Edit: Ishtar

đang là giờ cao điểm ở thành phố T, những tuyến đường sầm uất toàn bộ đều tê liệt.

Lang Hi không ngừng cau mày bực bội ấn kèn xe, nhìn đoàn xe thật dài phía trước nửa ngày mới di chuyển được hai mét, hận không thể phá vòng vây lao ra khỏi những chiếc xe đang chắn đường trước mặt, trực tiếp đua xe trở về.

Sắc trời dần tối, đèn đường lần lượt sáng lên

Lang Hi vừa nghĩ đến cái tin nhắn kia liền nhịn không được liên tưởng đủ loại hình ảnh kiều diễm kích tình ở nhà, tâm ngứa ngáy khó nhịn nhìn chằm chằm đuôi xe phía trước, gấp đến độ đòi mạng, hận chính mình lúc này sao không phải lái phi cơ trực thăng cơ chứ, hung hăng đập mạnh vào tay lái, phía trước hơi di chuyển, lập tức gắt gao theo sát phía sau.

May mà nhà anh ngay tại trung tâm thành phố, lộ trình vốn rất ngắn, mặc dù một đường kẹt xe, cũng không mất quá nhiều thời gian để thoát ra.

Lang Hi tùy tiện dừng xe ở ven đường, không kịp chờ thang máy, dọc theo lối thoát hiểm leo cầu thang đi lên.

Lại nói Hàn Tả Tả không có gì tâm tư tiếp tục làm việc, dứt khoát gác lại mọi việc trở về, dọc đường ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu nướng, chui vào trong phòng bếp hì hục chuẩn bị vài món ăn.

Làm xong cơm chiều mới chỉ sáu giờ, Hàn Tả Tả làm việc cả người đầy mồ hôi, trên người dính dính ngấy ngấy không thoải mái, tính toán Lang Hi phải lát nữa mới về tới, đem đồ ăn sắp xếp sẵng trên bàn, rồi tháo tạp dề đi tắm rửa.

Vừa tắm xong đi ra, chợt nghe thấy khóa cửa vang lên, Lang Hi thở hồng hộc đi nhanh đến.

Hàn Tả Tả ngồi ở bên giường lau tóc, trong tay còn cầm khăn mặt, trừng lớn mắt lắp bắp hỏi: "anh, anh làm sao? Sao lại mệt thành như vậy?"

Lang Hi đứng yên bình ổn lại hô hấp, trên trán mồ hôi chi chít, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí nặng nề đáp: "đi thang bộ đi lên."

Hàn Tả Tả bị anh nhìn đến hoảng hốt, nhớ tới cái tin nhắn hào phóng nóng bỏng của mình trước đó không khỏi đỏ mặt, làm bộ che giấu tiếp tục lau tóc, cố ra vẻ bình tĩnh thuận miệng hỏi: "Hử, thang máy hỏng rồi sao? Lúc em về vẫn còn tốt mà..."

Lang Hi không trả lời, trầm mặc chậm rãi tới gần, vươn tay cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.

Bên ngoài thời tiết thực nóng, Lang Hi một hơi leo hơn mười tầng lầu, nóng đến đầu đổ đầy mồ hôi, vừa tới gần, Hàn Tả Tả liền cảm nhận rõ ràng độ ấm nóng rực tản ra từ trên người anh. Chóp mũi là hơi thở quen thuộc, mùi thơm của nước giặt quần áo thoang thoảng trộn lẫn với mùi mồ hôi, cũng không gay mũi khó chịu lắm, ngược lại còn có một loại hương vị nam tính thành thục, tin cậy, ổn trọng, làm cho người ta cảm giác an toàn an ổn.

Trong trí nhớ của Hàn Tả Tả, ký ức về người cha hầu như không có, cô đã từng qua ảo tưởng đủ loại về hình dáng của cha, mà hiện tại, đột nhiên liền cảm thấy, nếu cha còn sống, trên người ông hẳn là cũng mang hơi thở như vậy, làm cho người ta ỷ lại, làm cho người ta yên bình.

Tóc được nhẹ nhàng lau khô, da đầu được ấn thật sự thoải mái, Hàn Tả Tả nheo mắt lại, kìm lòng không đặn thở dài: "Chú tư, cám ơn anh..."

