Quý Chí Cương cân nhắc, cha mình vẫn nghiêm khắc với mình như vậy, nói không chừng sẽ làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được đối sách gì, bưng chén rượu lên uống như điên, tâm tình của hắn khẩn trương, trên âu phục thẳng dính đầy rượu.
Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhau, cảm thấy hỏa hầu không sai biệt lắm. Tần Mục đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Quý Chí Cương hy vọng nhìn chằm chằm vào Tần Mục đi tới đi lui, một chút cũng không dám phát tiết với Tần Mục.
- Kỳ thật chuyện này vẫn có hy vọng giải quyết.
Tần Mục dừng bước, nhìn lên vách tường nói ra:
- Nhưng mà Quý thiếu phải tự mình ra mặt với được.
- Có thể làm như vậy?
Quý Chí Cương run rẩy nghe xong lời Tần Mục dặn dò nên tùy cơ hành động.
- Chiếu theo lời tôi nói làm là được, đến lúc đó chỉ sợ cả Quý bí thư cũng khen cậu thôi.
Tần Mục mỉm cười vỗ vỗ vai Quý Chí Cương, để hắn thoải mái buông lỏng tinh thần.
Lưu Đại Hữu ngồi một chỗ thở dốc, bộ dáng nhìn ai cũng không vừa mắt. Tần Mục bắt đầu khuyên hắn, để cho hắn thoải mái buông lỏng tinh thần, không có việc gì mà không thể xử lý.
Những lời Tần Mục khuyên Lưu Đại Hữu để Quý Chí Cương nghe trong tai cảm thấy được những lời kia nói vào tận trong lòng của mình. Lúc này hắn cũng không có tâm tình gì uống rượu, đừng nói là đến bồi tội với Tần Mục, chỉ chào một tiếng sau đó đi ra ngoài.
Đợi sau khi Quý Chí Cương rời đi, Lưu Đại Hữu âm thầm mở ra khe cửa xác nhận Quý Chí Cương đã đi khuất, sau đó khóa cửa lại, nhìn Tần Mục nhe răng cười:
- Tôi nói tiểu Tần ah, chiêu thức này cậu đùa quá xuất sắc, nếu tôi ở địa vị tiểu tử kia thật sẽ bị cậu lừa chết mới thôi.
Tần Mục nhún nhún vai, xòe hai tay bất đắc dĩ nói:
- Động tới con của người ta, loại thủ đoạn này nói ra thật bỉ ổi. Nếu không phải tôi bị buộc không có biện pháp, anh nghĩ tôi muốn dùng loại hạ sách này sao.
Lưu Đại Hữu cười ha ha, nhìn hai bình Mao Đài trên bàn nói:
- Được nha, cái giá còn không nhỏ, Mao Đài đó!
Tần Mục lắc đầu, hiện tại mọi người đều cảm thấy Mao Đài thật đắt, chỉ thêm vài năm giá cả Mao Đài giống như nhảy lên tên lửa bay cao, những người từng nhấm nháp qua Mao Đài ở niên đại này đều sẽ cảm thấy thật may mắn.
Gọi Lưu Đại Hữu ngồi xuống, Tần Mục giúp hắn rót rượu có chút cảm khái nói:
- Tôi chỉ muốn trước khi tôi đi phải đánh tốt trụ cột Tây Sơn thôn, thời gian không đợi người ah.
Lưu Đại Hữu vừa nghe Tần Mục nói như thế, liền trừng mắt hỏi:
- Đi? Cậu muốn đi đâu?
Tần Mục như có suy nghĩ gì bưng chén rượu lên, chậm rãi uống, hương vị dịu dàng, quả nhiên là quốc tửu một thời.
Lưu Đại Hữu thấy Tần Mục không nói, trong lòng lại lưu ý việc này, tính toán tối về nhà thỉnh giáo vợ mình.
Bên này Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu nói chuyện, Quý Chí Cương lòng như lửa đốt đi tìm Tôn Hữu Lợi. Tôn Hữu Lợi có chút đau đầu vị tiểu tổ tông này, lần trước cũng may có Lưu Đại Hữu không đem chuyện mình cho mượn súng ra ngoài chọc lên trên, bằng không cục trưởng công an như hắn sẽ lập tức biến thành tội phạm. Lúc này hắn đang ngồi trong văn phòng ảo tưởng gương mặt tro tàn của Tần Mục, thấy Quý Chí Cương đi vào thoáng nhăn mày, sau đó lộ ra tươi cười, vươn tay phải như mời, thân thiết nói:
- Chí Cương, lại đây, lát nữa Tôn thúc cần tham dự một bữa tiệc, cùng đi chứ.
- Ôi, Tôn thúc, chú còn có tâm tư đi dự tiệc sao.
