Edit: Tô

Beta: 豬豬

- --

Thất tiên nữ chỉ thuận miệng nói, Nguyệt Lão lại đặt ở trong lòng.

Cẩn thận nghĩ lại, thiên giới gần đây có thể nói là bị gièm pha không ngừng, đầu tiên là sự kiện văn khúc tinh đại khảo, sau lại tuôn ra ba vị tiên bồng lai liên kết nhau lừa khách, dân chúng vốn đã có điều bất mãn với thần tiên, hiện tại lại xảy ra chuyện của Thất tiên nữ...!Thiên đình cũng đến lúc nên đưa những tin tích cực rồi.

Điện Nguyệt Lão ngoài quản lý nhân duyên, còn phải phụ trách quan hệ đối ngoại xã giao, những thần tiên khác không thảo luận được gì, đều đã đi cả, Nguyệt Lão một mình nghĩ biện pháp đối phó sầu muộn muốn hói cả đầu, vừa lo tìm cách, vừa đi loạn xạ, lấy lại tinh thần xong, chạy tới cửa trước đại điện Điện Nguyệt Lão.

Bước chân chợt dừng lại, nhớ tới có một vị tiên nữ ở trong điện.

Trì Nhứ một tay ôm mấy cành trúc, miệng ngậm một đầu sợi dây, tay kia thì thuần thục kéo sợi dây quấn quanh đầu cành trúc.

Nàng vừa quấn, vừa hàm hồ hát, ánh nắng lướt qua trụ ngọc của thiên điện, chiếu vào cổ tay trắng nõn cực kỳ chói mắt, trên cổ tay đó còn đeo một đoạn dây tơ hồng, theo động tác nhẹ nhàng lắc lư.

Nguyệt Lão giậm quải trượng xuống: "A Nhứ."

"Nguyệt Lão!" Trì Nhứ giương mắt cười, động tác trên tay cũng không dừng, một lần vòng một lần kéo, cành trúc vốn đang giương nanh múa vuốt ngay lập tức được quấn thành một bó tinh tế.

Nguyệt Lão đến gần mới phát hiện nàng đang làm gì: "A Nhứ, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cán chổi buộc nhiều lần sẽ xui xẻo lắm!"

"Ngài đó, thật là mê tín." Trì Nhứ không quan tâm, "Tháng này Sao Chổi làm nhiệm vụ đã làm hư tới cây chổi thứ ba rồi, ta không làm cho nó chắc chắn thêm chút, tuyệt đối không thể chống đỡ được đến tháng sau."

Nguyệt Lão nhìn nhìn cái chổi, lại nhìn nhìn Trì Nhứ, thật sự không thể hiểu cô nương tốt như vậy, vì sao cứ muốn chơi đùa với Sao Chổi đến cùng làm gì không biết.

Nhưng mà, lúc này ông không còn tâm trí quản vấn đề kết bạn của Trì Nhứ nữa, chuyện Thất tiên nữ còn chưa giải quyết xong, hai đầu lông mày vì sầu mà rủ xuống.

Trì Nhứ vừa thấy Nguyệt Lão, liền biết tâm tình ông không tốt, nàng đứng dậy đưa tay ra sau lưng, cười tủm tỉm thong thả bước qua bước lại: "Nguyệt Lão, lại có chuyện gì phiền lòng đúng không?"

"Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi." Nguyệt Lão hữu khí vô lực vẫy vẫy tay về phía nàng, "Quay lại đây ngồi đi, ta nói cho ngươi nghe."

Ông cùng Trì Nhứ sóng vai ngồi trên thềm đá bạch ngọc, nói chuyện Thất công chúa không có liêm sĩ hết ra, lúc nói đến chỗ kích động, Nguyệt Lão còn căm giận đập trượng xuống mặt đất.

Trì Nhứ nâng má, lâu lâu lại gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đang nghe.

"Ngươi nói xem thử, nàng chỉ nghĩ cho mình mà đi gây rắc rối, một lần cũng không nghĩ tới ta khó khăn bao nhiêu!" Nguyệt Lão giơ một bàn tay ra, tay kia cũng giơ lên, "Bên này là con gái của Vương Mẫu nương nương, bên kia là người mà trần gian tín nhiệm, Nguyệt Lão ta đứng ở giữa, phải làm người như thế nào!"

"Là làm tiên." Trì Nhứ nhắc nhở.

"Có đôi khi ta nghĩ, ta làm đến chức thượng tiên này cũng thật uất ức, Lí Tĩnh có bảo khí trong tay, uy chấn tứ phương, Nhị Lang Thần vừa đẹp trai vừa có thể đánh nhau, ngay cả Xích Cước đại tiên kia, còn có thể chân trần mà cầm mấy ngàn thiên binh.

Còn ta? Ta chỉ là người đi dọn dẹp cục diễn rối rắm của tiên nữ thôi!"

Trì Nhứ túm râu bạc của Nguyệt Lão vuốt vuốt: "Vậy ngài đừng làm nữa, mang ta hạ phàm chơi đi."

