Nói tới đây, nàng đột nhiên phát hiện nội dung nói chuyện hình như có vẻ lộ liễu, vội giãy giụa rời khỏi lòng Tần Mục.
- Em vừa nói giúp anh giấu diếm cái gì, giấu diếm ai?
Tần Mục nghi ngờ hỏi.
Lưu Đan sửa sang lại y phục, thấp giọng nói:
- Bây giờ anh đã là nhân vật phong vân ở Cửu Giang, hiện tại đài truyền hình mỗi ngày đều phát hình tìm kiếm tin tức của anh, anh được khen là công thần của Cửu Giang. Những chuyện này hình như cũng giấu người trong nhà anh, dượng ba của anh cũng gọi điện tới Nhật Bản, Mĩ và Australia rồi, cũng không biết vị trưởng bối này làm thế nào.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lời nói của Lưu Đan tràn đầy mừng rỡ và hạnh phúc, rất hiển nhiên điện thoại của Cao Bái khẳng định khích lệ nàng, thậm chí chấp nhận nàng có thể cam chịu đi theo Tần Mục, loại thừa nhận này là vô cùng khó có được, điều này cũng làm nàng có chút quan hệ nhất định với công ty của Bắc Liêu.
Tần Mục ừ một tiếng, nói:
- Quả thật, tin tức anh hôn mê không thể để gia gia biết, lão nhân gia lớn tuổi rồi, không chịu được bao nhiêu sóng gió.
Hắn lại mấp máy miệng hỏi:
- Vậy bên Cửu Giang...
Lưu Đan hừ một tiếng, nói:
- Chuyện này cũng là anh đã nói với em, chủ ý của Phó Ngọc Bình thị trưởng Cửu Giang. Hình như lần này chuyện Cửu Giang phá đập rất huyên náo, bây giờ còn đang ở giai đoạn cứu viện sau tai họa. Theo ý của nàng, tốt nhất hiện giờ anh không nên lộ diện.
Tần Mục hít một ngụm lãnh khí, Phó Ngọc Bình thuộc về phái trung gian, nàng làm như vậy có chút vi phạm thủ đoạn xử sự thường ngày, lẽ nào phái trung gian cũng muốn vào cục? Cảm giác nhức đầu lại truyền đến, hắn thấp giọng nói:
- Anh đói bụng rồi, em giúp anh làm chút gì đó.
Lưu Đan ừ, nói:
- Đây là bệnh viện quân khu, anh được Chu đoàn trưởng phát hiện, cũng không thông báo cho thị ủy, trực tiếp đem anh đến đây.
Nói tới đây, nét mặt Lưu Đan thoáng đỏ ửng, cũng không biết nhớ ra cái gì, quay đầu rời khỏi phòng.
Tần Mục sờ sờ đầu, từ từ nằm xuống giường, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc đêm hôm đó, khi sắp bị nước lũ cuốn đi, Bạch Nhược Hàm đã hét lên với hắn: Tần Mục, anh rốt cuộc còn muốn em đợi bao lâu, em sẽ đi theo anh!
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quân hiệu lanh lảnh, Tần Mục không nghe ra ý tứ trong đó. Không bao lâu, Lưu Đan bưng một chén cháo nóng đi đến, sau lưng nàng, là Chu quân trưởng của quân khu Ký Nam và thị trưởng Cửu Giang Phó Ngọc Bình. Nhìn khoảng cách hai người kia bước đi, Tần Mục bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt không bình thường vừa rồi của Lưu Đan, xem ra Lưu Đan biết chuyện gì rồi, chẳng qua ngượng ngùng nói ra thôi.
Tần Mục làm bộ cố gắng chống người đứng dậy, khẽ mỉm cười, nói với Chu quân trưởng:
- Chu quân trưởng, ngài đúng là cứu tôi một mạng.
Chu quân trưởng cười ha ha, nói:
- Cậu nói gì vậy. Ban đầu nếu không phải cậu cảnh cáo tôi Cửu Giang rất có thể xảy ra lũ lụt, đám con nít dưới tay tôi không biết đã chết bao nhiêu rồi. Nửa năm nay chúng tôi đặc biệt rèn luyện cứu đập khẩn cấp, thật sự phải dùng tới. Chiến dịch gian khổ này, tử trận hơn ba mươi người đã đủ rồi.
Trong lòng Tần Mục bỗng thấy nhói đau, lẩm bẩm nói:
- Hy sinh nhiều đồng chí như vậy sao?
Chu quân trưởng rộng lượng khoát khoát tay, nói:
- Chiến trường đánh giặc, làm gì có chỗ nào không chết người, nước lũ lớn như vậy, chỉ chết số người như vậy đã là rất may mắn rồi.
Thần sắc Tần Mục trở nên vô cùng buồn bã, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Dù sao đây không phải một cuộc chiến tranh, chỉ là một trận nước lũ, một trận nước lũ vốn có thể tránh khỏi.
