- Ân?
Tần Mục động tác nhẹ nhàng, nghe Lưu Đan gọi thì ngẩng đàu lên nhìn nàng.
- Em muốn quay về huyện Tây Bình một chuyến.
Lưu Đan nhẹ nhàng nói ra, khóe miệng có chút nhếch lên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Vì sao đột nhiên quay về?
Tần Mục nhíu mày lên.
- Em nhận được tin tức, thân thể hai người bọn họ không tốt lắm.
Đột nhiên Lưu Đan hít sâu một hơi, nàng rõ ràng cảm giác Tần Mục lực đạo nặng hơn, giống như đang phát tiết bất mãn trong lòng.
Đối với suy nghĩ của Lưu Đan hiện tại, Tần Mục không có trả lời, hắn đang chạy nước rút, dẫn hai ngời lên đỉnh vu sơn.
Tiếng thở dài vang lên trong phòng, hai người buông lỏng nằm trong phòng, bàn tay nhỏ bé Lưu Đan đang nắm vành tai Tần Mục. Tần Mục nhìn qua nóc phòng, nghĩ tới lời của Lưu Đan.
- Nghĩa vụ của em đã chấm dứt, anh không hy vọng em và bên kia có liên hệ gì.
Tần Mục nghẹn cả buổi, rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình. Hắn là một nam nhân, hơn nữa là nam nhân duy nhất của Lưu Đan, nếu như Lưu Đan lại quay về huyện Tây Bình, khó tránh khỏi dính dáng với người kia.
- Em biết rõ, thế nhưng mà hai người kia rất tốt với em, em muốn tới giúp bọn họ, dù sao người nọ còn không có ra tù.
Tần Mục trầm ngâm một lát, đứng lên đi vào trong phòng tắm. Lúc đi ra ngoài Tần Mục lạnh như băng nói ra:
- Tìm người đưa tiền cho bọn họ là được rồi, em không cần quay về.
Hắn nói lời này khí phách mười phần, Lưu Đan nhìn hắn cả buổi, ánh mắt phức tạp.
Thẳng tới khi ăn sáng, giữa hai người hào khí xấu hổ mà im lặng. Tần Mục vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, nghi hoặc nói ra:
- Kỳ quái, hôm nay Tây Môn Nhạn sao tới muộn thế?
Nói xong lời này hắn vỗ trán một cái, Tây Môn Nhạn đã đi phụ trách nhà máy khuôn đúc rồi, đây là do hắn điểm tên của nàng mà. Không nghĩ tới Tây Môn Nhạn ở cùng hắn thời gian không dài, thế nhưng mà đã hình thành tập quán. Hắn cười khổ một tiếng, còn chưa có bồi dưỡng tri kỷ với lái xe lại bị hắn đẩy ra, nghĩ lại Tây Môn Nhạn làm lái xe đúng là không tệ. Nhưng mà Đức Gia bên kia làm người bướng bỉnh, chưa hẳn là không làm những chuyện mờ ám, không có người quan sát thì Tần Mục không yên lòng.
Lưu Đan nghe Tần Mục nói lời này thì cười rộ lên, thấp giọng nói ra:
- Mới đẩy người ta đi, hiện tại đã nhớ!
Nói xong Lưu Đan nhếch miệng đặt quả trứng gà tới trước mặt Tần Mục.
Tần Mục khẽ lắc đầu, Lưu Đan vẫn có ý định thuyết phục mình. Hắn không có ăn, uống cạn sữa bò, chỉ vào trứng gà nói ra:
- Em ăn đi, anh no rồi.
Lưu Đan hơi vểnh môi, vẻ mặt ủy khuất. Tần Mục bất đắc dĩ, bắt đầu khuyên giải Lưu Đan, hiện tại nàng là người có thân phận, phải chú ý tới ảnh hưởng. Nếu nàng thật sự đi huyện Tây Bình, có lẽ truyền thông sẽ theo dõi, có thể có người kéo đi đòi tài trợ, có người sẽ cầm các chuyện lúc trước ra đời tiền, những chuyện này không thể không cân nhắc.
- Trước kia thế nào, bây giờ không có sao, nhưng mà nghĩ tới được Tần gia thừa nhận thì chỉ có làm tốt bản phận.
Tần Mục bất đắc dĩ, dù sao Lưu Đan cùng Tần Mục danh bất chính, ngôn bất thuận, nếu như Lưu Đan lại chọc ra chuyện gì đó, vậy cho dù Tần Mục không vui, chỉ sợ Tần lão gia tử cùng Ông Văn Hoa cũng ra lệnh đoạn tuyệt quan hệ giữa Tần Mục và Lưu Đan.
Lưu Đan nghe Tần Mục nói bất đắc dĩ, đành gật gật đầu nói ra:
- Cũng chỉ có thể như vậy, em sẽ phái người qua bên kia, em sẽ không qua.
