Sáng sớm hôm sau, khi Tần Mục vẫn chưa rời giường, điện thoại lại vang lên. Người làm quan, điện thoại luôn vô cùng bận rộn, nhất là ở vị trí giống như Tần Mục, lại càng không thiếu tin tức. Số điện thoại gọi đến rất đặc biệt, một chuỗi số không, Tần Mục vừa a lô một tiếng, liền nghe thấy tiếng cười mặc dù già nua nhưng sảng lãng vô cùng của Phương Tù, lão thủ trưởng vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử, cậu xui xẻo rồi, mau tới quân khu một chuyến, tôi kêu bọn họ đến đón cậu.
Nói xong lời này đã cúp điện thoại.
Tần Mục nghe câu nói trên không chạm trời dưới không chạm đất này, nhất thời thấy mơ hồ. Nghe thanh âm, Phương Tù có vẻ vô cùng cao hứng, thậm chí phải nói là hưng phấn, nhưng hắn lại nói mình gặp xui xẻo, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Đối với người như vậy, không chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến thì không được, mang trong lòng sự khó hiểu này, Tần Mục lái xe của Vân Băng rời đi. Hắn không lái chiếc xe của mình, vì hiện tại chiếc xe đó có không ít người biết, nếu mình đến quân khu bị người ta nhìn thấy, chắc chắn lại có người đắc chí muốn cho mình nhức đầu.
Quân đội và chính phủ vốn phân biệt riêng rẽ, chú ý một chút ảnh hưởng vẫn là tốt, nhất là ở nơi gần sát quân khu như Phổ Thượng, bên trong có rất nhiều chuyện có thể bị người ta lợi dụng. Khi còn chưa xác định rõ Phương Tù rốt cuộc có ý gì, Tần Mục sẽ không cho mình mạo hiểm quá mức.
Lái xe không tới hai canh giờ, Tần Mục đã tiến vào con đường tiếp quản của quân khu. Phía bên quân khu có bốn mươi năm mươi người ôm súng đứng canh gác, Tần Mục xuống xe từ xa, cầm trong tay chứng nhận sĩ quan và giấy chứng minh công tác vững vàng bước đi. Trận thế lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy, trong quân khu khẳng định có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ ở đây có người trông chừng, cách mấy trăm mét cũng toàn là bộ đội, quả thực là bao vây toàn bộ quân khu.
Cầm giấy thông hành, Tần Mục ngồi lên chiếc xe jeep của quân khu, lắc lư tiến vào quân khu. Xe jeep đưa hắn đến trước mặt một tòa nhà trang nghiêm, tài xế xuống xe cúi chào, đợi Tần Mục xuống xe, nhanh như chớp rời đi.
Tần Mục cười khổ không dứt, hiện tại mình giống như con chim sa lầy, muốn chạy cũng chạy không thoát. Hắn vừa tính toán ý tứ của Phương Tù, vừa ghi danh với lính trinh sát gác cửa, sau đó có người đưa hắn vào bên trong tòa nhà.
Đi theo phía sau hai gã quân nhân võ trang đầy đủ, Tần Mục được dẫn tới một gian phòng. Còn chưa bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra. Bên trong có Phương Tù, nhưng hình như còn có một người rất giống Tần lão gia tử.
- Cốc cốc cốc!
Tần Mục gõ cửa, bên trong có người gọi hắn vào.
Hai đại binh xoay người rời đi, Tần Mục vừa đẩy cửa bước vào, lập tức bị hù dọa một phen. Bên trong không những có Phương Tù, Tần lão gia tử, ngay cả Hàn lão gia tử cũng ngồi một bên uống trà, còn có mấy người hắn không quen biết, dù sao đều là người lớn tuổi, người trẻ tuổi nhất sợ rằng cũng phải hơn sáu mươi tuổi.
Tần Mục tiến vào, đám lão nhân cũng không cười nữa. Phương Tù ngoắt ngoắt tay gọi hắn, nói:
- Tiểu tử, tôi nói cậu gặp xui xẻo rồi, nhìn xem, ai tới đây.
Tần Mục vội vàng vấn an Phương Tù, sau đó bắt đầu từ Hàn lão gia tử, do Phương Tù giới thiệu, lần lượt vấn an những lãnh đạo ẩn mình cao nhất của mấy quân khu. Chờ hắn chào hỏi xong, Tần lão gia tử lại bắt đầu dựng râu trợn mắt nói:
- Đứa cháu này của tôi, thật là dùng đến người nào sẽ đưa lợi ích cho người đó, đáng thương tôi nằm chết dí trong quan tài rồi, nhãi ranh này cũng không biết hiếu kính.
Tần Mục hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đứng ở đó lúng túng mỉm cười.
Phương Tù chiếm được tiện nghi, đương nhiên sẽ không để cho Tần Mục tiếp tục lúng túng, liền bắt đầu giải thích với hắn. Thì ra, sau khi Phương Tù rời Phổ Thượng đến quân khu, đã bắt đầu liên lạc với Quý Chí Cương, tìm cách làm, muốn đem Christina về Trung Quốc. Có nhân tài kỹ thuật như vậy, bọn lão cách mạng như bọn họ sẽ không để ý có tạo thành ảnh hưởng gì không, nắm trong tay kỹ thuật mới là trọng yếu nhất. Huống chi, mặc dù Christina chỉ có một mình, nhưng nàng nắm giữ kỹ thuật, có thể cường hóa lực lượng quốc phòng, bất kỳ một quốc gia phát triển nào nhìn thấy nàng, cũng chỉ hận không thể nuốt nàng vào trong bụng cho yên tâm, huống chi là lão nhân phái hành động như Phương Tù.
