánh mắt khác thường từ người khác, không muốn khiến người nhà mình thương tâm, lại càng không muốn cả đời còn lại ở bên một nam nhân”.

“Tử Tích….”

“Hạ Minh Hiên, buông tay đi, đối với cả tôi và cậu đều là chuyện tốt”.

“Không có khả năng, tôi đã nói rồi, cả đời này tôi chỉ chấp nhận một mình cậu, chẳng lẽ cậu đã quên?”

Kiều Tử Tích nhìn gương mặt mất bình tĩnh của hắn. “Hạ Minh Hiên, cậu vẫn luôn rất có phong độ, lần này cũng dứt khoát một chút đi, tôi không muốn cùng cậu dây dưa”.

Hạ Minh Hiên nắm lấy tay Kiều Tử Tích, lại bị y hất ra. Khoé mắt Hạ Minh Hiên ướt nước. “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào cậu mới có thể rút lại những lời vừa rồi?”

“Rút không được nữa rồi”. Kiều Tử Tích kiên định nói. “Tôi là nói nghiêm túc, về sau, ngay cả huynh đệ cũng không làm được”.

Hai tay Hạ Minh Hiên giữ lấy vai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi cầu xin cậu, đừng nói những lời này”.

Kiều Tử Tích nghiêng người tránh khỏi tay Hạ Minh Hiên, từng bước lui về phía sau. “Hạ Minh Hiên, tôi cũng cầu xin cậu, xin cậu buông tay”.

“Tôi sẽ không buông tay! Tử Tích, đối với cậu tôi đã không còn khả năng buông tay!”

“Tôi cũng không còn khả năng tiếp tục ở bên cậu”.

Kiều Tử Tích xoay người, đưa lưng về phía Hạ Minh Hiên. “Trở về ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại quên hết đi, nếu có thể cũng đem tôi quên đi, coi như chưa bao giờ gặp nhau”.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, mang theo vài phần sắc thái ly biệt, đem bóng hai thiếu niên kéo dài thật dài.

Kiều Tử Tích cất bước rời đi, bóng dáng dứt khoát không lưu tình. Trong một chốc nam sinh vừa xoay người kia, hai mắt cũng ẩm ướt, chất lỏng ấm áp ngập trong khoé mắt.

Hạ Minh Hiên còn đứng tại chỗ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn nhức nhối không thở nổi.

Tôi thích cậu, nhưng tôi không thể ở bên cậu.

Đây là kết cục của hai nam sinh trong bộ phim điện ảnh kia.

Diệp Tiểu Dao ở ngay phía trước, những lời vừa rồi cô cũng nghe được chút ít. “Tử Tích, nếu cậu muốn khóc tôi có thể cho cậu mượn vai”.

Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Dao. “Về thôi, bà nội hẳn là nấu xong cơm rồi”.

“Những lời vừa rồi của cậu thật trái lương tâm, ngay cả tôi nghe xong cũng cảm thấy quá giả dối”.

Kiều Tử Tích nhìn vòng lửa đỏ phương tây sắp lặn xuống. “Vậy sao? Giả thế nào?”

“Chính là vừa nghe đã biết là người khác ép cậu nói”. Diệp Tiểu Dao quay đầu, thoáng nhìn bóng người phía xa vẫn còn đứng tại chỗ, lại nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tình trạng cậu thế này ngày mai vẫn có thể theo tôi đi chơi sao?”

“Có thể”.

Về đến nhà, Kiều nãi nãi nhìn Kiều Tử Tích hốc mắt đỏ hoe không nói lời nào. Vừa rồi Hạ Minh Hiên tới tìm y, có những lời sớm muộn gì cũng phải nói ra, cho dù kết quả sau đấy là thương tích đầy mình.

Kiều Tử Tích nói. “Con hơi mệt, con đi nghỉ một lát”.

Kiều nãi nãi gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Kiều Tử Tích. “Được rồi, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi, lát nữa nội để thức ăn lại cho”.

Kiều Tử Tích lên lầu, bóng dáng tràn ngập thương cảm nói không nên lời.

Kiều nãi nãi nói với Diệp Tiểu Dao. “Đến đến, ngồi xuống đi, đợi lát nữa là ăn cơm được rồi”.

Diệp Tiểu Dao mím môi, gật đầu. “Vâng”.