Sắc mặt Chu quân trưởng trở nên ngưng trọng, trầm trọng nói:
- Đều là những tiểu tử tốt, có tên vì tính tính hấp tấp còn bị tôi xử phạt mấy lần, nhưng tôi không ngờ, khi hắn thấy đập nước sắp sụp, trực tiếp lái xe chở cát lao vào chỗ hổng, người cũng không thể đi lên.
Khóe mắt lão quân trưởng cũng có chút ướt át, tức giận mắng:
- Mụ nội nó, tiểu tử thúi đó trèo tường còn nhanh hơn khỉ, tại sao không bò lên được mực nước cao 3-4m đó chứ?
Phó Ngọc Bình ngồi bên cạnh Chu quân trưởng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Chu quân trưởng. Tần Mục làm bộ không nhìn thấy, nhìn ra ngoài.
Chu quân trưởng mắng:
- Tên nhãi kia, nghĩ đi đâu vậy, đây là biểu muội của tôi, thật không biết đám trẻ con các cậu suy nghĩ gì nữa.
Tần Mục khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra không chỉ tôi hiểu lầm như vậy.
Chu quân trưởng cười ha hả, đứng lên nói:
- Được rồi, cậu tỉnh lại là tôi an tâm, hai người nói chuyện tiếp đi.
Nói xong hắn đi ra ngoài, lúc ra cửa quay đầu lại, nói:
- Hiện tại hai người tốt nhất nghĩ ra lý do giải thích đi, bên ngoài vì chuyện của cậu sắp phát điên rồi.
Tần Mục cười khổ, nói với Lưu Đan:
- Lưu Đan, anh muốn hút điếu thuốc, em ra ngoài mua một bao cho anh.
Lưu Đan dĩ nhiên biết lúc này mình không thích hợp lưu lại nơi này, bước theo sau Chu quân trưởng.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Tần Mục và Phó Ngọc Bình. Vào lúc này Tần Mục mới phát hiện, bối cảnh của Phó Ngọc Bình, tương đối không đơn giản.
Thời điểm mới gặp Phó Ngọc Bình thì Phó Ngọc Bình tại thành phố Cửu Giang bị bí thư thị ủy chèn ép không thành bộ dáng. Lúc ấy Tần Mục cũng có chút hoài nghi, bị áp chế thành như vậy mà chỉ cần dựa vào quan hệ vượt qua thử thách thì chắc chắn sẽ đi lên, mà không phải ở tại Cửu Giang bảo thủ hơn mười năm. Hơn nữa phái trung gian đi đến vị trí chủ tịch đúng là rất có chút kỳ quái, cho dù cao hơn nàng một đầu cũng không khiến nàng khó xử. Phái trung gian là nhân vật rất lý tính, trong đấu đá chính trị có địa vị siêu nhiên.
Hiện tại xem ra Phó Ngọc Bình căn bản chỉ sợ không muốn ở vị trí chủ tịch này cho tới khi về hưu rồi, nàng vẫn có dục có cầu. Hôm nay bạo lộ quan hệ quân đội với nàng, còn mặt đối mặt với Tần Mục, nói rõ Phó Ngọc Bình chờ cơ hội rốt cục đã đến. Dùng thời gian mười năm chờ một cơ hội, Tần Mục không thể không bội phục Phó Ngọc Bình ẩn nhẫn. Có tầng mặt mũi của Chu quân trưởng, cho dù nàng không làm bí thư thị ủy, đi đến Tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ trọng yếu hơn cũng không phải không được.
Tần Mục cũng biết Phó Ngọc Bình có can đảm mặt đối mặt với mình, đó cũng là chắc chắc Tần Mục có thể hợp tác với nàng, đoán chừng cũng biết mâu thuẫn của Tần Mục và Dương hệ.
Phó Ngọc Bình tuổi cũng không kém Ông Văn Hoa, tướng mạo thoạt nhìn lớn hơn Ông Văn Hoa chút ít. Nếu đi trên đường thì nhiều người cho rằng là bình dân đi làm. Tần Mục mỉm cười đánh vỡ trầm mặc, nhàn nhạt nói ra:
- Phó bí thư, còn cảm ơn cô lúc cấp bách tới thăm tôi.
Một câu nói kia trực tiếp tỏ thái độ với Tần Mục. Phó Ngọc Bình ngồi ở chỗ nầy dù không xem trọng Tần Mục, mà là lực ảnh hưởng phía sau của Tần Mục. Mặc dù bọn họ không thể giúp Tần Mục như thế nào, Tần Mục nếu bị làm sao thì thế lực phía sau chắc chắn sẽ nhảy ra cho Tần Mục hả giận, đây là một loại uy hiếp của Tần lão gia tử, Phó Ngọc Bình chỉ cần cảm thấy uy hiếp này đủ.