Lang Hi sờ sờ đầu tóc cô, cảm thấy không sai biệt lắm, mới vắt khăn lông qua một bên thản nhiên nói: "Nhất thời có việc, về trễ."

Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ trên tường, lơ đễnh nói: "Hoàn hảo a, mới 7 giờ, không tính trễ!"

Nếu không phải cô đi về trước, phỏng chừng về nhà cũng khoảng thời gian này thôi.

Nghĩ đến nguyên nhân tan làm trước của mình, Hàn Tả Tả nhịn không được lại đỏ mặt.

Lang Hi vừa lòng ngoéo môi một cái, nâng cằm cô lên, tán thưởng nói: "Tốt lắm!"

Hàn Tả Tả trừng mắt nhìn, khó hiểu nói: "Cái gì tốt lắm?"

Lang Hi cúi đầu, dán tại cánh môi cô mơ hồ không rõ thấp giọng nói: "Tắm sạch sẽ chờ anh, tốt lắm..."

Hàn Tả Tả trừng lớn mắt, đôi môi bị gắt gao ngăn chặn, ngay cả một câu phản bác cũng nói không nên lời!

Ai tắm sạch chờ anh!

Lang Hi càng hôn càng sâu, ấn chặt chiếc gáy của cô, từ trên cao hôn xuống cô, một chân quỳ gối ở mép giường, một chân chống đỡ trên mặt đất, càng thêm gần sát cô. Môi lưỡi dời chỗ qua chiếc gáy xinh đẹp, tràn ngập xâm lược cắn cần cổ non mịn, ở trên da thịt oánh nhuận mút ra một quả ô mai ái muội.

Hàn Tả Tả đẩy cái đầu đang chôn ở bên gáy cô, đứt quãng nói: "Đừng, đừng như vậy... Ăn cơm trước..."

Lang Hi ngậm vành tai mượt mà như châu ngọc của cô, nghe vậy khẽ cười một tiếng, hơi thở nóng hổi phun trên lỗ tai mẫn cảm: "Em nói, ăn gì trước, tùy anh lựa chọn..."

Đầu lưỡi linh hoạt xảo quyệt chui vào trong lỗ tai, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng truyền từ vành tai nhạy cảm xuống đáy lòng, làm cho Hàn Tả Tả nhột nhột khó chịu.

"anh quyết định, ăn em... trước!"

"Ngô ——" Hàn Tả Tả thật mạnh thở dốc một tiếng, bị Lang Hi áp chế ngã trên giường.

Cơ thể đàn ông nặng nề đè ở phía trên, thích thú tràn đầy áp bách, Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực khiến cho cô tâm an ỷ lại, đột nhiên trở nên tràn ngập tính xâm lược.

"Em, em đó là... nói giỡn, chú tư, sao anh có thể xem là thật được chứ!"

Lang Hi ánh mắt trầm xuống, biểu tình nhất thời có chút hung dữ, từng chữ một hỏi: "Em, nói, cái gì, sao?"

"Được …được rồi..." Hàn Tả Tả bất an rụt lui, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Vậy anh cũng phải... đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút chứ, nào có ai mới về tới nhà đã ra sức..."

Lang Hi nhíu mày, khuôn mặt suốt ngày lạnh nhạt cư nhiên hiện ra một tia tà khí, chóp mũi chạm nhau, hô hấp hòa lẫn với nhau, sâu xa nói: "Yên tâm, mặc dù lại leo thêm mấy chục tầng, anh cũng còn có thể lực thỏa mãn em!"

Hàn Tả Tả sắc mặt trướng đỏ bừng, thì thầm nói: "Cái gì thỏa mãn chưa đủ... Bộ thể lực anh tốt lắm sao?"

Lang Hi gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Ân, rất giỏi!"

Hàn Tả Tả: "..."

Lang Hi chậm rãi tháo caravat, cởi bỏ quần áo, từng món một ném xuống nền nhà.

Lồng ngực tinh tráng mạnh mẽ, cơ bắp săn chắc với đường cong thập phần hoàn mỹ, đáy mắt đen hun hút không chút che lấp dục vọng nồng đậm.