Nói xong trên mặt có một ít cô đơn.
Tần Mục nhìn biểu lộ của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, lại duỗi tay ôm nàng vào lòng, nói:
- Làm khó dễ em rồi.
Lưu Đan mỉm cười, thoải mái thích ý được Tần Mục vuốt ve an ủi, thấp giọng nói:
- Em đã rất hạnh phúc, có anh là đủ!
Hai người tạm biệt xong, Tần Mục cầm cặp công văn đi ra ngoài. Dưới lầu xe con Hồng Kỳ đã đậu ở đó, Tần Mục mở cửa xr ra, định cầm lái, còn chưa có khởi động thì có người điện thoại tới.
- Linh... Tần bí thư ấy ư, tôi là Kim Bình Quốc ah. Ngài khỏe chứ, tôi đã làm ra bản kế hoạch hoàn chỉnh ở khu Phổ Thượng rồi, ngài xem...
Tiếng chuông đánh vỡ yên lặng, Kim Bình Quốc làm việc đúng là rất nhanh, cả đêm là làm xong bản kế hoạch chỉnh thể của Phổ Thượng, Tần Mục nhất thời cười lên. Nếu như mới làm thì không có nhanh như thế được, không biết Kim Bình Quốc này lấy kế hoạch ở đâu, xem ra tối thiểu là có người giúp hắn.
- Tôi nhập gia tùy tục, Kim đổng sự là người hiểu biết ở Quảng Châu, nơi tốt nhất thì biết rõ hơn tôi nhiều.
Tần Mục khẽ cười nói.
Khác với cuốc điện thoại tối qua, Tần Mục thay đổi giọng điệu tùy ý. Kim Bình Quốc mở câu lạc bộ kim mã có thể đi vào điều là người có thân phận, với tư cách lão bản thì hắn phải có nhân mạch của mình. Tần Mục đoạn thời gian trước với xác thực đắc tội không ít người, đó thuộc về điển hình "Loạn thế dùng trọng điển", trọng điểm đã qua đi, cục diện bế tắc của Phổ Thượng đã mở ra, Tần Mục phải dùng hết sức tránh lưu mầm họa. Cho nên có câu tục ngữ nói rất hay, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, thủ giang sơn khó.
Nếu không có khu khai phá Phổ Thượng, điểm mấu chốt buôn bán không mở ra, Tần Mục tuyệt đối sẽ không đối đãi với Kim Bình Quốc như thế, một lão đại tay dính đầy chuyện đen tối, lại có người ở cao tầng giúp hắn, Tần Mục vẫn phải cẩn thận đối đãi.
Vượt quá Tần Mục dự kiến, Kim Bình Quốc lại lựa chọn quán trà Nhật yên tĩnh, vào nhà cởi giày quỳ xuống làm Tần Mục rất không thoải mái, dứt khoát ngồi xuống. Mà Kim Bình Quốc ở đối diện cũng không có lựa chọn cách ngồi kiểu Nhật, cũng như Tần Mục ngồi xếp bằng.
Hai người nhìn qua động tác của đối phương, đồng thời cười ha hả, Tần Mục ung dung nói ra:
- Kim đổng sự cũng không phải người theo nếp cũ.
Những lời này mang theo hương vị trào phúng, nhưng Kim Bình Quốc nghe ra Tần Mục không phải châm chọc hắn, nếu không Tần Mục cũng đang cười nhạo bản thân hắn. Cho nên Kim Bình Quốc cầm lấy ấm trà rót cho Tần Mục, cũng mỉm cười trả lời:
- Cải cách cởi mở cũng không nên có quá nhiều trói buộc.
Tần Mục cười lên ha hả, một nhân vật đang tẩy trắng nói giọng quan, đúng là thú vị. Kim Bình Quốc nói ra những lời này là nhắc nhở Tần Mục, hắn gặp người quan trường không ít, giọng quan ai cũng biết. Hắn tới nơi này chính là muốn thái độ của Tần Mục, Nếu đã đưa lão bát vào cục công an, loại thủ pháp tráng sĩ cụt tay này đã rất tuyệt rồi, nếu như Tần Mục mà không nhả ra khối thịt mỡ thì Kim Bình Quốc hắn sẽ không hài lòng.
Đây là hợp tác hai bên có lợi, đây là mũi nhọn thăm dò của Kim Bình Quốc.
Tần Mục tập trung nhìn qua Kim Bình Quốc, ánh mắt vẫn không chuyển, nhẹ nhàng đặt chén trà lên miệng, uống một ngụm nhỏ, sau đó lại từ từ thả lên mặt bàn. Động tác này liên tiếp, trong nội tâm Kim Bình Quốc tán thưởng, Tần Mục quả thật là lão luyện thành thục, hắn ám chỉ như vậy nhưng Tần Mục không có chút gợn sóng nào.