Ngày kế tiếp Tần Mục vẫn không khởi động máy, đến mười giờ hơn nữa xe tiến tới đại lộ. Trong mắt người khôn khéo, Tần Mục vừa thò đầu ra thì tin tức hắn quay về Quảng Châu nhanh chóng truyền ra ngoài. Tần Mục biết rõ chuyện này không thể tránh né, hắn hôm nay tới cao ốc thị ủy chính là tìm Phương Chấn Bang, muốn ám chỉ. Hắn đoán chừng Phương Chấn Bang đang chờ một thời gian ngắn mới ra tay.
Đây không phải giao đấu nhưng nó chính là giao đấu. Tần Mục không thể đứng thành hàng, dựa theo tư cách thì hắn cũng không có tư cách dựa sát vào bí thư thị ủy. Phàm là chuyện gì cũng có ngoại lệ, ném quan hệ Tần hệ ra, Phương Tù bên kia khẳng định sẽ hiểu ý truyền tin tới cho Phương Chấn Bang, nhưng mà hai cha con này có mâu thuẫn gì thì Tần Mục ăn không thấu, nhưng vấn đề Phổ Thượng này Tần Mục biết rõ mình chính là giảm xốc, từ thái độ của Phương Tù vẫn nhìn ra được.
Phương Chấn Bang không có đi đâu, thấy Tần Mục tới đây thì không ngoài ý, hình như hắn đang ở đây chờ Tần Mục tới. Nhìn thấy Tần Mục hơi câu nệ đứng trước mặt hắn, Phương Chấn Bang thả tay văn bản trong tay xuống, bảo Tần Mục ngồi xuống nói chuyện.
Lần này nói chuyện Tần Mục chủ yếu thăm dò thăm dò điểm mấu chốt của Phương Chấn Bang, đây cũng là mặt ngoài hai người tìm nhận thức chung. Tần Mục hơi lấy tư thái người trẻ tuổi cắn chặt chuyện này, ngẫu nhiên giương mắt nhìn qua Phương Chấn Bang, từ ánh mắt hơi có ý nhận lùi.
Tần Mục biểu hiện như thế khiến Phương Chấn Bang nghẹn mấy ngày nay cũng giảm một nửa, chỉ vào Tần Mục trách cứ nói:
- Tôi nói Tần Mục, lần này anh làm động tĩnh quá lớn, còn không phải muốn chọc thủng trời sao?
Sắc mặt Tần Mục không tốt lắm, dùng sức cúi đầu, cũng không có cãi lại, hoàn toàn là bộ dáng lắng nghe. Không sợ lãnh đạo mắng, chỉ sợ lãnh đạo khen, mắng là chuyện tốt, đó là ý tứ rèn sắt không thành thép. Tần Mục vào lúc này đã yên lòng, Phương Chấn Bang đang chuẩn bị dùng chính mình, nếu không cũng không có đánh dự phòng như thế. Tại Cửu Giang làm ầm ĩ càng lợi hại, cũng không phải phạm vi quản hạt của Phương Chấn Bang hắn, hắn còn không có nhiều thời gian so đo với Tần Mục. Hơn nữa Cửu Giang hiện tại rung chuyển lợi hại, rất nhiều quan viên có quan hệ tư nhân ở Cửu Giang đang nghĩ biện pháp kéo mình ra ngoài, Tần Mục ở bên kia kỳ thật chỉ cãi cọ mà thôi, ai có thể cầm Tần Mục thế nào. Trong mắt Phương Chấn Bang thì Tần Mục người trẻ tuổi nhiệt tình bốc đồng, cũng rất có nghĩ cách, đến đị vị của Phương Chấn Bang muốn tiến thêm một bước rất khó, còn không bằng hiện thực một chút, làm ra chiến tích được chú ý. Hắn hiện tại đã thường ủy tỉnh ủy, nếu tiến một bước thì thường vụ phó chủ tịch không khiến hắn thỏa mãn. Trong lòng hắn hậu tích bạc phát mới là vương đạo. Cho nên trên tay chỉ cần có bài tốt sẽ không che dấu.
Tần Mục ngoan ngoãn ngồi ở đây nghe Phương Chấn Bang răn dạy, răn dạy càng lợi hại, Tần Mục càng cao hứng. Nhưng mà Phương Chấn Bang nói câu nào cũng nặng, tùy ý quở trách Tần Mục vài câu, ngược lại quan tâm nói ra:
- Nghe nói anh lúc giải nguy bị đụng trúng đầu, có nghiêm trọng hay không?
Nghe được lãnh đạo hỏi ý này, Tần Mục liền có chút ít câu nệ, ngẩng đầu báo cáo chi tiết, nói:
- Chấn động não rất nhỏ, vẫn phải cảm tạ các đồng chí quân đội cứu giúp, nếu không có bọn họ thì sợ rằng tôi không về được.