Cụ thể cách làm như thế nào, Tần Mục không có hứng thú tìm hiểu, Phương Tù cũng sẽ không nói cho hắn biết, hôm nay gọi hắn tới đây, nguyên nhân chủ yếu là Christina đã được đón về đây.
Tin tức này khiến cho Tần Mục rất mừng rỡ, nhìn Tần lão gia tử, thấy hắn khẽ gật đầu. Đám người Phương Tù lại thoải mái cười to một trận, xem ra mọi người rất thích thú với chỉ điểm của Tần Mục.
Tần Mục vừa lộ ra nụ cười, lại lập tức giấu diếm, thở dài nói:
- Nhưng Lam Uân bên phía FBI thật sự là đáng tiếc. Bàn về thủ đoạn tấn công, Christina tương đối mạnh, nhưng nếu bàn về năng lực phòng ngự, Lam Uân cao hơn một bậc. Nếu chỉ cường hóa thủ đoạn tấn công vậy không tốt lắm, chủ yếu nhất là bảo đảm an toàn cho phòng thủ hậu phương. Điện tử tin tức chiến, môn đạo bên trong rất nhiều, tôi cũng không biết nói có đúng hay không.
Phương Tù cười sảng khoái, nói với Tần lão gia tử:
- Lão thủ trưởng, tôi nói rồi, đứa nhỏ này rất giống tính ngài. Nhớ năm đó chúng ta đánh quân đoàn Hoàng Duy, rõ ràng đã tiêu diệt toàn bộ, ngài còn nói đáng tiếc chỉ có hai đoàn, nếu có thêm hai đoàn nữa, cũng có thể nuốt trôi. Cái này gọi là gì, gọi là nhân tâm chưa đầy rắn nuốt voi.
Tần lão gia tử cười ha ha, vỗ vai Phương Tù, nói:
- Lúc ấy khẳng định, Tần gia tôi chính là muốn rắn nuốt voi.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Lúc này Tần lão gia tử nói rõ với Tần Mục, phía bên Lam Uân không dễ làm. Chuyện của hắn không thể vội vàng, nhưng Trung Quốc bắt đầu sử dụng dư luận quốc tế tạo áp lực cho Mĩ, hy vọng có thể phóng thích Lam Uân. Lam Uân chẳng qua là khi Christina xuất thủ đã trợ giúp phòng ngự Nhà Trắng, nhưng hình như không có hứng thú gia nhập ngành tình báo Mĩ, cho nên phía bên FBI vẫn chưa từ bỏ ý định, đang chọn lựa thủ đoạn mềm hoá.
Tần Mục rất muốn nói, đối với loại quốc gia bá quyền như Mĩ, chỉ dựa vào dư luận, tuyệt đối không xé được da mặt của bọn họ, bắt đầu từ khi dựng nước, Mĩ đã sống trong chiến tranh, không có lịch sử văn hóa lâu đời, không có khiêm tốn, chỉ biết tấn công và không biết xấu hổ, áp lực dư luận lớn hơn nữa, đối với nó cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi, không có gì đáng nói.
Nhưng lúc này mọi người đang cao hứng, Tần Mục sẽ không nói ra những lời phá hỏng không khí như vậy. Hắn vốn tính toán sử dụng Christina tạo áp lực nhất định cho Internet nước Mĩ, nhưng Christina tới Trung Quốc, nếu không cần thiết tuyệt đối không thể ra tay, cũng không biết loại vi rut nàng ném ra đã phát triển đến mức nào.
Sau khi hàn huyên với mấy lão gia tử một lát, Phương Tù mới vung tay, gọi người dẫn Tần Mục đi gặp Christina. Lần này Tần Mục coi như được mở rộng tầm mắt, thì ra phía dưới đất trong tòa nhà năm tầng của quân khu, lại vẫn có động thiên khác. Rất nhiều nhân viên nghiên cứu chạy tới chạy lui.
Christina có một gian phòng rất lớn, bên trong chỉ riêng máy tính đã có hơn mười chiếc. Vốn Tần Mục cho rằng, sau khi nhìn thấy mình, Christina nhất định sẽ hân hoan, ai ngờ nàng hoàn toàn không có tâm tình, vẻ mặt đau khổ từ từ đến gần Tần Mục nói:
- Sớm biết đến đây cũng như con chim bị giam trong lồng, tôi đã đến Vatican rồi, ít nhất ở đó còn có gan ngỗng thượng đẳng, ở đây không có gì cả.
Tần Mục giật mình, mặc dù các tướng quân làm như vậy là muốn Christina an toàn, nhưng Tần Mục biết, Christina sở dĩ lựa chọn tới Trung Quốc, chính là vì Tần Mục từng vẽ cho nàng một cái bánh mì loại lớn, một cái bánh mì tự do. Bây giờ nhìn lại, chiếc bánh này đã không có, chỉ có một gian phòng trống rỗng, và những chiếc máy tính không thể kết nối với internet thế giới.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, cứ như vậy quả thật "Không có thiên lý" rồi. Tần Mục cười khổ, đứng trước mặt Christina, dùng Anh ngữ cấp tốc nói với nàng.
Ánh mắt Christina nhất thời sáng lên, thích thú kêu lên một tiếng, ôm chầm lấy Tần Mục. Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng vóc dáng cao gầy, nhảy lên đã với tới mặt Tần Mục, đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên mặt Tần Mục.
Tần Mục bất đắc dĩ dừng động tác của Christina, đưa ngón trỏ cười nói:
- Không không không, ở Trung Quốc chúng tôi, hành động này chỉ làm với người rất thân thiết, bình thường chúng tôi chỉ nắm tay hoặc ôm để biểu thị mừng rỡ.
Christina hì hì cười nói:
- Ở Athens chúng tôi, loại lễ tiết này rất bình thường, cho nên anh không cần nghĩ nhiều.