Lang Hi áp xuống, nhắm thẳng đến mục tiêu ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, không chút khách khí xâm nhập vào khoang miệng ấm áp, bắt đầu bốn phía khiêu khích.

Hàn Tả Tả bị động ngửa đầu, thừa nhận anh hung ác hôn môi, trong đầu một mảnh hỗn độn, hai tay chủ động bò lên cổ anh, gắt gao ôm siết anh, làm cho hai người trong lúc đó càng thêm thân mật chặt chẽ, dính chặt vào với nhau.

Lồng rực Lang Hi nóng rực phập phồng, đột nhiên mạnh mẽ tập kích đè cô xuống dưới, hung hăng mút vào, thế tới cuồng dã mãnh liệt cắn phá phiến môi đỏ mọng ướt át.

Hàn Tả Tả cảm thấy bản thân như chiếc lá mỏng manh giữa trận cuồng phong dữ dội, nghiêng ngã lượn lờ giữa không trung, hô hấp phập phồng, đầu óc choáng váng.

không biết qua bao lâu, Lang Hi mới dừng lại, thở hổn hển nhìn xuống cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt mèo mông lung hơi nước kia, âm điệu khàn khàn nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị thực đầy đủ, anh rất vui..."

Hàn Tả Tả choáng váng càng thêm choáng váng, không rõ anh là có ý tứ gì, tiếp theo nhạy cảm cảm thấy trước ngực mềm mại bị chậm rãi nhu ấn, Lang Hi đang áp ở trên người cô, bộ ngực hai người kề sát, cơ ngực tinh tráng ái muội sắc tình cọ xát, làm cho Hàn Tả Tả nhất thời xấu hổ đến cả cổ cũng đỏ bừng.

"Gì chứ, nói bậy!" Hàn Tả Tả đẩy anh không ra, trước ngực mẫn cảm nóng rát, lồng ngực nóng rực bền chắc, càng thêm tôn lên sự mềm mại cuốn hút của cô.

Hàn Tả Tả vừa mới tắm xong còn thơm phức, mặc váy ngủ mỏng thoải mái, lười ngay cả nội y cũng không có mặc, không nghĩ tới vừa vặn tiện lợi cho chú tư, để anh có cơ hội đùa giỡn.

Nhưng là... cô thật sự không phải cố ý muốn chuẩn bị tốt để dâng lên cho anh hưởng dụng ah!

Lang Hi mới mặc kệ kháng nghị yếu ớt của cô, vén làn váy lên, bàn tay to trực tiếp chen vào, lòng bàn tay thô ráp khiến cho người dưới thân càng thêm run rẩy, trêu chọc dẫn dắt cô trầm luân.

"Em có thành ý như vậy, anh nhất định sẽ hưởng, thụ, thật, tốt!"

Hàn Tả Tả đang trầm mê, mơ mơ màng màng không để ý Lang Hi, mềm mại tùy ý anh làm loạn trên cơ thể cô, thẳng đến khi hai tay bị kéo lên đỉnh đầu, tiếp theo cổ tay căng thẳng, bị giam cầm ở đầu giường, mới sợ hãi tỉnh lại.

Hàn Tả Tả giãy giụa tránh thoát, kinh hoảng hỏi: "Chú tư, anh làm cái gì vậy, mau thả em ra..."

Lang Hi trấn an hôn hôn trán của cô, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Xuỵt —— ngoan nào, đừng sợ, giao cho anh, anh sẽ không làm em đau đâu..."

Hàn Tả Tả nhưng thật ra không lo lắng Lang Hi sẽ làm cô bị thương, chỉ là tư thế này làm cho cô cảm giác hoàn toàn bị người nắm trong tay, đặc biệt là tại thời điểm "đối mặt thẳng thắn thành khẩn ", vừa xấu hổ và giận dữ, vừa bất lực bối rối thất thố.

"không cần, mau thả em ra!"

Lang Hi không để ý tới cô, nhanh chóng trêu chọc cô, khơi mào từng đợt sóng khát cầu không thể cưỡng lại.

"Buông... Em không thích như vậy..."

Lang Hi một bên giở trò, một bên mê hoặc dụ dỗ: "Ngoan, anh cam đoan sẽ rất tình thú!"