Quý Chí Cương dựa theo lời dặn của Tần Mục, làm ra bộ dáng đấm ngực giậm chân:
- Lần này phá hủy, tôi nghe người bạn bên thành phố nói, có người khiếu cáo lên thành phố nói có vị cục trưởng công an tùy tiện đem súng cho người bên ngoài mượn dùng kìa.
Trong lòng Tôn Hữu Lợi lộp bộp, hắn cảm thấy chuyện Lưu Đại Hữu cầm súng trở về có chút không đảm bảo, chẳng lẽ Lưu Đại Hữu ngồi lên vị trí thường vụ phó cục trưởng còn chưa quá hài lòng, lại sản sinh hứng thú đối với vị trí cục trưởng của mình? Ngẫm lại không có khả năng, con người Lưu Đại Hữu vốn không có chí lớn, hai lần thăng lên đều chỉ làm trong lúc vô ý mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tôn Hữu Lợi mời Quý Chí Cương ngồi xuống, rót chén trà, để cho hắn đem mọi chuyện kể lại chi tiết cho mình.
Quý Chí Cương bưng chén trà, hồi tưởng lại lời dặn của Tần Mục thêm một lần. Vốn dựa theo ý tứ của hắn trực tiếp đem chuyện quân đội tìm kiếm súng ống bị mất nói cho Tôn Hữu Lợi, nhưng Tần Mục dặn hắn không được làm như vậy. Lòng người khó dò, vạn nhất Tôn Hữu Lợi kéo da mặt không thèm quan tâm hắn, như vậy Quý Chí Cương chỉ còn con đường chờ chết.
Quý Chí Cương ngẫm lại lời của Tần Mục thật có đạo lý, trên quan trường chỉ bo bo giữ mình thật quá nhiều, bản thân hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, vì vậy cam tâm tình nguyện biến thành con cờ trong tay Tần Mục đạo diễn.
Bình tĩnh trở lại, Quý Chí Cương dựa theo kế hoạch của Tần Mục đem lời thương lượng giữa bọn họ nói cho Tôn Hữu Lợi nghe qua một lần. Trên thành phố có người khiếu cáo, bạn của Quý Chí Cương là người nhận được thư báo, mấy ngày nay muốn đến Tây Bình nên gọi điện thông tri Quý Chí Cương chuẩn bị chiêu đãi hắn, thuận tiện đem chuyện nhận được thư báo vui cười kể lại cho Quý Chí Cương nghe qua. Quý Chí Cương cảm thấy chuyện này có kỳ quặc nên lập tức chạy tới thông tri cho Tôn Hữu Lợi.
Nghe xong câu chuyện tựa hồ hoàn toàn không có sơ hở, Tôn Hữu Lợi sờ sờ cằm, hỏi:
- Chuyện ngày đó còn có ai biết?
Trong lòng Quý Chí Cương run lên, quả nhiên đúng như sở liệu của Tần Mục, liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư chi bộ thôn Tây Sơn Tần Mục.
- Ai?
Tôn Hữu Lợi giống như không nghe rõ ràng, cau mày nhìn thẳng Quý Chí Cương.
- Tần…Tần Mục, bí thư chi bộ thôn Tây Sơn.
Bị Tôn Hữu Lợi trừng mắt, trong lòng Quý Chí Cương có chút chột dạ nói chuyện cũng bị nói lắp.
- Phanh!
Tôn Hữu Lợi phẫn nộ vỗ mạnh bàn, đứng lên đi qua đi lại trong phòng làm việc, bộ dáng thật nôn nóng. Tần Mục đúng là ác độc, trong lòng Tôn Hữu Lợi như sôi lên. Theo lời nói vừa rồi của Quý Chí Cương, Tôn Hữu Lợi rõ ràng nghe ra lần này Tần Mục ôm tâm lý cá chết lưới rách. Tôn Hữu Lợi ông không cho tôi thuốc nổ đúng không? Được, tôi sẽ đem chuyện của ông thống đi lên, ông không cho tôi được thoải mái, tôi cũng không cho ông sống dễ chịu!
Tuy rằng Tôn Hữu Lợi biết quan hệ giữa Lưu Đại Hữu cùng Tần Mục không tệ, nhưng chuyện trên quan trường không ai nói được chính xác, hiện tượng mặt ngoài thường thường chỉ là đạn khói, Tôn Hữu Lợi cũng không nghĩ Lưu Đại Hữu cấu kết với Tần Mục công kích hắn sẽ có chỗ tốt gì, cho nên Lưu Đại Hữu bị hắn trích ra ngoài, tâm tư chỉ đặt trên người Tần Mục.
Tần Mục rõ ràng nhìn thấy uy hiếp của mình, hắn muốn lấy thuốc nổ chỉ vì dân chúng, đi nói chuyện ở đâu đều lấy được đạo lý, mình nhiều lắm là đem chuyện thôn Tây Sơn phá núi kéo dài mà thôi, nhưng không thể làm Tần Mục bị tổn thương quá nặng. Nhưng nếu Tần Mục đem chuyện mượn súng ống chọc ra, đây chính là vấn đề về tính mạng bản thân cùng gia đình hắn.
