Sau đó Tây Môn Nhạn cùng Lưu Đan được Lôi Dạ khen không dứt lời, Mạnh Khiết cũng xem nhiều, lười so đo với Lôi Dạ. Nàng biết rõ thân phận của Tần Mục, biết rõ Tần Mục bây giờ là nhân vật quyền uy, ngược lại áy náy với Tần Mục, hy vọng Tần Mục không nên để ý. Ánh mắt này làm cho Tần Mục im lặng, như thế nào trong mắt Mạnh Khiết giống như chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp đều có quan hệ với hắn, đây là ăn khớp gì vậy. Nhưng mà Tần Mục trong lòng lại dư vị một lần, lại cảm thấy Mạnh Khiết ánh mắt không sai, cười khổ lắc đầu không thèm nghĩ tới nữa, mà là mời mọi người ngồi xuống.
Bữa cơm này hương vị không biết là cái gì. Tần Mục vốn uống với mọi người thật tốt, còn lại tùy ý mọi người phát huy, nhưng mà đưa thuốc tới mặt hắn thì hắn không cầm, đến mức Lưu Đại Hữu đỏ mặt tía tai, cũng không có ý tứ hút thuốc trước mặt Tần Mục. Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu lúc trước đều hút thuốc với nhau, đã thành thói quen, Tần Mục bây giờ không cầm thì Lưu Đại Hữu thập phần không được tự nhiên.
Lưu Đại Hữu bên này không dễ chịu, mà Trương Thúy ngồi bên cạnh hắn cảm thấy không đúng, nàng thật không ngờ Lưu Đại Hữu là người nghiện thuốc nặng, nhưng cảm thấy hào khí không đúng, cũng đẩy chân của Lưu Đại Hữu dưới bàn.
Lưu Đại Hữu không có nhiều tâm nhãn như vậy, hết thảy đều dựa theo lão bà đề điểm, một cước này bảo Lưu Đại Hữu đứng lên, bưng chén rượu nói ra:
- Tần bí thư, tôi kính anh một ly.
Tần Mục hào hứng rất cao, tay phải đưa lên, nhìn Lưu Đại Hữu nói ra:
- Lưu đại ca, chúng ta không phải người ngoài, chúng ta cùng đi ra khỏi thôn Tây Sơn, tôi gọi anh là Lưu đại ca, anh gọi tôi là Tần lão đệ, nghe thân thiết hơn.
Trương Thúy cười nói:
- Tần bí thư, khó mà làm được, còn làm hư hắn ta sao.
Hai câu này cũng phi thường nặng. Tần Mục ở chỗ này cho thấy quan hệ của hắn cùng Lưu Đại Hữu, đó là cùng từ cơ sở đi ra, đó là quan hệ thân thiết, mà Trương Thúy nói những lời này cho thấy Tần Mục cũng yêu thích Lưu Đại Hữu, càng nói rõ vợ chồng Trương Thúy Lưu Đại Hữu sẽ đoàn kết chung quanh Tần Mục, bí thư và khu trưởng Phổ Thượng bí chẳng những không có mâu thuẫn gì, hơn nữa còn là một khối, có ý kiến gì không người nào chọc ra. Công tác Đảng, chính vụ, cảnh vụ đều nằm trong tay Tần Mục, cũng làm địa vị Tần Mục tại Phổ Thượng siêu nhiên.
Tần Mục cười, Trương Thúy phối hợp rất khá, quả nhiên là người khôn khéo. Ý tứ có một chút, Tần Mục bứng chén rượu lên, cũng đứng dậy, nhìn Lưu Đại Hữu nói ra:
- Lần này án đả thương người, Lưu đại ca ứng biến phi thường nhanh chóng, chính là biểu hiện năng lực ứng biến của Phổ Thượng chúng ta. Vốn phải chuẩn bị tiệc rượu khánh công cho Lưu đại ca, nhưng mà thành phố còn chưa có tỏ vẻ, chúng ta cũng đừng gây chiến, chén rượu này vẫn nên mời mọi người, cám ơn anh giữ bình yên cho Phổ Thượng.
Lưu Đại Hữu khiêm tốn hai câu, lại uống rượu với Tần Mục. Thời điểm này Trương Thúy mới phát giác vừa rồi không đúng ở chỗ nào, chính là thiếu thuốc và rượu, từ xưa thuốc và rượu không phân biệt, nhưng vì sao hôm nay không có người nào hút thuốc? Tần Mục Lưu Đại Hữu đều là kẻ nghiện thuốc, trách không được vừa rồi Lưu Đại Hữu bờ mông như bị côn trùng cắn, thì ra là bị nghẹn.
Lưu Đại Hữu đặt chén rượu xuống, lại móc gói thuốc trong túi quần đưa qua cho Tần Mục một điếu. Tần Mục sững sờ, cười nói:
- Lưu đại ca, thuốc này nên ít hút đi là tốt hơn, tôi đã cai rồi.