Hàn Tả Tả hoàn toàn lĩnh hội đến cái gì gọi là "Mua dây buộc mình"!

Bị lăn qua lộn lại ép buộc đến mức hấp hối, Hàn Tả Tả ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, nằm ở trên giường thừa nhận Tiểu Lang Hi đang hưng phấn ngẩng cao đầu day dứt xâm nhập, nửa điểm phản kháng cũng không thể.

Đêm đã khuya, Hàn Tả Tả bụng đói kêu vang, hữu khí vô lực rên rĩ nói: "Chú tư, anh không đói sao? Dừng lại ăn cơm đi..."

Làm việc cả một ngày, giờ lại vận động kịch liệt thời gian dài như vậy, lúc này cư nhiên đã không còn hơi sức đâu nữa, Hàn Tả Tả rơi lệ đầy mặt nghĩ, chú tư nói thật đúng, lại leo mấy chục tầng lầu, thu thập cô vẫn còn dư sức!

Lang Hi chôn sâu ở trong cơ thể cô, nghe vậy cư nhiên dừng động tác, thương tiếc hôn cô, dùng môi tinh tế thân mật miêu tả gương mặt cô.

"Xin anh, đi ăn cơm..."

Lang Hi còn thật nghiêm túc suy nghĩ, khoan hồng độ lượng ngoéo môi một cái, trầm giọng nói: "Cũng tốt, đói bụng thì không có khí lực."

Hàn Tả Tả mệt rã rời hừ hừ: "anh như vậy còn nói là không có khí lực?"

Lang Hi trong mắt ý cười chợt lóe, thản nhiên nói: "anh là sợ em đói bụng không có khí lực, lát nữa ngất xỉu rất mất hứng."

Hàn Tả Tả: "..."

Lang Hi nâng phía sau lưng cô, đem cô ôm vào trong ngực, thay đổi vị trí, Hàn Tả Tả nhất thời thét lớn một tiếng, khó chịu nhăn mi lại.

"Đừng..."

Lang Hi đem hai tay cô vắt qua vòng ôm cổ anh, nâng cô từ trên giường đi xuống, cứ như thế ôm cô đi vào phòng khách.

Mỗi một bước đi, liền thật sâu đỉnh nhập, Hàn Tả Tả mềm oặt ôm chặt cổ anh, hai chân gắt gao quấn chặt lấy thắt lưng anh, tâm lý sợ hãi bị ngã xuống làm cho cô khẩn trương vô cùng, cũng càng thêm mẫn cảm.

"không cần —— "

Lang Hi vừa đi vừa nói chuyện: "Ngoan, anh mang em đi ăn cơm!"

Hàn Tả Tả: "..."

Canh trong nồi vừa nấu hồi nãy vẫn còn nóng, vừa vặn làm thức ăn khuya.

Lang Hi cầm thú đem cô mặt đối mặt ôm ngồi ở trên đùi, lấy loại tư thế này đút cô ăn canh, làm cho Hàn Tả Tả có một bữa "ăn khuya" suốt đời khó quên.

Sau đó, Lang Hi lại lấy lý do ăn no càng có khí lực, chờ không kịp quay lại phòng ngủ, ngay tại trên bàn cơm phòng khách trực tiếp ăn Hàn Tả Tả một lần lại một lần...

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hàn Tả Tả kêu rên một tiếng, tay chân vô lực, xương sống thắt lưng mỏi nhừ, trên cổ cũng có dấu vết loang lổ, đỏ hồng chi chít khiến cô che giấu thế nào cũng không được!

Lang Hi lơ đễnh sờ sờ kiệt tác của mình: "không sao..."

"không sao?!" Hàn Tả Tả giận tím mặt, thân thể còn trống trơn đã nhảy xuống giường, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không khỏi càng thêm lửa giận hừng hực, "anh làm cho em thành ra như vậy sao em ra ngoài gặp người khác được chứ? Em hôm nay còn rất nhiều việc phải làm! anh mỗi lần đều như vậy, t*ng trùng lên não liền không chỗ nào cấm kỵ, tối hôm qua ngay cả ‘đạo cụ’ đều dụng tới... Đúng rồi, thứ hôm qua trói em đâu?"