Phương Chấn Bang xuất thân quân đội, cho dù bây giờ hắn là cán bộ địa phương, nhưng mà tình cảm với quân đội rất thâm hậu. Tần Mục nói ra lời này gãi trúng chỗ ngứa của Phương Chấn Bang, hắn cười nói:
- Đúng vậy a, thân nhất chính là con em quân đội.
Tần Mục cũng khiêm cung nói với Phương Chấn Bang:
- Đúng vậy a, bọn họ nói tôi may mắn, lúc ở trong nước ôm được cây gỗ, cũng không phải gặp chủ lưu của lũ lụt, cho nên...
Phương Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Chuyện này hiểu là được, người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện. Đi, tôi cho anh nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể tốt mới là công tác tốt.
Hắn nói một câu.
Hiện tại là lúc nào, không ít người tìm Tần Mục sắp điên rồi, mà Tần Mục thể hiện thái độ tới thị ủy, mà Phương Chấn Bang lại cho Tần Mục nghỉ một ngày, còn quan tâm thân thể Tần Mục, ý đồ riêng trong đó Tần Mục cho dù mắt mù cũng có thể hiểu được. Ý của Phương Chấn Bang chính là triệt để ủy quyền cho Tần Mục, giao Phổ Thượng cho Tần Mục. Phương Thiên Nhu tại Phổ Thượng, Phương Chấn Bang quả nhiên là trải đường cho con gái của mình. Rất hiển nhiên, khu phát triển này này Phương Thiên Nhu không đủ sức gánh vác, nếu không Phương Chấn Bang cũng không áp lên người Tần Mục. Dù Phương Thiên Nhu bối cảnh thâm hậu, nhưng chiến tích vẫn phải thỏa mãn, hơn nũa còn phải cần có tư lịch trong đó, cho nên, Phương Chấn Bang nhìn trúng năng lực của Tần Mục, trực tiếp dùng thái độ dòng chính đối đãi với hắn. Kể từ đó trong thời gian ngắn Phương Chấn Bang cũng giải thích cách làm của Tần Mục, chính là nói cho Tần Mục, phải mạch lạc, phải trầm ổn, phải biết tiến thối, chỉ cần Tần Mục hành tẩu không vượt qua khỏi mấu chốt của thị ủy, có Phương Chấn Bang hắn ủng hộ, vẫn có thể làm nên sự nghiệp.
Phương Chấn Bang đã không có ý kiến gì, Tần Mục cũng giảm bớt nửa tam tư, nhưng Phương Chấn Bang lại nói:
- Đương nhiên, công tác phải làm, cũng phải chú ý đoàn kết một chút, hòa hợp với nhân viên trong đơn vị, như vậy mới có thể làm chơi ăn thật.
Đây cũng là Phương Chấn Bang nhắc nhở Tần Mục, làm việc không nên quá phận, đã có người tới thổi gió bên tai của hắn. Về phần là ai thổi gió, Tần Mục không cần biết rõ, Tần Mục cần làm chính là phân tích ra người nào sẽ thổi gió, hắn phải đi tu bổ quan hệ. Đồng thời người thổi gió không thuộc phe phái của Phương Chấn Bang, nếu không thì Phương Chấn Bang cũng thích cho thủ hạ đấu với nhau, cũng khiến hắn chọn ra người có năng lực.
Tần Mục bộ dáng thụ giáo, vẫn đáp ứng, Phương Chấn Bang lại cười rộ lên, khích lệ nói:
- Người trẻ tuổi, nên nếm thất bại nhiều mới tốt, xuôi gió xuôi nước đối với anh sẽ phát triển rất bất lợi, Phương phó khu trưởng bên kia anh cần phải giám sát tốt, nha đầu kia chọc ra không ít chuyện, cần anh liều mạng đấy.
Phương Chấn Bang lộ ra ý tứ phó thác, Tần Mục cảm giác mình còn chưa gần với Phương Chấn Bang như vậy, thái độ này hắn vẫn không cách nào hiểu được, nhưng mà Phương Chấn Bang thái độ rất rõ ràng, nếm mùi thất bại đừng sợ, công tác không tốt cũng đừng sợ, trực tiếp trợ giúp Phương Thiên Nhu là được, nhưng không có thành tích không được, thành tích thấp không được, thành tích chậm cũng không được. Trên đầu Tần Mục đã có vòng kim cô, chỉ sợ ngày sau phải thỉnh thoảng niệm kim cô chú, đây cũng là phương pháp trói buộc hành động của Tần Mục.
Có được có mất, Tần Mục tự nhiên không có biểu lộ cái gì, mà là nghiêm túc nói ra:
- Công tác của chúng ta có rất nhiều chỗ không đủ, cần các cấp lãnh đạo thị sát chỉ ra chỗ sai.