Lưu Đại Hữu con mắt như lồi ra, có chút không tin nói ra:
- Tần lão đệ ah, không hút thuốc lá không uống rượu, nam nhân không cần sống trên đời, điếu thuốc này ném đi thật không phí.
Tần Mục cười to, xuất ra cái zippo mồi thuốc cho Lưu Đại Hữu, sau đó cầm bật lửa nhét vào trong tay Lưu Đại Hữu, nói ra:
- Cái bật lửa này theo tôi vài năm, Lưu đại ca, hiện tại chỉ có thể mượn hoa hiến phật, tặng cho anh.
Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu lúc này không hiểu. Tần Nguyệt Sơn vẫn lưu tâm bên này, Tần bí thư hiện tại cai thuốc, về sau tại Phổ Thượng những thủ hạ muốn thăm dò thì thuốc lá toàn bộ tắt hết, ai cũng không được cầm lên, tối thiểu nhất trong đơn vị không thể rút ra.
Ai cũng không nghĩ tới, bởi vì một câu của Tần Mục trong gia yến, toàn bộ nhân viên công tác ở Phổ Thượng đều dị ứng với khói thuốc, làm cho những người kia hô to không chịu nổi, ngay cả gần khói thuốc cũng không được. Đương nhiên, cả ngày ngậm điếu thuốc như Lưu Đại Hữu là ngoại lệ, bởi vì hắn là dòng chính trong dòng chính của Tần Mục, có hất nước cũng không hất ra ngoài được. Những điều này nói sau.
Vợ chồng Trương Thúy lại đi cùng Tần Mục, ngồi tại chỗ chờ mọi người phát huy. Gia yến bắt đầu chính là đùa giỡn, bước tiếp theo Phương Thiên Nhu mời rượu. Nhưng mà Tần Mục không đợi Phương Thiên Nhu nói chuyện, đã bắt đầu nói:
- Trương khu trưởng, tôi cảm thấy chúng ta nên mời Phương phó khu trưởng một chén, nếu không phải cô ấy chạy tới cục tài chính, hiện tại Phổ Thượng vẫn trụi lủi đấy. Muốn nói Phổ Thượng ai cư công chí vĩ, tôi nói chính là Phương phó khu trưởng.
Tần Mục càng nói như vậy, càng đẩy Phương Thiên Nhu ra ngoài dòng chính của mình. Hắn có quan hệ với Trương Thúy Lưu Đại Hữu, không phải uống chút rượu là có thể hình dung, mà Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu có công năng va địa vị, trợ giúp với Tần Mục không phải một hai câu là nói rõ được, Tần Mục đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà Phương Thiên Nhu, Tần Mục khích lệ càng tốt, càng có hàm xúc ít tín nhiệm và trao đổi lợi ích, Trương Thúy cũng lòng dạ biết rõ, cười tủm tỉm đứng lên, nói ra:
- Đúng vậy a, nhớ ngày đó tôi đi vào Phổ Thượng, thật đúng là vô kế khả thi, chén rượu này phải kính.
Phương Thiên Nhu nhếch miệng, cũng đứng dậy, nàng nói:
- Cảm ơn Tần bí thư Trương khu trưởng khích lệ, tôi có rất nhiều chỗ chưa đủ, hy vọng lãnh đạo quan tâm tới tôi.
Nói xong cũng uống cạn. Tần Mục cùng Trương Thúy trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy chút gì đó với nhau, Phương Thiên Nhu này có thể dùng thì dùng, một ít che giấu thì gạt nàng là được.
Sau đó chính là Tần Nguyệt Sơn lên đài. Tần Nguyệt Sơn chức vị thấp, hơn nữa hắn biên chế chỉ nằm tỏng Phổ Thượng, chức vụ của hắn không được thành phố thừa nhận. Hắn theo Phương Thiên Nhu mời rượu, đây cũng là một tiểu quy củ, gọi là từng bước lên cao. Đợi đến lúc hắn kính đến Tần Mục thì lại nghe Tần Mục giáo dục.
Tần Mục không để lại dấu vết gật gật đầu, thời điểm uống rượu thì hắn bưng chén rượu, trầm giọng nói ra:
- Nguyệt Sơn a, ngươi trẻ tuổi, có bốc đồng,tôi chỉ nói với anh một câu, yên lặng nghĩ dài.
Tần Nguyệt Sơn nhất thời không có nghe hiểu ý của Tần Mục là gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới động tác của hắn, mặt mang suy nghĩ sâu xa. Tần Mục cười cười, uống một nửa, nói ra:
- Tốt, chúng ta tự biên tự diễn tới đây thôi, kế tiếp nên giới thiệu mấy vị nữ trung hào kiệt và bạn bè quốc tế, đây chính là liên quan tới tiến cảnh khu phát triển Phổ Thượng của chúng ta.