Lang Hi nhíu nhíu mày, biết một khi lấy ra sẽ bị Hàn Tả Tả ‘hủy thi diệt tích’, tuy rằng lão đại không tình nguyện, lại trực giác lúc này tuyệt đối không thể chọc tới cô, nghĩ nghĩ, vẫn là trầm mặc từ dưới gối đầu lấy ra đưa cho cô.

Hàn Tả Tả trợn mắt há hốc mồm cả nửa ngày, rốt cục nhịn không được bùng nổ, phát điên rống: "Lại là phía dưới gối đầu... Chú tư anh là Doraemon sao, anh cho rằng cái gối này là túi thần kỳ khổng lồ anh nghĩ muốn cái gì có thể lấy ra cái đó sao?"

Lang Hi mày mặt nhăn càng nhanh, hiển nhiên không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hàn Tả Tả.

Hàn Tả Tả nộ khí đùng đùng cầm lấy thứ trong tay anh, nhìn kỹ, cư nhiên là dây trói thiết kế bằng da.

Lang Hi ân cần tiến lại gần, chủ động giới thiệu: "Thuộc da mềm mại, tuyệt đối sẽ không làm da bị trầy xước, nhưng lại thực rắn chắc..."

Hàn Tả Tả "Phi" một tiếng, trực tiếp đoạt lại, đấm đấm thắt lưng bủn rủn, quay người xem thường tức giận nói: "Tốt như vậy, giữ lại lần sau dùng trên người anh đi!"

Hàn Tả Tả đá dép lẹp xẹp đi rửa mặt, đứng trước gương to bực bội quấn khăn quàng cổ.

Trời nóng như vậy còn quàng khăn, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao!

Lang Hi lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng cô, đem khăn lụa cởi xuống, thay bằng một cái vòng cổ khoa trương phức tạp, nhưng lại vừa vặn che đậy ấn ký ái muội kia.

Hàn Tả Tả ngẩn người, vòng cổ này cũng được thiết kế từ thuộc da, một vòng quấn quanh, phía dưới còn điểm thêm một vật trang sức nhỏ, đeo trên cổ, tràn ngập dã tính, lại như dây xích chặt chẽ trói buộc chiếc cổ mảnh khảnh.

"Tặng em?"

Lang Hi thưởng thức trong chốc lát, không chút để ý gật gật đầu.

Hàn Tả Tả tức giận tiêu bớt, sờ sờ trang sức trên cổ, thay đổi trang phục cho phù hợp với nó.

Hàn Tả Tả nhìn gương sửa sang lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như vậy cuối cùng còn có thể gặp người.

Lang Hi ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, hai mắt lưu chuyển cảm xúc phức tạp, làm cho người ta không tự chủ đáy lòng run lên.

Hàn Tả Tả không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, phô trương thanh thế cảnh cáo: "Lần sau cũng không thể giống vậy không kiêng nể gì!"

Lang Hi trầm giọng hỏi: "Như thế nào?"

"Đừng giả ngu!" Hàn Tả Tả cười lạnh, "anh lớn như vậy cũng nên biết kiềm ché một chút! Ép buộc em cũng không sao, nhưng anh không sợ ‘kiệt sức’ quá độ mầ chết sao!"

Lang Hi nửa điểm thành ý cũng không có, thản nhiên nói: "anh sẽ thử."

Hàn Tả Tả giận dữ: "không phải thử xem, là nhất định phải làm được! Làm không được cũng phải làm, anh liền tiếp tục cấm dục đi!"

Lang Hi hờ hững nhìn cô một cái, xoay người bước đi.

"Ép khô anh, hút khô dương khí, xem em cả đời này qua thế nào được!"

Hàn Tả Tả: "..."

anh đây là đang mắng ai yêu tinh hả!

Tráng sĩ khỏe mạnh như trâu, hừ, lão yêu ngàn năm em đây cũng hút sạch, mặc kệ anh!

Hàn Tả Tả bị nghẹn rơi lệ đầy mặt, cố tình Lang Hi chuồn đi thật nhanh, nghĩ muốn phát tiết cũng không có cách, thiếu chút nữa làm cô nghẹn chết.