Từ ngày nàng về miền Bắc, hắn không gọi điện thoại mà chỉ trong lần gởi thư cho anh cả, hắn nhờ người đưa cho nàng một phong thư với hai từ ngắn ngủi: "Chờ anh."

Từ lúc xảy ra chiến tranh, Bắc bộ có Hách Liên Tĩnh Phong lãnh đạo, Nam bộ có Đoàn Húc Lỗi cầm súng trấn thủ, ủng hộ tinh thần, vì vậy liên tiếp thắng lợi. Bây giờ đã sắp đến hồi kết, đang trong giai đoạn đám phán. Nước A tự tạo ra chiến tranh nên gây mâu thuẫn sâu xa trong nước, nội các thủ tướng bị buộc phải từ chức. Các tin tức tốt đẹp tấp nập truyền tới.

Bất giác lại đến mùa thu, nàng và chị dâu ngồi dưới giàn hoa tử đằng nhìn anh cả chơi trò cưỡi ngựa với hai cậu bé. Đường đường một Hách Liên tổng tư lệnh bên ngoài nức tiếng uy phong lẫm liệt, thế mà lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho đám trẻ cưỡi.

Hai cậu nhóc đang tranh tới giành lui: "Anh trai, đến phiên em."

Chốc lát lại nghe: "Em trai, đến lượt anh với em nhé."

"Không thèm…"

"Chúng ta cùng nhau nhé?"

"Đã nói không rồi mà…"

Chị dâu và nàng nhìn nhau mỉm cười, ngoái đầu cất tiếng: "Được rồi, đừng chơi nữa. Tất cả lại đây ăn chút đồ tráng miệng nào." Hai cậu bé làm sao chịu đi, bám theo cha không chịu thả. Từ dạo xảy ra chiến tranh, đây là hôm đầu tiên chúng được nô đùa với cha.

Tịnh Vi mỉm cười bất lực, từ khóe mắt đến lông mày đều là nụ cười hạnh phúc. Suốt nhiều năm qua, mọi chuyện đều thuận lòng đẹp ý. Nàng sống dưới sự che chở của Hách Liên Tĩnh Phong, nên dung mạo chẳng khác so với thời mới gả vào miền Bắc là mấy. Nàng cười nhẹ mà vẫn xao xuyến như thuở nào.

Chị dâu em chồng nhâm nhi tách hồng trà pha mật. Hồi lâu sau Tịnh Vi mới quan sát Tĩnh Kỳ vài lần, chần chừ nói: "Anh ta biết chuyện của Tiểu Trí chưa?" Tĩnh Kỳ lắc đầu, hôm đó hắn còn hôn mê thì làm sao nghe thấy lời tâm sự ấy? Tịnh Vi nhìn Hách Liên Tĩnh Phong đang đứng gần đó, hắn dường như có thần giao cách cảm, cũng quay lại nhìn nàng mỉm cười. Lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, nàng thở dài nói: "Năm ngày nữa Đoàn Húc Lỗi sẽ tới An Dương, để bàn thảo công việc sau chiến tranh với anh trai em."

Nàng vẫn trầm mặc như cũ. Hôm ở Kiến Hưng biết hắn xảy ra chuyện, nàng hoảng loạn đến không thể lừa được ai. Lúc đó ý nguyện duy nhất trong đầu nàng là quay về Thanh Đức gặp hắn. Dẫu là lần cuối cùng, nàng cũng muốn gặp hắn.

Thật lâu sau nàng mới thì thầm: "Ngày em biết anh ấy bị thương nặng, mạng sống treo lơ lửng, trái tim em… trái tim em rất đau đớn, đau đớn vô vàn… Em tự nhủ với mình, nếu hôm đó không quay về Thanh Đức, thì có thể đời này em không được gặp anh ấy nữa…"

Tịnh Vi vuốt mái tóc nàng, ôn tồn nói: "Chuyện tình cảm người bên ngoài không tiện nhúng tay, cũng không thể nhúng tay." Nàng quay đầu nhìn đứa bé đang cười rạng rỡ như mùa xuân, nói tiếp: "Ngày xưa chị cũng từng đau đớn giãy dụa, nhưng nhiều năm qua chị luôn cảm nhận được mình đã lựa chọn đúng." Nếu năm đó không phải Tĩnh Phong dùng cách thức cực đoan, e ràng nàng và hắn đã đoạn tuyệt. Thật may hắn vẫn liều lĩnh tóm được nàng.

Lúc này Đoàn Húc Lỗi đã tới, dân chúng miền Bắc tự động đổ xô đến nhà ga chào đón, ủng hộ mạnh mẽ hơn so với hồi đổi màu cờ. Hách Liên Tĩnh Phong cũng tự mình ra sân ga đón hắn.

Trên báo đăng vài tấm ảnh hai người ôm nhau ngoài sân ga. Xem ra nửa năm qua hắn bình phục rất tốt, khoác trên người bộ quân phục, ánh mắt dõi xa xăm, anh tuấn hiên nganh, phong thái ung dung.

Phủ Tư lệnh miền Bắc, văn phòng của Hách Liên Tĩnh Phong.

Đoàn Húc Lỗi đến miền Bắc đã mấy ngày, tham gia vài hoạt động công cộng. Hôm đó Hách Liên Tĩnh Phong đặc biệt mời hắn tới đàm phám với nước A. Hai người nhằm vào mỗi điều khoản, tự đưa ra quan điểm riêng.

Đoàn Húc Lỗi nhìn tấm bản đồ treo trên tường, quan sát chốc lát rồi nói: "Tổng tư lệnh không muốn nhân cơ hội này lấy lại toàn bộ phần đất đai mà nước A chiếm đóng trước năm mới sao?"