Hắn không lo nghĩ Tần Mục có lấy được bằng chứng gì hay không, có đôi khi chỉ một câu vu vơ trên quan trường, ở trong mắt lãnh đạo cán bộ kia đã không chịu nổi trọng dụng, thậm chí còn bị biếm lãnh cung.
Đây là Tần Mục muốn đùa đập nồi dìm thuyền, rõ ràng là đấu tranh kiểu được ăn cả ngã về không, cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng có vẻ thảm thiết nhưng Tần Mục không có phiêu lưu gì quá lớn, ổn như bàn thạch. Hơn nữa Tôn Hữu Lợi cảm giác, Tần Mục còn muốn mượn dùng miệng mình đi khuyên bảo Quý bí thư.
Tôn Hữu Lợi đem mọi mặt suy nghĩ kỹ càng, không khỏi bùi ngùi thở dài, lần này giao thủ mình lại bị một bí thư chi bộ thôn nho nhỏ đánh bại, còn biến thành một cây thương trong tay tiểu tử kia. Sau này nếu Quý bí thư biết mọi chuyện, chỉ sợ ở trong mắt Quý bí thư mình sẽ biến thành quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, tìm lý do sẽ đem mình triệt lui.
Làm hay là không làm? Trong lòng Tôn Hữu Lợi ngổn ngang trăm mối.
- Tôn thúc, việc này nên làm sao bây giờ, chú phải có chủ ý ah.
Quý Chí Cương nhìn thấy Tôn Hữu Lợi chỉ đi qua đi lại, không có ý kiến gì, trong lòng liền hoảng hốt.
Tôn Hữu Lợi giờ phút này thậm chí có ý nghĩ bóp chết Quý Chí Cương, nghe hắn hối thúc, trong lòng thầm cắn răng, thầm nói người ai không ích kỷ, cho dù sau này bị Quý Thu hay biết tính sổ với mình, chẳng lẽ mình không thể đi tìm một gốc đại thụ khác dựa vào sao?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, thần sắc Tôn Hữu Lợi liền hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn đi tới bên bàn làm việc lấy thuốc lá ném cho Quý Chí Cương, tự mình châm một điếu, chậm rãi nói:
- Chí Cương, trước tiên cậu đi ổn định người bạn kia, chuyện này giao cho tôi giải quyết.
Quý Chí Cương sốt ruột nói:
- Tôn thúc, thời gian bao lâu mới làm xong?
Tôn Hữu Lợi nhăn mặt, trong lòng nói muốn làm tốt phải xem cha của tiểu tử ngươi đây có phối hợp hay không, nhưng trên mặt hắn tuyệt đối không hề lộ ra biểu tình chán ghét mà ha ha cười nói:
- Sẽ không kéo quá lâu đâu, nếu bạn của cậu đến đây, hãy cùng hắn đi dạo quanh huyện Tây Bình chúng ta, phong cảnh trong huyện vẫn rất đẹp thôi.
Quý Chí Cương nhìn thấy Tôn Hữu Lợi không đưa ra thời gian chuẩn xác, sau khi ra cửa cảm thấy trong lòng bất an, lại quay về Phú Quý Môn.
Hắn hỏi thăm người phục vụ Tần Mục còn ở trong hay không, nghe được người phục vụ nói vẫn còn, cô gái này khi trước còn bị hắn sờ mông nên thấy hắn vẫn còn khiếp hãi. Quý Chí Cương lúc này làm gì còn tâm tư chơi đùa, lòng như lửa đốt đi vào trong ghế lô của Tần Mục.
Khi hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Mục đang trò chuyện với Ngô Cúc, trong lòng ôm bụng tức giận. Người đàn bà này nếu không xinh đẹp phong tình như vậy, cũng sẽ không làm mình động tâm tư, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy phát sinh. Nhìn thấy bộ dáng dịu dàng lúc này của nàng, Quý Chí Cương lạnh lùng đi vào oán hận nói:
- Hai người thật sự là tình chàng ý thiếp ah!
Ngô Cúc kêu một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng, ngồi nhích lại bên cạnh Tần Mục. Tần Mục mỉm cười gọi Quý Chí Cương ngồi xuống, bộ dáng không chút bối rối.
- Sự tình đã xong, hắn nói còn phải đợi vài ngày.
Quý Chí Cương thấy thái độ của Tần Mục, không biết vì sao nỗi tức giận trong lòng lại biến mất, thân thể vô lực ngồi phịch xuống ghế.