Mặt trời xuống núi, không gian cũng hoàn toàn tối đen.

Trong phòng tối om, phía sau cánh cửa một thiếu niên im lìm ngồi đó, đầu chôn trong hai đầu gối. Diệp Tiểu Dao đứng ngay bên ngoài cửa, vừa rồi đã nâng tay định gõ cửa rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không làm được.

Có lẽ Kiều Tử Tích cần im lặng, lúc này quấy rầy sẽ không tốt.

Diệp Tiểu Dao nhẹ chân rời đi, xuống dưới lầu, Kiều nãi nãi ngồi ở sofa cũng không nói một lời. Lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi hàng ngày vẫn luôn tươi cười, hôm nay lại chỉ có gương mặt không biểu cảm.

Diệp Tiểu Dao ngồi xuống cạnh Kiều nãi nãi. “Nội ơi, người đừng lo lắng, từ trước đến giờ Tử Tích vẫn rất mạnh mẽ, qua vài ngày rồi sẽ tốt thôi”.

Kiều nãi nãi nói. “Đứa nhỏ này tuy rằng luôn mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, nội tâm của nó không mạnh mẽ chút nào, là bà nội nó nội đương nhiên là hiểu rõ. Nó chính là không muốn làm cho người bên cạnh lo lắng thôi”.

Không phải đối với tất cả mọi chuyện Kiều Tử Tích đều có thể nhanh chóng tiếp nhận, cũng không phải khi suy sụp mà vẫn có thể tươi cười trước mặt người khác. từ rất lâu trước kia đã thích Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên có bạn gái, y cũng sẽ khổ sở, nhưng là chưa bao giờ thể hiện ra. Vài ngày không thấy thân ảnh quen thuộc kia, khi gặp lại sẽ mạc danh kỳ diệu mà vui vẻ, nhưng là y cũng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.

Đồng hồ trên tường đã chỉ chín giờ, Diệp Tiểu Dao nhìn trên lầu không có động tĩnh gì, lại nhìn Kiều nãi nãi vẫn chỉ ngồi ở sofa, nói. “Nội ơi, không còn sớm nữa, con phải về khách sạn rồi”.

“Giờ là buổi tối, con gái đi một mình nội không an tâm, nếu không con ở lại đây một đêm đi, không ngại thì ngủ cùng với nội”.

Diệp Tiểu Dao nói. “Con không mang quần áo, vẫn là về khách sạn tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi ạ”.

“Khách sạn cách đây có xa không?”

“Không xa, đi năm phút là tới nơi rồi ạ”.

Trên lầu có tiếng mở cửa, Kiều nãi nãi cùng Diệp Tiểu Dao ngẩng đầu nhìn, Kiều Tử Tích đi xuống, ngoài mặt vẫn là không có biểu tình gì.

Kiều nãi nãi đứng lên. “Tử Tích, có đói không? Đồ ăn nội vẫn để lại, hâm nóng một chút là ăn được”.

Kiều Tử Tích nói. “Con chưa đói, lát nữa con sẽ ăn sau”.

Sau đó lại nhìn Diệp Tiểu Dao. “Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về khách sạn trước”.

Diệp Tiểu Dao nói. “Nếu không cậu cứ ăn cơm trước đi”.

“Không cần, bây giờ tôi chưa muốn ăn”.

Kiều nãi nãi nói. “Vậy con đưa tiểu Diêu về trước, lát nữa về rồi ăn sau, nội hâm nóng cho”.

Diệp Tiểu Dao nhìn Kiều Tử Tích, không biết nói gì. Kiều Tử Tích đi trước một bước. “Đi thôi”.

Diệp Tiểu Dao đi theo, quay đầu nói với Kiều nãi nãi. “Con đi đây”.

Trăng cuối tháng tám chỉ còn lại một mảnh lưỡi liềm, bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có một cơn gió khẽ thổi qua.

“Ngày mai tôi có hẹn mấy bạn học nữ sinh trước kia, muốn trở về trường cũ xem, không cần cậu bồi nữa”. Hai tay Diệp Tiểu Dao chắp sau lưng, nhìn bóng dáng trên mặt đất nói.

“Ừ”.

Kiều Tử Tích đáp rất nhỏ, một chiếc xe đen bóng có rèm che phóng qua, tiếng động cơ vù vù nuốt trọn thanh âm của y.