Hách Liên Tĩnh Phong hơi bất ngờ, sau đó nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Ý của Đoàn tư lệnh là gì?"

Đoàn Húc Lỗi thở dài: "Từ đầu thế kỉ tới giờ nước A đã xâm chiếm bao nhiêu đất đai của chúng ta. Nghĩ tới thật đau lòng, đó là lãnh thổ mà tổ tiên lưu lại cho con cháu đời sau."

Hách Liên Tĩnh Phong đứng sóng vai với hắn trước tấm bản đồ, khẽ mỉm cười nói: "Đoàn tư lệnh thật chí khí. Nếu có tấm lòng đó, tôi nghĩ một ngày rất gần chúng ta sẽ lấy lại toàn bộ đất đai, một mét cũng không thể thiếu. Để các thế hệ con cháu mai sau của chúng ta phát triển mạnh mẽ trên vùng đất này." Đoàn Húc Lỗi nghe vậy liền quay đầu nhìn hắn. Hai người đều có cảm giác tương đồng.

Bỗng nhiên Đoàn Húc Lỗi lùi ra sau từng bước, hai đầu gối cong cong rồi quỳ xuống phía Hách Liên Tĩnh Phong: "Tổng tư lệnh, tôi cầu xin ngài một việc."

Hách Liên Tĩnh Phong không đưa tay đỡ hắn đứng dậy, vì trong lòng biết hắn xin điều gì. Hách Liên Tĩnh Phong thở dài, nói: "Đoàn tư lệnh, đâu cần phải dùng đại lễ này? Việc cậu muốn nhờ, tôi không thể giúp được."

Đoàn Húc Lỗi vẫn chắp hai tay, nói: "Xin tổng Tư lệnh hãy gả cô ấy cho tôi."

Hách Liên Tĩnh Phong đáp: "Chuyện của con bé phải tự con bé giải quyết. Nếu con bé đồng ý thì tôi cũng không phản đối. Bây giờ con bé đang ở trong biệt viện Song Khê."

Đoàn Húc Lỗi nói: "Năm xưa tôi có lỗi vì đem cô ấy đổi bốn thành thị. Hôm nay tôi nguyện dùng hết thành thị của Nam bộ để làm sính lễ, đổi lấy cô ấy."

Hách Liên Tĩnh Phong xoay qua, đáp: "Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, mọi thứ đều do con bé quyết định. Cậu hãy đi tìm nó đi."

Hai người dây dưa suốt nhiều năm, chẳng qua vì quá yêu nhau. Bởi thế muốn dứt mà khó dứt, muốn yêu lại khó yêu. Hôm nay Đoàn Húc Lỗi có thể nói ra câu dùng toàn bộ đất đai Nam bộ để đổi lấy nàng, chứng minh được trải qua cảnh sống chết vừa rồi, hắn đã hiểu điều gì mới quan trọng nhất với mình. Từ ngày trên tàu Tĩnh Kỳ nằng nặc đòi về Thanh Đức, cũng vì đáy lòng nàng không thể xóa mờ hình bóng hắn.

Trong biệt viện cây cối sum suê rợp bóng mát, ngọn gió thu thổi tới nghe xào xạc. Nàng đang ở trong phòng đọc sách, thì giọng Cúc Lan hoảng hốt gọi bên ngoài: "Tiểu thư…"

Nàng vừa ngoảnh đầu thì thấy bóng hắn xuất hiện trước ngưỡng cửa. Do ánh nắng phản chiếu nên nàng không nhìn rõ, Cúc Lan thấy thế liền đóng cửa dùm cả hai.

Hắn chầm chậm đi từng bước đến bên nàng. Còn nàng chỉ lẳng lặng nhìn và nghe giọng nói trầm ấm của hắn từ từ vang lên: "Anh tới rồi."

Dĩ nhiên nàng biết việc hắn muốn làm nhất định sẽ làm được.

Đoàn Húc Lỗi đứng trước mặt nhìn nàng chằm chằm, mà nàng không hề nhúc nhích. Thời gian giữa hai người như ngừng trôi.

Hắn nói: "Ở Thanh Đức em đã hứa một việc…" Nàng im lặng, còn hắn lại tiếp tục: "Em nói chỉ cần anh tỉnh dậy, em sẽ cho anh gặp con của chúng ta…"

Nàng vẫn trầm mặc. Bàn tay hắn khẽ chạm nhẹ vào mái tóc nàng, thì thầm: "Anh xin lỗi." Bầu không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió hất những chiếc lá vàng rơi.

Nàng thản nhiên mở miệng hỏi: "Lần này Đoàn tư lệnh lại muốn dùng điều gì để làm thỏa hiệp bắt tôi đi Thanh Đức?"

Hắn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống đối diện với nàng: "Lần này anh hy vọng có thể dùng hết thành thị Nam bộ để đổi lấy một người." Trái tim nàng nhẹ nhàng buông thỏng.

Hắn nắm hai tay nàng, nói: "Anh hy vọng có thể dùng hết thành thị của Nam bộ để được ở bên cạnh em."

Nàng xoay qua nơi khác, nói: "Đoàn tư lệnh có thể vứt bỏ được chức quyền sao? Vứt bỏ được vinh hoa phú quý, tiền đồ rộng mở?"

Hắn kéo tay nàng đứng lên nhìn dãy núi con sông ngoài cửa sổ, đáp: "Em hãy cho anh cơ hội chứng minh đi." Cuộc đời này nếu không có nàng cùng sóng vai, hắn sống còn ý nghĩa gì nữa?

The End