- Có Tôn cục trưởng phối hợp, sự tình trở thành bí mật giữa năm người chúng ta. Ai cũng không muốn chuốc lấy tai họa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện súng ống bị mất cứ để họ tự đi thăm dò, không quan hệ gì tới chúng ta.
Tần Mục mỉm cười chỉ chỉ Ngô Cúc:
- Hiện tại phải xem Ngô lão bản có chịu cấp Quý thiếu chút mặt mũi, chuyện ngày đó xem như chưa từng phát sinh qua.
Trong khoảng thời gian này Tần Mục đã đem kế hoạch nói qua cho Ngô Cúc nghe một lần. Ngô Cúc làm người thông minh lanh lợi, lập tức nghĩ được nguyên nhân, đồng thời hiểu được mình có phối hợp xuất diễn này hay không, cũng là một loại phương pháp Tần Mục xác định tập ý của mình. Giờ phút này nghe Tần Mục nói như thế, sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hừ lạnh một tiếng.
Quý Chí Cương vừa nghe tiếng hừ lạnh, trong lòng hận chết Ngô Cúc, nếu ngày đó không có Tần Mục nửa đường nhúng tay người đàn bà này đã nằm dưới người mình mà rên rỉ, làm sao còn dám ở đây bày tư thái? Nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Quý Chí Cương không có dũng khí trở mặt cùng Ngô Cúc sau đó mình phải đi bài cổ tay với quân đội đại lão, vội vàng rót chén rượu cung kính đưa tới trước mặt Ngô Cúc, thật cẩn thận nói:
- Ngô lão bản, chuyện ngày đó tôi uống nhiều quá, cô đại nhân có đại lượng tạm tha tôi lần này đi.
Tần Mục cũng khuyên bảo vài câu, Ngô Cúc cau mày giả vờ tự hỏi một lúc mới nhận chén rượu uống một hớp, làm bộ dáng nói:
- Nếu không có Tần bí thư chi bộ, hừ!
Tuy rằng miễn cưỡng nhưng cũng đã uống xong, trong lòng Quý Chí Cương thả lỏng, không ngớt lời cảm ơn, chào hai người rời khỏi phòng, còn xoay người cẩn thận đóng cửa.
Chờ bên ngoài không còn động tĩnh, Ngô Cúc vung tay đập lên vai Tần Mục, ẩn tình gắt giọng:
- Anh vì sao lại hư hỏng như vậy đây?
Qua vài ngày Tần Mục được thông tri đi lên huyện, số thuốc nổ mà thôn Tây Sơn cần dùng phá núi đã được đưa xuống. Cuộc nói chuyện giữa Quý Thu cùng Tôn Hữu Lợi thế nào thì không biết, nhưng mục đích của Tần Mục đã đạt được.
Sau lần này chỉ sợ Quý Thu cùng Tôn Hữu Lợi càng thêm kiêng kỵ chính mình đi. Tần Mục cầm đơn phê duyệt, mang theo thuốc nổ ngồi trên xe Lưu Đại Hữu ngẫm nghĩ.
Lưu Đại Hữu nghiêng đầu nhìn gương mặt thanh tú non nớt của Tần Mục, trong lòng thầm cảm thán một tiếng. Đêm hôm đó quay về nhà đem mọi chuyện trải qua nói với Trương Thúy, Trương Thúy chắt lưỡi nói Tần Mục còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn thật lợi hại, chỉ là một bí thư chi bộ thôn đã có thể dùng chút tài nguyên có hạn trong tay đem cả thị trận trộn lẫn, nếu còn bước lên trên vậy hắn còn không lật trời sao. Lúc ấy Lưu Đại Hữu không vui, kêu la Tần Mục có phải cũng xem hắn là một quân cờ hay không. Trương Thúy cười phì, an ủi hắn:
- Trong quan trường có ai mà không trở thành quân cờ của người khác. Cho dù là đỉnh cao nhất cũng là quân cờ của nhân dân. Anh nha, đừng xem không thông thấu như vậy, có thể trở thành quân cờ của Tần bí thư chi bộ, anh đắc ý đi thôi. Bằng tính khí của hắn còn cho anh bị thiệt thòi hay sao?
Lưu Đại Hữu cân nhắc, thật đúng là có chuyện như vậy, cũng thả lỏng, sau đó nói Tần Mục đã nói qua mình phải rời đi. Trương Thúy cùng bị lời của Tần Mục làm khó hiểu, không thể suy đoán nên hai vợ chồng bắt đầu nói chuyện riêng nhà mình.
Quả nhiên chỉ qua vài ngày sự tình đã làm ổn thỏa, Lưu Đại Hữu âm thầm kinh hãi, càng thêm bội phục Tần Mục vài phần.
Tần Mục cũng không biết biến hóa trong lòng Lưu Đại Hữu, tâm tư của hắn đã sớm bay tới thôn Tây Sơn, bay vào tiền cảnh xây dựng của thôn.