"Tránh tránh tránh, " Nguyệt Lão vỗ nhẹ vào tay nàng, "Chùm râu của ta mà cũng không tha —— hạ phàm, hạ phàm..." Ông bỗng nhiên nhớ tới chủ ý kia của Thất công chúa, thử nói: "A Nhứ, ngươi muốn hạ phàm sao?"

"Cũng được đó." Trì Nhứ nói, "Ở Thiên giới vẫn được, chỉ là hơi nhàm chán chút, trần gian cũng như vậy sao?"

"Trần gian có đồ ăn ngon không đếm hết, còn có cảnh đẹp nữa." Nguyệt Lão nói, "Lúc ngươi xuống dưới đó, khẳng định có thể nhìn thấy không ít gương mặt thân quen, gặp được nhiều người khác nhau, nói không chừng còn có thể trợ giúp khôi phục trí nhớ đó."

Trì Nhứ không có trí nhớ, ở thiên giới không phải là bí mật gì, chúng tiên thần từng dùng đủ loại phương pháp giúp nàng, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Trì Nhứ như có điều suy nghĩ nói: "Hmmm, có lý, ta cũng không thể luôn làm người không có quá khứ."

"Thật ra, Thất công chúa cho ta chủ ý này, ta cảm thấy không tệ, ai, chỉ là không tìm thấy ai làm được —— "

Một khắc(1) sau, Trì Nhứ cầm một cái chổi đi ra khỏi Điện Nguyệt Lão.

(1): 1 khắc= 15 phút.

Nguyệt Lão đuổi theo phía sau lưng nàng: "A Nhứ! Ngươi đợi chút! Ngươi định xuống đó thế nào?"

Trì Nhứ xoay người nói: "Nguyệt Lão, có phải ngài quên rồi không? Ta không có pháp lực, nhưng tốt xấu gì cây chổi này cũng tính là một thần khí, có thể đưa ta hạ phàm nha."

"Từ trước đến giờ không có tiên nữ nào cầm chổi hạ phàm cả! Ngươi để mặt mũi thiên đình ở đâu!" Nguyệt Lão tức giận đến mức hai bên râu muốn thổi lên, lấy cái chổi của nàng, đưa cho Tiểu Hồng Nương đứng ở một bên, "Lại đây một chút, ta đưa ngươi đi Thiên Giai!"

Trì Nhứ nói: "Đi đến đó lâu lắm..."

Nhưng mà, nàng cũng không kiên trì được bao lâu, liền đi theo Nguyệt Lão và Tiểu Hồng Nương đến cửa Thiên Giai.

Thiên Giai được dựng lên từ những đám mây kéo dài từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, chỉ cần có tiên căn, có thể thông qua nó di chuyển lên xuống giữa trần gian và thiên đình.

"A Nhứ này, sau khi ngươi hạ phàm, nhất định phải nhớ thường xuyên dùng chim hỉ thước để báo bình an." Nguyệt Lão bỗng nhiên có hơi luyến tiếc, "Trần gian thật ra ngoài cảnh đẹp, còn có rất nhiều người xấu, ngươi không nên bị lừa, việc tìm người phàm thành thân, có thể thành thì thành, không thành thì đành vậy, ngàn vạn lần đừng ủy khuất bản thân đó."

Trì Nhứ cười nói: "Ngài yên tâm đi!"

Nguyệt Lão lại tiếp tục nói: "Này, muốn tìm, phải tìm một nam tử trần gian thân thế thê thảm, gia cảnh bần cùng, tâm địa thiện lương, ngươi thành thân với hắn, mới có thể tạo ra chủ đề, đạo lý này không cần ta nói nữa nhỉ?"

Lời này ở Điện Nguyệt Lão đã nghe qua một lần, Trì Nhứ gật đầu, không nói lời vô nghĩa: "Vậy ta đi đây? Tiểu Hồng Nương, thay ta giao cái chổi này cho Sao Chổi nhé."

Tiểu Hồng Nương ôm cái chổi, bỗng nhiên nghe được nàng gọi, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta nhất định, nhớ đi cẩn thận nhé!"

Nguyệt Lão hô: "Thân thế thê thảm, gia cảnh bần cùng, tâm địa thiện lương, nhớ kỹ đó—— "

Lúc này, Trì Nhứ đã xoay người bước tới Thiên Giai được vài bước, nghe vậy cũng kéo dài âm ra: "Được —— "

Nàng càng lúc càng xa, Nguyệt Lão nhìn bóng lưng của nàng, bỗng nhiên phát hiện tiểu cô nương này chỉ mặc một trang phục rất đơn giản, không có lòe loẹt chỗ nào, nhưng có lẽ là do tuổi trẻ, bóng lưng thoạt nhìn vẫn trông rất thước tha, mang theo một cảm giác hoạt bát nhẹ nhàng, so với nữ võ thần mặc ngân giáp một thân sát khí, cứ như là hai người khác nhau.

_____

Có bạn nào muốn edit chung với t hông:>

Nếu mà có thêm editor thì truyện sẽ ra nhanh hơn đó (∀`)

-16/06/2020-.